Chúa ơi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vô cùng tuyệt vời.
Heinz lại bắt đầu cười ngây ngô, còn Tố Tố thì bắt đầu lo lắng cho dạ dày của anh, “Anh không định ăn tối sao Heinz?”
“Có.” Heinz trả lời chắc nịch, “Anh có quá nhiều chuyện muốn làm với em, quá nhiều chuyện muốn nói với em, vì vậy bữa tối chỉ có thể bị hoãn lại.”
Đồ ngốc, anh tự xưng mình là quý ông, vậy mà lại không hỏi thêm câu nào, quý cô Thịnh thân mến, em muốn dùng bữa tối không?
Nhưng quên đi, Tố Tố chưa bao giờ là một cô gái tính toán chi li, “Được rồi, tiếp theo anh muốn làm gì?”
Heinz gãi đầu nói: “Em yêu, em chơi piano rất giỏi, và tất nhiên, anh cũng không kém cạnh.”
Tố Tố làm ra động tác "xin mời", Heinz lập tức trở nên hưng phấn, anh đứng dậy vẫy vẫy vạt áo, vững vàng bước đến trước cây đàn piano. Cùng lúc đó, toàn thân Tố Tố cũng được thả lỏng, cô tựa nửa người lên ghế sô pha, tay phải đặt sau lưng ghế, nhìn bóng lưng anh mà cười.
“Em thường thích chơi của ai?” Heinz hỏi.
“Brahms.”
“Ồ, nhà soạn nhạc vĩ đại người Đức, một tín đồ cuồng nhiệt của chủ nghĩa cổ điển.” Heinz vừa nói vừa đánh lên 《 Bản giao hưởng số 1 》của Brahms ở cung C thứ, tuy nhiên vì bên cạnh không có bản nhạc nào nên anh chơi không đi được mượt lắm, có chút xấu hổ, đành phải tìm chủ đề khác, “Anh từng nghe em chơi 《 Paganini Rhapsody 》.”
“Đó là bản nhạc em đã chơi trong bữa tiệc đêm giáng sinh, dù sao mẹ em cũng rất thích Paganini, chịu ảnh hưởng từ bà ấy, thứ em luyện tập nhiều nhất chính là cầm phổ Italy.”
Heinz quay đầu lại, nói với vẻ mừng rỡ: “Tuyệt, anh cũng rất thích nó, và tất nhiên, một nửa dựa trên việc Italy là đồng minh của Đệ Tam Đế Chế, tuy rằng bọn họ thường hay cản chân, nhưng tài năng của Paganini là không thể phủ nhận. So với chủ đề Rhapsody, anh lại thích《 Witches' Dance 》và《 Carnival Of Venice 》hơn.”
Tố Tố cười nói: “Đây là cầm phổ mẹ em yêu thích nhất.”
“Có vẻ như anh và mẹ vợ tương lai khá có duyên.” Anh thực sự đã dát vàng lên mặt mình, “Có lẽ sau khi chiến tranh kết thúc, chúng ta có thể đưa mẹ vợ đến Châu Âu, anh có một căn nhà ở Salzburg, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.”
Mong ước thật tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến Tố Tố cũng không đành lòng tạt gáo nước lạnh vào người anh. Ở Heinz luôn có một nét trẻ con ngây thơ, không hề giống một quân nhân Đức Quốc xã từng trải qua trận chiến tay đôi.
“Này, anh nghĩ ra cái gì đó để chơi rồi.” Anh nhướng mày nhìn Tố Tố, sau đó xoay người ngồi thẳng dậy, lướt từng ngón tay thon dài trên phím đàn, đánh lên bài《 Let's Fall In Love 》, đây là một bài nhạc trong vở nhạc kịch《 Paris 》được trình diễn vào năm 1928, vào thời điểm đó Paris thực sự là thiên đường tự do rộng mở ngợp trong vàng son, còn Berlin lại là một nông nô mắc nợ nặng nề, đang ngặt nghẽo thoi thóp, chật vật trả nợ cho toàn bộ Châu Âu.
"Let's do it, let's fall in love
In Spain the best upper sets do it
Lithuanians and Letts do it
Let's do it, let's fall in love
The Dutch in old Amsterdam do it
Not to mention the Finns
Folks in Siam do it--
Think of Siamese twins
Some Argentines, without means, do it
People say in Boston even beans do it
Let's do it, let's fall in love
Romantic sponges, they say, do it
Oysters down in Oyster Bay do it
Let's do it, let's fall in love"
Hãy làm điều đó, chúng ta hãy rơi vào bể tình
Các quý tộc Tây Ban Nha cũng thế
Người Litva và người Leto cũng thế
Hãy làm điều đó, chúng ta hãy rơi vào bể tình
Người Hà Lan ở Amsterdam cũng thế
Chưa kể đến người Phần Lan
Người dân Xiêm cũng thế
Hãy nghĩ về cặp song sinh người Xiêm
Một số người dân Argentina khốn khổ cũng thế
Họ nói ngay cả những cây đậu ở Boston cũng thế
Hãy làm điều đó, chúng ta hãy rơi vào bể tình
Họ nói bọt biển lãng mạn cũng như thế
Những con hàu ở vịnh Oyster cũng thế
Hãy làm điều đó, chúng ta hãy rơi vào bể tình
Em có một loại ma thuật
Nó khiến chim chóc quên cả việc phải hót
Đúng vậy, ma thuật của em thật kỳ diệu
Em có một sức quyến rũ tinh tế
Nó khiến người nông dân quên cả việc trồng trọt
Tố Tố bước đến bên chiếc đàn piano, nhìn anh vừa đàn vừa hát, trên khuôn mặt tuấn tú ngập tràn niềm vui mùa xuân, đôi mắt xanh thăm thẳm của anh lấp lánh những vì sao trong dải ngân hà, anh đang hát những lời ca ngợi cô bằng thứ phát âm tiếng Pháp trầm lắng mơ màng, mời gọi cô cùng ——
Rơi vào bể tình.
Màn trình diễn của anh khiến Tố Tố cười không ngớt, bọn họ đều đang cầu nguyện với Chúa, cầu nguyện thời gian có thể dừng lại ngay thời khắc này, dừng lại ở đêm mùa hè mãi luôn tốt đẹp và thuần túy này.
Kết thúc bài hát, Heinz nắm lấy tay cô, chân thành nói: “Xin hỏi, em có nguyện rơi vào bể tình cùng tôi không, thưa cô Thịnh thân mến.”
Tố Tố mỉm cười gật đầu, không hiểu vì sao trong mắt cô lại ngập tràn nước mắt, nhưng cô không hề có ý định sẽ khóc, cô vừa may mắn, lại vừa bất lực, cô không thể kìm nén được xúc cảm trong lòng mình nữa, “Làm sao em có thể từ chối đây? Thiếu tá Mackensen đẹp trai nhất thế giới.”
Heinz ôm cô, nhẹ nhàng hôn hết những giọt nước mắt của cô, anh nói: “Em yêu đừng khóc, nước mắt của em làm tan nát trái tim anh mất.”
Lông mi cô run rẩy tựa cánh bướm. Môi anh cuối cùng cũng rơi xuống đôi môi xinh đẹp của cô, bọn họ quên tất thảy mọi thứ để hôn nhau, như thể mới gặp nhau lần đầu, cũng như gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách, cảm giác này thật diệu kỳ, tựa như đã yêu nhau hiểu nhau từ nhiều năm trước, nhưng trên thực tế một người trong bọn họ từ khi còn bé đã sống ở Munich, còn người kia lớn lên ở Thượng Hải Trung Quốc, cách xa toàn bộ lục địa Á Âu.
Người yêu nhau sẽ luôn gặp được nhau, em yêu dấu, em phải tin vào tình yêu.
Heinz nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô, moi hết cõi lòng nghĩ ra một câu nói đùa, “Em biết không? Anh rất nóng lòng muốn bay về Munich ngay bây giờ, đưa em đến gặp chị gái Anna của anh.”
“Tại sao?”
“Hừ, từ khi còn bé chị ấy rất hay bắt nạt anh. Còn từng chỉ vào mũi anh và nói, đồ ngốc Heinz, một chàng trai có quá nhiều tật xấu như em sẽ không bao giờ tìm được một cô gái tốt.” Anh cao hứng đi vòng quanh người Tố Tố, nói, “Bây giờ anh đã gặp được cô gái tốt nhất trên đời đây rồi, anh phải nói với chị ta, mụ phù thủy già độc ác, lời nguyền của chị ta không còn hiệu lực nữa, ha ha ha ha……”
Tuy câu nói đùa này rất bình thường nhưng Tố Tố vẫn bật cười theo anh.
Bấy giờ họ mới nhớ ra trên bàn vẫn còn bày bữa tối, vì thế họ đã ngồi xuống cùng nhau dùng bữa, cả hai lại trò chuyện về âm nhạc và văn học một lúc, Heinz hô to gọi nhỏ, không ngừng cảm thán về sự kỳ diệu của số phận, bởi vì những cuốn sách họ đã từng đọc qua, và những đoạn nhạc họ đã luyện tập đều có một sự trùng lặp lớn, ngay cả sở thích cũng rất giống nhau.
“Anna có một cây đàn piano Bechstein*, hình như đã từng nằm trong bộ sưu tập của Louis XVI, nhưng chị ấy lại là một kẻ keo kiệt, chưa từng cho anh chạm vào. Đợi khi chúng ta kết hôn, anh phải bảo chị ấy tặng một thứ gì đó, tốt nhất là cây đàn piano này.”
*Bechstein được biết đến như một trong những loại đàn piano đẳng cấp nhất thế giới, được sản xuất tại nhà máy của C. Bechstein ở Berlin, Đức. Hãng đàn này đã được thành lập từ năm 1853 và đã sản xuất nhiều dòng đàn piano cao cấp cho các nghệ sĩ và các phòng hòa nhạc hàng đầu trên thế giới
Heinz bé nhỏ lại bắt đầu có những suy nghĩ kỳ quái, nếu có chị Anna ở đây, nhất định chị ấy sẽ cho anh một cốc nước lạnh để anh tỉnh táo.
Đồng hồ để bàn đã điểm 11 giờ, sau khi thu dọn bát đĩa, Tố Tố tàn nhẫn tuyên bố, “Muộn rồi, em phải về nhà đây.”
“Em có thể ngủ lại đây, ừm……ý anh là nhà Bonnet có rất nhiều phòng trống.”
“Nếu không về nhà trước 12 giờ bà Boulanger sẽ rất lo lắng.”
“Vậy thì để bà ta lo lắng đi.” Mụ phù thủy già đáng ghét đã phá hỏng câu chuyện tình lãng mạn, phải dán giấy niêm phong mồm bà ta lại thôi, để bà ta không thể dong dài được nữa.
“Đừng trẻ con như vậy chứ.” Tố Tố dỗ dành anh, giống như khi dỗ dành người em trai Kỳ Niên kém cô bốn tuổi, “Vui lên nhé? Ngày mai em sẽ đến nấu bữa tối cho anh.”
“Được thôi.” Heinz cúi đầu, hàng lông mày đẹp đẽ cũng cụp xuống, giống hệt một chú chó to lớn đáng thương, “Anh đưa em về.”
“Không cần.” Lời từ chối của cô có hàm ý, Heinz đọc được câu trả lời trong mắt cô, điều đó khiến anh càng thêm buồn bã, “Được rồi, anh sẽ dõi theo em về từ bệ cửa sổ, nếu có kẻ say xỉn nào đến làm phiền em, anh nhất định sẽ thẳng tay nổ súng bắn chết hắn ta.”
“Chỉ cách đó vài bước thôi, đừng nổi nóng được không?”
“Đương nhiên rồi, anh sẽ không bao giờ nổi nóng với em, em yêu.” Anh cúi đầu, vẫn không vui.
Tố Tố khổ sở trong lòng, chủ động kiễng chân hôn lên má anh, Heinz chưa kịp phản ứng thì cô đã đỏ bừng mặt, ấp úng nói câu “Chúc ngủ ngon” rồi bỏ chạy trối chết.
Heinz đứng bên cửa sổ, chạm vào nơi Tố Tố đã hôn lên, không ngừng mỉm cười.
Lili Marleen của anh thật đáng yêu, chắc là cô cũng giống như anh, không lúc nào là không nghĩ đến muốn hôn đối phương.
Có lẽ họ nên làm điều gì khác vào lần tới, Heinz nghĩ.
Tố Tố chạy bịch bịch trở về phòng, ôm mặt ngơ ngẩn ngồi trên giường. Cô như bị sốt cao, da liên tục bốc hơi.
Càng nghĩ cô càng hối hận, bản thân làm sao có thể đột nhiên đi hôn anh ta? Trên mặt anh ta đầy những vết mẩn đỏ, trông cũng không đẹp trai chút nào.
Tố Tố bỗng cảm thấy buồn chán, cô ngồi vào bàn, cầm bút chuẩn bị viết một lá thư cho Alexander.
Nhưng có một chuyện phiền toái đã xảy ra, bên ngoài cửa sổ liên tục phát ra tiếng gõ cọc cạch, là kẻ nào đã gây ra?
Cô mở cửa sổ, trông thấy hiện trường vụ án.
Hóa ra là Heinz, anh đã tìm thấy một cây gậy dài trong sân, đúng lúc dùng nó chọc vào cửa sổ phòng cô. Bị bắt quả tang vẫn dửng dưng, anh cười ngờ nghệch, “Em yêu, anh không ngủ được, vẫn muốn tìm em nói vài lời.”
Tố Tố hạ giọng trả lời anh, “Em phải ngủ rồi, anh cũng đàng hoàng một chút đi.”
Anh căn bản không chịu nghe lời cô nói, nhấc chân dẫm lên bậu cửa sổ, Tố Tố sợ đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, “Anh đang làm gì vậy? Dưới lầu là hàng rào được mài nhọn, anh không muốn sống nữa sao?”
Heinz cười đầy vẻ đắc ý, dang rộng đôi chân dài, duỗi một chân về phía bệ cửa sổ của Tố Tố, hơn nữa còn chẳng biết xấu hổ mà chìa tay đến, “Giúp anh với bé cưng, đừng để anh ngã xuống rồi đi đời chứ.”
Tố Tố vội vàng tóm lấy tay anh, anh dùng tay còn lại nắm lấy khung cửa sổ của Tố Tố, dùng chút lực đã dễ dàng bước qua, tất nhiên anh vẫn không quên nhân cơ hội ôm lấy cô, tựa gần hết cả người lên vai cô, khiến cô loạng choạng ngã xuống giường.
Heinz đạt được ý nguyện, ngủ cùng một giường với Tố Tố ngay ngày đầu tiên tỏ tình, mặc dù nỗi tức giận đều hiện rõ trên mặt cô……
“Hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của anh, em yêu. Anh không thể chịu đựng được việc bị ngăn cách khỏi em bởi một bức tường và không thể ôm em mỗi ngày.” Anh vô tội, nếu anh có tội, thì chắc là vì anh yêu cô quá nhiều.
Cơn giận của Tố Tố đã nguôi ngoai, cô nhìn anh, bất lực nói: “Buông em ra trước đã, thế này không ổn lắm.”
Heinz ôm cô chặt hơn, “Anh không làm gì cả, anh thề! Anh chỉ muốn trò chuyện cùng em như thế này.”
“Nói chuyện gì bây giờ?”
“Anh vẫn chưa biết tên tiếng Trung của em, điều này không công bằng.”
"Chẳng phải anh đã đọc qua hồ sơ của em ở Vệ quốc quân rồi sao?”
“Phát âm tiếng Trung tệ hại quá, anh không nhớ nổi em yêu à.”
“Vĩnh Ái, tên em là Thịnh Vĩnh Ái.”
“Nghĩa là gì?” Heinz chống đầu, nhìn cô đầy tham lam.
"Tình yêu vĩnh cửu.” Cô nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm, “Cha em nói đây là tình yêu vĩnh cửu ông dành cho mẹ, và cho em……em đã không gặp cha mẹ nhiều năm rồi.”
“Họ đang ở đâu?”
“Cha đang ở vùng bị địch chiếm đóng ở Thượng Hải, còn mẹ đang ở thủ đô Trùng Khánh.”
“Tại sao họ không thể cùng nhau đến Trùng Khánh?”
"Vẫn phải có việc để làm trong những năm chiến tranh, người Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, gọi là phú quý hiểm trung cầu*, cha em mặc dù bề ngoài có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực ra ông ấy là một nhà thám hiểm vĩ đại.”
*Phú quý hiểm trung cầu (富贵险中求): truy cầu phí quý giữa hiểm nghèo, liều mạng tìm kiếm giàu sang phú quý, bất chấp để đạt được mục đích
Heinz cau may, nói bằng vẻ nghiêm túc hiếm có: "Em rất giống với cha em.”
“Thật sao? Mẹ em cũng nói như vậy.”
“Nhưng trong ấn tượng của anh, Viola dường như không gọi em như thế, cũng không phải Isabelle, là……là……” Hãy tha thứ cho anh, anh thật sự không thể phát âm thứ âm tiết kỳ quái đó.
“Tố Tố. Đó là biệt danh của em.”
“Tại sao không nói cho họ biết tên thật, có vẻ như Viola thậm chí còn không biết họ của em.”
Tố Tố do dự một lúc mới nói: “Trong học viện Pháp cũng có người Trung Quốc, em không muốn vênh vang.”
“Tại sao?”
“Tại sao anh luôn là người đặt câu hỏi, điều này không công bằng.”
“Được thôi.” Heinz nằm xuống bên cạnh cô, cùng cô nhìn chăm chú vào những vết bẩn màu vàng nhạt trên trần nhà, “Anh cũng thấy không công bằng, vậy đi, đến lượt em đặt câu hỏi, bé yêu của anh.”
"Anh từng có bao nhiêu bạn gái?”
Tố Tố tung ra câu hỏi, Heinz lập tức ôm đầu lăn lộn trên giường, “Lạy Chúa, anh biết sẽ là cái này mà, đây là vấn đề nan giải, ngay cả Socrates cũng không tìm được đáp án chính xác.”
Tố Tố mỉm cười, bên trái lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ, “Em hy vọng anh sẽ nói sự thật, ngựa con thân yêu.”
Biệt danh này khiến Heinz run lên vì sợ hãi, anh đã có linh cảm rằng đây nhất định là dấu hiệu trước khi sư tử cái nổi điên.
“Hai người.”
“Thật à?”
“Thật.” Lúc này anh chỉ có thể đánh chết không khai, cho dù phải chịu bao nhiêu tra tấn anh cũng không khuất phục, anh tuyệt đối không thể làm mất mặt lực lượng phòng vệ quốc gia.
“Sau đó thì sao?”
Đây là để anh tự mình thú nhận, cô quả thực còn đáng sợ hơn cả cảnh sát mật vụ.
“Molly là con gái út của phu nhân công tước, bọn anh quen nhau từ bé, nhưng cô ấy đã sớm thay lòng đổi dạ, cô ấy luôn nói anh lạnh lùng như tảng đá, vậy nên đã kết hôn với con trai của bạn chú cô ấy vào năm 38 vừa qua.”
“Ồ……là thanh mai trúc mã.”
Giọng điệu này quả thực làm người ta phát run.
Heinz nuốt nước bọt, nói tiếp: “Sau đó anh đến Học viện Quân sự Berlin để học tập, quen biết Barbara, cô ấy là một cô nàng đầy nhiệt huyết, nhưng tình yêu mãnh liệt đến nhanh đi cũng nhanh, ba tháng sau bọn anh chia tay, nghe bảo hiện giờ cô ấy đang làm việc ở bệnh viện dã chiến, cái khác thì anh không biết.”
“Đúng vậy, anh nói đúng lắm, những thứ như tình yêu mãnh liệt này đến nhanh nhưng đi cũng nhanh.”
Tiêu đời rồi, anh đã cảm nhận được hơi thở của núi lở đất nứt, hồng thủy và sóng thần.
“Anh đối với em không giống vậy, tuyệt đối không giống! Anh có thể thề với Chúa rằng, anh yêu em, mãi mãi không đổi dời. Em là tình yêu vĩnh cửu của anh, Siusiu……”
“Tố Tố.” Cô sửa lại cho anh.
“Xiuxiu.”
“Tố Tố!”
“Siusiu.”
“Tố……ô ô……”