• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc đó, bữa tiệc bắt đầu, tiếng vĩ cầm du dương được vang lên.

Mọi người đều hướng mắt về phía cầu thang, ông Âu đang được Âu phu nhân dìu xuống.

Ông Âu đứng ở sân khấu, phát biểu đôi lời: "Tôi cảm thấy rất vinh hạnh khi mọi người đã đến đây chúc mừng tiệc mừng thọ của tôi và cũng cảm thấy rất may mắn khi mình vẫn có thể khoẻ mạnh để đứng ở đây, cùng mọi người mừng thọ ở tuổi bảy mươi tám. Và bữa tiệc năm nay cũng là bữa tiệc mà tôi cảm thấy vui nhất từ trước đến nay, được nhìn con cháu sum họp và đặc biệt là... Tử Yên, con lên đây cùng ông."

Được gọi đến tên mình, cô cảm thấy có chút bất ngờ và không phản ứng kịp, cô đưa mất nhìn Âu Thiệu Dương, anh gật đầu cô mới mạnh dạn bước lên sân khấu.

Ông tiếp tục nói lời phát biểu: "Tôi cảm thấy vui vì sau bao nhiêu năm chờ đợi, tôi cuối cùng cũng có cháu dâu rồi. Đây là cháu dâu của tôi, con bé tôi là Triệu Tử Yên."

Mọi người có chút sững sờ, nhìn nhau ba giây sau đó mới ồ lên vỗ tay.

Tin này thật sự là một tin chấn động, hứa hẹn sẽ lên hotsearch vào ngày mai. Vì trước đây còn có nhiều người đồn rằng Âu Thiệu Dương chính là gây, bây giờ đột nhiên lại có vợ, đúng là khiến người ta khó chấp nhận.

Tiếp đó, tiệc mừng thọ của ông Âu đồng thời đã biến thành tiệc chúc mừng Âu Thiệu Dương và vợ.

Vì vậy anh và cô đã phải chào hỏi rất nhiều người, nhiều người mà cô chưa từng gặp bao giờ mà cũng không biết họ là ai.

"Âu Thiệu Dương, rốt cuộc là chúng ta phải diễn kịch đến bao giờ vậy? Hình như là chúng ta đã đi xa quá rồi đấy." Cô thì thầm với anh, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng.



Âu Thiệu Dương ngược lại, không những rất thản nhiên và còn nâng ly rượu lên uống rất thoải mái: "Tôi không sợ thì cô sợ gì chứ?"

"Tôi... tôi không muốn cứ tiếp tục lừa nội, tôi thật sự cảm thấy rất tội lỗi."

"Vậy thì không lừa nữa." Anh chợt cúi đầu xuống nhìn cô.

"Thế anh định khi nào thì nói cho nội biết?"

"Ý tôi là... không diễn kịch nữa, phim giả thành thật, như vậy không tính là chúng ta đã lừa nội." Âu Thiệu Dương nhếch mép, trong mắt đầy ẩn ý.

"Anh lại không nghiêm túc." Cô vội ngoảnh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào gương mặt đẹp đến động lòng của anh.

"Ha! không phải là cô sợ điều đó sẽ thật sự xảy ra đó chứ? Tôi nói cho cô biết, điều đó là không thể nào, trừ phi..." Anh nói với giọng đầy ẩn ý, nói được một nữa thì không nói nữa.

Như vậy càng khiến đối phương tò mò muốn biết: "Trừ phi gì?" Cô ngẩng đầu lên trông chờ câu trả lời của anh.

Đột nhiên, anh cúi đầu xuống, gần đến mức tim Tử Yên đập loạn cả lên.

"Trừ phi cô phải lòng tôi."

Cô vội cúi mặt xuống che đi gương mặt đang đỏ bừng của mình, nhưng lại giấu đầu lộ đuôi, tai của cô cũng đã ửng đỏ luôn rồi.

Âu Thiệu Dương nhếch mép, anh cảm thấy việc chọc ghẹo cô chính là một thú vui, vì anh đfax nhìn rra được con người thật của Tử Yên. Bình thường thì thích tỏ ra nguy hiểm, nhưng thật ra lại có chút ngốc nghếch và ngây thơ.

