• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai bé mèo chớp mắt, đã có chút động lòng nhưng sau đó lại nhanh chóng cự tuyệt mèo cam. Cả hai đã có bóng ma tâm lý với lần thấy con người bắt đám mèo hoang kia. Mèo đen và mèo cam nghe vậy thì cũng có chút thấu hiểu.

Nhưng mèo cam vẫn có chút tiếc nuối, quay lại nói với hai bé: "Đồ ăn mà chị gái đó có hương vị tuyệt lắm đó." Mèo cam thật lòng vẫn tơ tưởng đến mấy hộp đồ ăn mà hằng ngày cô ấy mang qua cho mình, cho nên nó thấy mỗi ngày tới đây ăn chực đồ ăn của con người cũng không phải là ý kiến tồi. Có điều là phần lớn mèo ở đây lại không chịu làm thân với cô ấy.

Mèo đen tình cờ đi cùng đường với mèo cam, đi một đoạn rồi tách nhau ra, đúng lúc đó thì gặp cô gái hay mang đồ ăn tới. Hôm nay đến giờ ăn rồi mà vẫn không thấy mèo cam đến nên Chu Trúc cố tình mang đồ ăn đến tìm nó, trông thấy mèo cam đang đứng với mèo đen, cô mở hộp đồ ăn ra đặt trước mặt mèo cam, ánh mắt ngó nghiêng xung quanh như muốn tìm con mèo ly hoa hay đi với mèo đen nhưng hôm nay nó không có ở đây.

Lúc mèo cam đang say sưa ăn, từ phía bên kia, có một người đi đến, trong tay đang cầm một cái xô. Mèo đen theo bản năng ngước lên nhìn người kia, mèo cam cũng theo đó mà nhìn lên theo phía đó.

"Là anh ta sao?" Mèo đen nghi ngờ hỏi mèo cam, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái xô trong tay anh ta, "Lại là cá sao?"

Mãi một lúc sau, mèo đen mới nhớ ra người này là người đàn ông bị mèo cam theo đuôi mấy hôm trước. Anh ta dừng lại trước mặt hai con mèo, mèo cam cũng dừng động tác ăn lại, ngồi im một chỗ nhìn anh ta rồi nhìn sang cái xô trong tay anh ta, bên trong mấy con cá đang quẫy đuôi đập nước tung tóe.



"Bảo sao anh cứ tự hỏi sao mãi không thấy chú em đâu." Người đàn ông kia ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu mèo cam rồi cố ý lấy cá trong xô ra đưa qua đưa lại trước mặt mèo cam.

Hôm nay bố anh không câu được nhiều cá lắm nên anh phải năn nỉ gãy lưỡi mới xin được ít cá này. Lấy được rồi, anh liền muốn đem đến cho mấy con mèo. Mèo cam vốn là một con mèo dễ chịu, tuy là có hộp đồ ăn rồi nhưng nếu có thêm vài con cá thì cũng không sao đâu.

Mèo đen nhìn anh chàng đang ngồi cạnh mèo cam kia, thấy anh ta nhìn mèo cam ăn hết hộp đồ ăn rồi cầm cá trêu chọc nó, rồi lại gãi gãi cằm nó. Nhìn một lúc, mèo đen mới xác nhận được rằng hơn 80% là ông anh kia muốn ôm mèo cam về nhà nuôi rồi. Có điều hình như mèo cam không cảm giác được điều đó nhưng khi nhìn đến con cá trên tay anh kia, mèo cam lại ngoan ngoãn ngồi yên mà không chạm vào con cá đó.

"Nè ông chuẩn bị về ở với anh kia hả?" Mèo đen hỏi mèo cam.

Mèo cam phủ nhận: "Tui còn không chưa nghĩ tới điều đó đâu."

Mèo cam chỉ nghĩ tới việc ăn chực uống chực của con người thôi chứ chưa nghĩ tới việc để một con người nào nuôi dưỡng đâu.

Bên kia, anh kia thấy mèo cam không chủ động ăn con cá kia thì có chút nghi ngờ: "Ủa sao nay tự nhiên hiền thế?"

Bất chợt, mèo cam cảm thấy mình ngoan vậy là đủ rồi, nó đột ngột nhảy lên cướp lấy con cá kia rồi chạy biến đi, anh chàng kia không biết trở tay đành nhìn nó chạy đi mất.

Hai bóng dáng mèo kia biến mất. Chu Trúc hỏi anh: "Anh muốn nuôi Đại Quất sao?"



Anh ta gật đầu. Có điều dù cho nó chịu ăn cá anh cho nhưng hình như không có ý về nhà với anh.

......

Mèo đen đi dạo bên ngoài đến khi sắc trời dần tối lại mới trở về. Cậu nhìn thoáng qua ánh đèn hắt qua cửa sổ cách đó không xa, theo bản năng cậu nhảy lên bệ cửa sổ.

Thang Viên thì đang ở bên trong, cửa sổ thì lại được Ninh Hiểu mở ra, cậu dùng chút sức gõ vào cánh cửa báo hiệu cho Thang Viên. Thang Viên bên trong nhanh chóng nghe thấy tiếng động kia, đang nằm xem TV với Ninh Hiểu thì nó bật dậy chạy về phía cửa sổ. Chạy được nửa đường thì như nhớ ra là mình quên gì đó, nó quay lại chạy về phía bát đồ ăn ngậm miếng thịt còn dư một nửa rồi chạy ra.

Ninh Hiểu giờ đang tập trung xem TV nên không để ý lúc Thang Viên chạy lướt qua. Mèo đen nhìn vào cửa sổ theo hướng của Thang Viên đang chạy lại, hình như em ấy còn đang ngậm theo cái gì đó. Thang Viên cố nhảy lên cửa sổ nhưng không biết tại sao có chút khó bám, cộng thêm trọng lượng cơ thể cũng không nhẹ nên nó bị tuột xuống. May mà mèo đen nhanh trí ngoạm vào cổ nó, cả hai cùng cố gắng cuối cùng cũng kèo được Thang Viên lên.

Thang Viên đặt đồ ăn ngậm theo lên, "Em để dành cho anh này."

Mèo đen cũng không khách khí nữa, cúi đầu ăn xong rồi ngẩng đầu lên nói chuyện với Thang Viên về hai bé mèo con mới gặp kia.

"Bọn họ nói là có người muốn dùng đồ ăn mèo để dụ chúng ta sau đó bắt chúng ta đi." Mèo đen tới đây cũng vì lý do này, có lẽ vì ấn tượng lúc trước nên cậu không nhịn được cứ coi Thang Viên vẫn còn là một con mèo con chưa hiểu sự đời, liên tục nhắc nhở mọi thứ.

Mèo đen dặn dò Thang Viên cẩn thận một lần nữa: "Em phải cẩn thận với đồ ăn của con người không biết đó nghe không."

Thang Viên gật đầu, tò mò hỏi cậu thêm về hai bé mèo.

Một lúc sau khi nghe thêm cả chuyện của mèo cam, Thang Viên cảm thán một câu: "Anh ấy mới là người cần cẩn thận hơn em đó."

"Cậu ta nói là mắt nhìn người của cậu ta rất tốt." Mèo đen nói, "Đại Quất nói là cô gái kia là người tốt."

Nhắc tới mèo cam, mèo đen thuận miệng kể luôn chuyện về người đàn ông mang cá kia cùng với ý định nhận nuôi mèo cam của anh ta.

"Cũng hay đó." Thang Viên cho rằng trong nhà mỗi người nuôi một con mèo cũng là chuyện tốt, nghĩ đến đây, nó quay sang hỏi cậu: "Vậy anh có chịu làm mèo nhà em không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK