“Từ cấp 2 lập nghiệp chỉ còn lại hai người tôi và Cảnh Mân, tối thiểu phải học được như thế nào nuôi sống mình và em gái.” Nói ra nói như vậy vốn muốn tranh thủ phần đồng tình.
Ai ngờ. . . . . .
Trần Việt gật gật đầu, trên mặt chở đầy thương tiếc, thấp giọng nói ra: “Cảnh Mân quả nhiên là đứa bé số khổ.”
Cảnh Nhiên thiếu chút nữa phun ra một ngụm mì, người khổ mệnh nhất đang trước mặt cô được không! Miễn cưỡng học xong cấp 2, liền do bà con xa thân thích giới thiệu vào tiệm sửa xe, tân tân khổ khổ trở thành học đồ vài năm công nhân lao động giản đơn vài năm, nhịn đến hai mươi ba tuổi mới trở nên nổi bật lên làm sư phụ, hắn đâu dễ dàng!
Thống khổ là cái gì, thống khổ chính là hắn thích người yêu mến em gái hắn!
Mặc dù có điểm không công bằng, nhưng vẫn là lòng tràn đầy cảm khái nói: “Cảnh Mân từ nhỏ chính là đứa bé có hiểu biết!” Ngoại trừ thích khi dễ hắn ra, sự tình khác cô quả thật có đúng mực của mình, chỉ là trong chuyện chọn phụ nữ yêu thích, không biết có đúng mực hay không.
“Cảnh Nhiên, anh nói cô ấy không thích tôi ở điểm nào?” Gắp một ít mì, Trần Việt cau mày khổ não hỏi hắn.
Thật là một vấn đề rất phá hư hào khí, Cảnh Nhiên không bị khống chế kéo ra khóe miệng, sau khi đột nhiên phát hiện mình yêu mến cô, liền tận lực không thèm nghĩ sự thật cô là đồng tính luyến ái nữa.
Nhưng mà bị cô lơ đãng nói ra như vậy, tâm tình thành trầm trọng.
Xem ra thích Trần Việt, cũng không thể chỉ là nói yêu mến có thể theo đuổi, còn có rất nhiều vấn đề bày ở trước mặt hắn chờ hắn đi khiêu chiến, hơn nữa khiêu chiến như vậy, tỷ số thắng có thể nói là cực kỳ bé nhỏ !
“Có lẽ em ấy cảm thấy hai người các cô không thích hợp ở cùng một chỗ a.” Cùng tôi ngược lại rất thích hợp ! Đương nhiên, những lời đằng sau này hắn không dám nói ra.
“Chẳng lẽ là tuổi chênh lệch?” Trần Việt để đũa xuống, nói lên chủ đề thất tình, mặc cho ai đều không có khẩu vị.
Mỗi lần thích một người, cô là toàn tâm toàn ý đi bắt đầu, nhưng mỗi đoạn tình cảm lưu luyến lại luôn nhanh chóng không bệnh mà chết, vừa mới bắt đầu cô còn có thể nén giận là đối phương không giải thích được, mà khi phần lớn mọi người dùng lý do không sai biệt lắm rời cô đi, cô mới không thể không nhìn thẳng vào vấn đề này, chẳng lẽ mấu chốt thật là ra tại chính cô?
Nghe xong lời của cô, Cảnh Nhiên không đồng ý lắc đầu, như có ý gì nói: “Nếu quả thật yêu mến đối phương, tuổi hẳn không phải là vấn đề a, tôi liền không ngại một nửa tương lai khác lớn tuổi hơn tôi.”
“Ý của anh là, Cảnh Mân chưa từng yêu mến tôi?”
“Cảnh Mân tuy nghịch ngợm, nhưng em ấy cũng không phải người xằng bậy, em ấy đã chịu cùng cô kết gi¬ao, nhất định là thích cô, có thể là em ấy thật sự cảm thấy hai người không thích hợp lui tới a, kỳ thật tôi cũng không hiểu tâm tư của em ấy lắm.”
“Anh làm anh trai như thế nào, cư nhiên còn không hiểu tâm tư em gái mình!” Trần Việt khinh thường hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi bàn ăn, mở tủ lạnh bởi vì không có điện mà đình chỉ vận chuyển ra, tìm ra hai lon bia, tiện tay ném một lon cho hắn, chính mình cầm bia vào trên sô pha đại sảnh.
“Cô chưa từng nghe qua bài hát đó sao? Lòng của cô gái nhỏ anh đừng đoán. . . .” Cảnh Nhiên da da cười, buông nhận lấy bia, đứng dậy đem bát đũa của hai người thu vào phòng bếp rửa sạch sẽ.
Sau đó bước đi thong thả đến đại sảnh, chợt nghe đến cô sâu kín nói: “Nhưng tôi không phải con trai, vì cái gì cũng không hiểu.”
Lời này mặc dù cô nói được bình thản, nhưng Cảnh Nhiên vẫn tỉ mỉ nghe ra cảm xúc phập phồng trong lời nói của cô, đúc kết nhàn nhạt bất đắc dĩ và khổ chát, có lẽ cô đang thay mình cảm thấy ủy khuất a.
Ngồi vào đối diện cô, hắn chuyên chú nhìn ánh mắt của cô, “Trần Việt, tại sao cô phải cảm thấy yêu mến cô gái này?” Có lẽ hỏi vấn đề này không có chút ý nghĩa nào, nhưng hắn chính là muốn hỏi.
Trong lòng hắn, nhiều hơn cái hy vọng xa vời, có lẽ cô không phải đơn thuần đồng tính luyến ái, có lẽ cô có thể là song tính luyến, như vậy mình cũng cho phép thì có điểm hy vọng đi.
“Trời sinh a, tôi chán ghét đàn ông, quá mức thân cận với con trai thì tôi liền cảm thấy chán ghét.” Nhấp nhẹ một ngụm bia, hương vị có chút khổ chát chiếm lĩnh miệng của cô, vì tâm tình buồn khổ của cô tăng thêm một phần trầm trọng.
Nghiêng mắt nhìn về phía cửa sổ sát đất bên cạnh, gió lớn bí mật mang theo mưa không tiếng động tại trong thế giới hắc ám tàn sát bừa bãi, tuy thấy không rõ ràng lắm, lại có thể mãnh liệt cảm giác được hắn hung mãnh tồn tại.
Cảnh Nhiên nghe xong lời của cô, khó có thể tin ngồi thẳng người, chỉa về phía cô cứng họng a nửa ngày, sửng sốt nói không ra lời.
“Anh có phải muốn hỏi như thế nào tôi cảm thấy chán ghét đàn ông vẫn cùng anh làm tình hay không?” Trần Việt thu hồi tầm mắt định tại cửa sổ sát đất, dao động đến trên người hắn, tự giễu cười cười, “Vấn đề này tôi cũng cảm thấy kỳ quái!”
Khi tầm mắt cô quét đến eo của hắn thì đột nhiên cười khanh khách.
Theo tầm mắt của cô xem xét, mặt Cảnh Nhiên lập tức đỏ rực rỡ hơn cả cà chua!
Vừa rồi cố cùng cô nói chuyện, hoàn toàn đã quên mình mặc áo tắm nhỏ, ngồi xuống trên sô pha liền rất tự nhiên mở ra hai chân, vì vậy tiểu đệ đệ của hắn liền quang minh chính đại, nghênh ngang bạo lộ tại chính giữa không khí rồi, trong khi giãy chết hắn khá còn chọn chỗ ngồi xuống đối diện cô!
Cái này thật sự thành “Đồ điên” chính cống rồi!
Đang lúc hắn xấu hổ đến muốn cắn lưỡi tự vận thì cô gái đối diện kia lại tại mây trôi nước chảy nói mát: “Xem ra anh đối với cấu tạo thân thể của mình rất có lòng tin nha, bất quá tôi thật đúng là vô cùng hiếu kỳ, kích cỡ như anh có bình thường không?”
Xem ra tuổi không giống đúng là rất khác nhau! Hắn cảm thấy may mắn trong lòng, nếu như là cô gái nhỏ không cẩn thận nhìn đến hắn như vậy, nhất định sẽ thét lên liên tục, sau đó sẽ còn xấu hổ hơn hắn một ngàn vạn lần, chắc chắn sẽ không như cô, xem hết còn có thể nói mát trêu chọc hắn.
Chính là Trần Việt như vậy, lại siêu cấp hợp khẩu vị của hắn. . . .
Hai chân khép chặt lại, hắn gò bó lôi kéo áo tắm, cảm thấy ngồi như vậy thật sự quá khó chịu, nhưng nơi này không phải địa bàn của hắn, không cách nào tùy tâm sở dục (làm theo ý muốn), thì đành phải ủy khuất mình một chút.
“Vậy lần trước thí nghiệm cô được kết luận gì rồi?” Nhớ tới chuyện ngày đó, trong nội tâm lại là một hồi ủy khuất, hắn không chỉ có bị cô ăn hết rồi ném ở trong khách sạn, còn bị trưởng tiệm không hề nhân tính kia khấu trừ tiền thưởng, gặp cảnh như vậy cả đời hắn cũng sẽ không quên !
Trần Việt co lại hai chân, nghiêng đầu đánh giá hắn, “Cảnh Nhiên, tôi phát hiện tôi không chỉ có không bài xích anh, hơn nữa làm tình với anh rồi còn rất có cảm giác, thật sự rất kỳ quái.”
Cảnh Nhiên liếc mắt, “Đàn ông và đàn bà hấp dẫn lẫn nhau vốn chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa, có cái gì kỳ quái!” Hắn cố gắng chuyển một ít quan điểm của người bình thường cho cô.
Nhưng giảng dạy của hắn, lại gặp mắt lạnh của Trần Việt, “Với tôi mà nói, bị đàn bà hấp dẫn mới là chuyện thiên kinh địa nghĩa!”
Cảnh Nhiên hết chỗ nói rồi, kỳ thật hắn cũng không dám trông cậy vào mình có thể nói ba xạo đem một người đồng tính luyến ái ép thẳng ra, chỉ là đã có mục tiêu, vậy sau này hắn nên tìm cơ hội cải tạo cô nhiều hơn, nói không chừng một ngày kia, cô liền thật sự biến thẳng !
Nhìn đồng hồ, Trần Việt đưa tay ra duỗi lưng mỏi từ trên ghế sa¬lon đứng người lên, “Đi thôi, đi ngủ.”
“Ách. . . . . .” Cảnh Nhiên thiếu chút nữa từ trên ghế sa¬lon té xuống, “Đi. . . . Đi ngủ!” Trong nội tâm lập tức quanh co, nghĩ nhiều hơn.
Chẳng lẽ là cùng cô đi ngủ sao? Cô cũng quá chủ động đi, nếu như bị lão thái thái biết, muốn giải thích thế nào a.
Trần Việt kỳ quái nhìn hắn, “Không đi ngủ chẳng lẽ anh muốn ngủ phòng khách?”
“A, ngủ ở đâu?” Cảnh Nhiên đứng dậy theo, có chút 囧 đặt câu hỏi.
Trần Việt nhướng lông mày, “Đương nhiên ngủ phòng khách, anh có phải nghĩ sai hay không?”
Cảnh Nhiên tiếp tục 囧囧, hắn thật sự chính là nghĩ sai, vừa rồi câu đơn giản buồn ngủ của cô căn bản là dễ dàng làm cho người ta nghĩ hết bài này đến bài khác trong đầu, huống chi bây giờ hắn đối với cô thật là "Trong lòng thật có loạn”.
Cầm ngọn nến đi theo cô vào khách phòng, tuy phòng khách bình thường có rất ít người ở, nhưng ánh nến mờ ở bên trong, vẫn lờ mờ có thể nhìn rõ ràng bố trí ấm áp trong phòng, cái này cũng là ra từ tay Trần Việt a, cô gái ở bên ngoài luôn tự cho mình là con trai, lại đem ôn nhu phụ nữ nên có lên toàn bộ cấu trúc trong nhà mình, hành vi của cô trong mắt hắn, phức tạp như mê.
“Chăn đơn? Gối đầu?” Nhìn giường trụi lủi, không có gối đầu cũng không còn chăn đơn, Trần Việt có chút khổ não thì thào tự nói, cô thật đúng là không biết rõ mẹ mang thứ đó để chỗ nào.
Cảnh Nhiên nhìn lại tủ quần áo trong phòng, chép miệng, “Đồ hẳn là tại trong tủ a.”
Trần Việt đi qua mở ra ngăn tủ, kỳ lạ quý hiếm nhìn hắn: “Anh quả nhiên rất hiền lành!”
Mà con trai bị tán thưởng là hiền lành, thì cười khổ trong nội tâm, đây là thưởng thức cơ bản nhất được không!
Hắn xem như đã nhìn ra, cô gái trước mắt này căn bản chính là đem tín điều của một cô gái quăng cực kỳ triệt để! Đại sự khôn khéo, việc nhỏ hồ đồ, nói chính là loại người như cô.
Cố định tốt ngọn nến, hai tay hắn tiếp nhận ga giường run lên, ga giường liền trong nháy mắt phô trương ra cũng chuẩn xác rơi xuống trên giường, động tác tiêu sái trôi chảy, trong lúc nhất thời khiến Trần Việt xem ngây người.
“Vậy anh nghỉ ngơi đi, toi¬let có bàn chải đánh răng mới, chính anh tìm đi.” Trần Việt có loại ảo giác trong nội tâm, hắn còn quen thuộc đồ trong nhà hơn cô! 囧.
Nhìn bóng lưng xoay người của cô, Cảnh Nhiên đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, muốn giữ cô lại nhưng căn bản không có cớ, có lẽ là hai người từng có mấy lần thân mật tiếp xúc để lại di chứng, cho nên một mình thì tư tưởng của hắn tổng hội tự động cắt đến trong trạng thái mập mờ.
Đặc biệt lúc này, đêm dài vắng người, ánh nến mông lung, quả thực chính là thiên thời địa lợi, còn kém nhân hòa rồi!
Tiếng của cạnh giữ cửa thanh thúy truyền vào trong tai, Cảnh Nhiên có chút thất vọng thở dài, nằm ngửa đến trên giường phía sau, nhìn trần nhà ngẩn người, rất khinh thường đối với tâm tính như vậy của mình, Trần Việt cũng không phải yêu khác phái bình thường, nào có khả năng nói hào khí sẽ cùng hắn H a, đây quả thực là người si nói mộng, coi như là yêu khác phái bình thường, cũng sẽ không tùy tiện cùng với một người không thích lên giường H a!
Cảnh Nhiên, ngươi quả nhiên là đại sắc lang!
“Răng rắc” lại là một tiếng mở cửa truyền đến, trong nội tâm Cảnh Nhiên chấn động, nhanh chóng xoay người ngồi dậy, chỉ thấy bóng hình xinh đẹp vừa mới đi ra ngoài lại trở về.
Cô lộn trở lại đến đây! Ý là cái gì? Cảnh Nhiên phát hiện tim đập của mình bắt đầu không khống chế được nhảy lộc cộc.
Chỉ thấy Trần Việt dựa vào tại cửa ra vào, hai tay cắm ở trong túi quần, con mắt híp khóe miệng nghiêng vểnh lên, tươi cười tà mị, thanh âm hơi thấp nói: “Thời tiết như vậy không thích hợp ngủ.”
Cảnh Nhiên kêu gọi reo hò trong nội tâm, trên mặt nhưng lại bất động thanh sắc, như muốn bắt con mồi giảo hoạt, đứng dậy chậm rãi tiếp cận cô, “Vậy cô cảm thấy thời tiết như vậy thích hợp làm cái gì?”
Trần Việt nhìn hắn từng bước một tới gần, vui vẻ càng sâu, trong lòng nhất thời nhớ tới câu nói kia của Lam Gi¬ai Vi, “Nếu như không hiểu, cứ làm mấy lần, nói không chừng có thể được ra kết luận.”
Mặc dù biết đây là chủ ý thiu (ôi thiu) đến không thể thiu hơn của cô, nhưng lúc này, cô lại tâm tình tốt mà muốn thử lại một lần, thật sự là càng ngày càng không hiểu tâm tư của mình .
Cô khiêu khích nhìn hắn, khẽ cười nói: “Anh cho là?”
Bởi vì này mấy chữ, cô tại một giây đồng hồ đã bị ôm vào trong lồng ngực rộng rãi của hắn, môi nóng không khách khí chút nào kéo lên, làm cho cô thiếu chút nữa nghẹn khí.
Một loại tiếp xúc quen thuộc lại lạ lẫm. Trong nháy mắt đem cô bao phủ. . .
Chính là loại cảm giác này, loại cảm giác kỳ quái sảng khoái kích thích này, tựa như cây thuốc phiện có độc, làm cho cô nghiện.
Cảnh Nhiên vừa hút cái lưỡi thơm tho hương vị ngọt ngào của cô, lý trí lập tức tan thành mây khói, chính thức biến thân thành người sói.
Đầu lưỡi đói khát tại trong miệng cô quấy, càng quấn quanh lấy đầu lưỡi của cô càng không ngừng trượt, khiêu khích mười phần, cho đến đem cô hôn đến mềm nhũn trên người hắn.
Hôm nay Trần Việt thoạt nhìn rất hưởng thụ cũng rất phối hợp, đã không có cường thế trước đó, thật là một cái điềm tốt.
Cho nên hắn chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, một tay rất không khách khí tham tiến bên trong áo sơ mi của cô, khoác lên một bên rất tròn, cách nội y nặng nề mà xoa bóp, lập tức rước lấy rên rỉ cùng giãy dụa hơi yếu của cô, nhưng giãy dụa tượng trưng rất nhanh liền biến thành đón ý nói hùa, củng nâng cao thân thể muốn tìm được nhiều khuây khoả hơn.
Một bàn tay to khác dao động đến cái mông của cô, dùng sức bao quát.
Khi đôi tay có chút lạnh buốt của cô tiến vào áo tắm của hắn thì Cảnh Nhiên rất muốn ngửa đầu gào to một tiếng.
Vừa định xoay người ôm lấy cô thì một thanh âm bên cạnh đột ngột vang lên, làm cho hai người dục hỏa đốt người trong nháy mắt đều cứng lại rồi.
“Các người đang làm cái gì?”