...

Ở cuối bữa tiệc, mọi người đã về gần hết, ông và mẹ của anh cũng đã về trước từ lâu, vì vậy anh và cô cũng rời đi.

...



Ở trên xe.

Tử Yên nhìn ra ngoài cửa xe, cô nhìn thấy đèn đường, nhìn thấy dòng người tấp nập, nhìn thấy một gia đình đang đi dạo trên lề đường, có cả đôi vợ chồng già chở nhau trên chiếc xe đạp cũ kỹ.

Đời người tuy ngắn ngủi hơn nhiều so với yêu tinh nhưng bọn họ lại sống vui vẻ mỗi ngày, có cái gọi là một đời một kiếp không chia lìa.

Trước đây cô cảm thấy được sống lâu chính là một niềm vui, nhưng bây giờ cô lại không cảm thấy vậy, sống lâu nhưng lại không có mục đích sống, không thể thật sự hoà nhập vào thế giới loài người thì sống lâu cũng vô dụng.

Bởi vì thế giới bây giờ đã bị loài người thống trị, các thứ gọi là yêu tinh đều sẽ bị coi là quái vật, một khi thân phận bị phát hiện, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Vì vậy cô lại cảm thấy thắc mắc, tại sao Âu Thiệu Dương có thể bình tĩnh đến vậy. Cho dù cô xuất hiện trước mặt anh với hình dạng quái dị nửa người nửa hồ ly anh vẫn không có phản ứng gì.

"Làm gì cứ nhìn tôi chằm chằm vậy?" Âu Thiệu Dương trầm giọng lên tiếng làm cô có hơi giật mình.

"Anh ở cùng với yêu quái mà không cảm thấy sợ sao?"

"Từ trước đến giờ tôi chưa biết sợ là gì. Hơn nữa, tại sao tôi lại phải sợ một tiểu hồ ly ngốc nghếch như cô?"

Cô bĩu môi, cảm thấy tức giận khi anh nói mình ngốc nghếch.

"Nhưng tại sao cô lại xuất hiện ở quán bar vậy?"

"Tôi vốn định xuống núi tìm anh, không may bị người khác dụ bán vào đó."

"Cô không biết bỏ chạy à?"

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy ở đó cũng khá tốt, thường ngày có rất đông người ra vào, nếu may mắn thì sẽ tìm thấy anh ở đó. Với lại công việc này cũng khá đơn giản đối với tôi, cũng rất thú vị."

Âu Thiệu Dương liếc mắt nhìn cô đầy khó chịu: "Cô xem quyến rũ đàn ông là một công việc thú vị sao? Bình thường cô quyến rũ họ như thế nào?"

Tử Yên tròn mắt, chưa hiểu ý anh cho lắm: "Hả?"

"Két!"

Đột nhiên anh lại phanh xe lại.

"Tôi thật sự tò mò đó, cũng muốn thử xem đó là cảm giác như thế nào." Anh thả lỏng cơ thể, ngả lưng về phía sau.

"Anh... có phải là say rồi không?" Cô cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi nào mà Âu Thiệu Dương lại biến thành một người thế này.

Anh tháo dây an toàn ra, đột nhiên nhoài người về phía cô, dùng ánh mắt tức giận nhìn cô: "Bình thường cô cũng dùng đôi mắt ngây thơ vô số tội này nhìn đàn ông à? Với Vương Trạch, cũng vậy?"

"Tôi... tôi không biết."

"Không biết? Tốt nhất là vậy. Nếu cô để tôi phát hiện ra cô và cậu ấy có gì mờ ám, tôi sẽ không tha cho cô đâu." Anh trở về chỗ ngồi, thắt dây an toàn lại và tiếp tục lái xe.

"Có phải.... anh... ghen không?" Cô nghiêng đầu, cố nhìn xem biểu cảm của anh là gì, nhưng anh lại không có bất kì biểu cảm nào.

"Tỉnh mộng đi, đừng tự mình đa tình nữa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK