Ôm? Ai ôm?
Ta mở ra hai mắt sương mù, nhìn quanh bốn phía, quanh đây đâu có ai đang ôm nhau a. Nhưng thật ra hình như có cái gì đó đang gắt gao vòng lấy thắt lưng của ta, cái gì vậy nhỉ?
Aaaa!!! Thời điểm ta đụng đến cái thứ kia phát hiện chính là hai cánh tay, cái đầu bãi công bởi vì mới tỉnh ngủ của ta rốt cục cũng hoạt động trở lại. ta kinh sợ phát hiện ra mình đang bị Tề Nghiêm ôm vào vào lòng với tư thế vô cùng ái muội, ái muội đến mức bên tai ta có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập hữu lực của hắn.
Ta một phen đẩy hắn ra, cũng nhanh chóng bò vào bên trong giường, cùng nhân vật nguy hiểm này bảo trì khoảng cách 1 thước.
“Ngươi…. Ngươi đang làm gì vậy?” Mặt ta đỏ lựng cả lên, không dám nhìn thẳng Tề Nghiêm.
Ánh mắt dao động, lại nhìn thấy Tiểu Vũ đang ngồi xổm ở cửa, hai tay chống má, hai con mắt to đen láy đang xoay tròn chuyển động, một hồi nhìn ta, một hồi nhìn phụ thân của nó, trong ánh mắt tràn đầy tò mò cùng…….. hưng phấn?
Ngất, chắc ta nhìn lầm rồi, chuyện này có gì mà hưng phấn chứ?
“Ngươi ngủ ở trong lòng ta. Ta thấy ngươi ngủ rất say, ngay cả nước miếng cũng chảy ra, không đành lòng đánh thức ngươi, nên cứ duy trì tư thế này.” Tề Nghiêm mỉm cười nhìn ta.
Ta lén nhìn hắn, trên ngực Tề Nghiêm rõ ràng có 1 mảng thấm ướt, nhìn thế nào cũng thấy giống kiệt tác của ta.
Trời ơi, để cho ta chết đi, sau khi ta bị hắn ôm lấy, đã không liều mình chống cự, ngược lại còn an tâm ngủ khò, thậm chí…… thậm chí còn chảy nước miếng như thế đúng là chuyện khiến nhân thần cộng phẫn mà. Hình tượng của ta a, hình tượng phiên phiên trọc thế giai công tử cao lớn uy mãnh anh tuấn suất khí phong lưu phóng khoáng a (= =), cứ như vậy ầm ầm sụp đổ, khói tản tro bay, không còn sót lại chút gì.
Ta nức nở một tiếng, túm lấy chăn trùm qua đầu. ta muốn làm con rùa đen rút đầu, không muốn đi ta gặp người nữa.
“Ta cũng muốn ôm một cái.” Cách một lớp chăn, nghe không quá rõ ràng. Bất quá giọng nói non nớt kia hẳn là của Tiểu Vũ rồi. Ôm đi ôm đi, Tề Nghiêm ôm ngươi, sẽ không ôm ta nữa. Khiến ta xấu hổ vạn phần, không mặt mũi gặp người chính là, ta cư nhiên còn có chút nhớ nhung cái ôm ấm áp kia nữa chứ, rất…. rất ….. rất có lỗi với các thiếu nữ thương thầm ta.
Lúc ta đang kiểm điểm hành vi của bản thân mình, chăn đột nhiên bị kéo ra, giây tiếp theo, một thân hình mềm mềm nhào vào trong lòng ta, xung lượng bất ngờ khiến ta không kịp phòng bị, trực tiếp ngã ngửa trên giường.
A? Ta kinh ngạc giương mắt, đối diện chính là khuôn mặt nhỏ nhắn tươi cười vừa vô tội vừa vui vẻ. Quay đầu lại, bản mặt Tề Nghiêm bên cạnh có vẻ như âm tình bất định, bộ dáng muốn nói gì đó, rồi lại nhịn xuống không nói được một lời.
Sao lại thế này? Ta cứ nghĩ là Tiểu Vũ muốn tìm lão cha của hắn mà ôm chứ, sao lại là trên người ta?
“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, toàn thân ngươi đều biến trắng, vậy bệnh của ngươi có phải rất nghiêm trọng hay không?” ánh mắt thật to tích tụ một lượng lớn hơi nước, thanh âm mềm mại mang theo nghẹn ngào, nháy mắt làm cho ta đem kinh ngạc ném lên chính tầng mây.
Ta không đành lòng, chột dạ đáp: “Không có việc gì không có việc gì, cha ngươi mời thần y trị bệnh cho ta rồi.” cho nên nói, người thiện lương giống như ta, sau này vẫn là không nên làm loại chuyện lừa tiểu hài tử, khiến cho ta bây giờ áy náy quá.
“Thật sự a? Vậy tốt quá rồi.” Tiểu Vũ lập tức nín khóc mỉm cười.
“Thật sự thật sự.” Ta vội vã cam đoan. Nhìn bộ dáng cao hứng của tiểu nhân nhi trong lòng, khiến cho ngực ta cảm thấy thật ấm áp.
“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, sau khi da ngươi trắng lại thì trở nên rất khá nga, ôm lấy thật thoải mái.”
Đương nhiên, ta đối với ngoại hình của bản thân chính là tương đối có tự tin. Ta được khen đến tâm hoa nộ phóng thiếu chút nữa bị câu tiếp theo của hắn làm cho nghẹn chết. “Giống như nữ hài tử nga.” = =|||
Khi ta còn chưa kịp mở miệng kịch liệt phản bác, hai bàn tay nhỏ bé không quy củ của nó đột nhiên sờ lên trên ngực ta, nhu nhu ấn ấn niết niết, sau đó lắc đầu nói: “Bất quá không có hai viên thịt mềm mềm như nữ hài tử đâu.”
Không có ngươi còn sờ hoài không ngừng vậy!!! Ta một hơi vận khí không lên được, thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.
Ngẫm lại lúc ta năm tuổi thuần khiến đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên cỡ nào, tuy rằng trên thực tế ta không nhớ rõ lúc ta năm tuổi là bộ dáng gì >_<
Hai phụ tử này thật đúng là giống nhau như đúc, một đôi sắc lang lớn bé!!
Ta ôm hận trừng mắt về phía Tề Nghiêm, lại nhìn thấy hắn sắc mặt không được tốt, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé của Tiểu Vũ đang tàn sát bừa bãi trên ngực ta, không biết suy nghĩ cái gì. Đều là người kia thượng lương bất chính, mới có thể dạy hư hạ lương Tiểu Vũ đáng thương này.
“Tiểu Nguyệt Tiểu Nguyệt, chúng ta hôn nhẹ cái nào.” Đang suy đoán ý nghĩ của Tề Nghiêm, tiểu sắc lang bên này đã chu cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận sát lại đây. Khi mắt thấy sắp đụng tới môi mình, trước mắt đột nhiên từ đâu có một bàn tay đưa ra, vừa lúc đặt ở trên môi ta. Tiểu Vũ thu thế không kịp, cái miệng nhỏ nhắn rất hoành tráng hôn lên trên cái tay kia.
Ta ù ù cạc cạc, còn chưa kịp làm rõ tình huống hiện tại, bên tai đã nghe giọng nói của Tề Nghiêm: “Tiểu Vũ, tiểu nam hài không để hôn tiểu nam hài được.” Đứng đắn uy nghiêm làm cho ta cũng thiếu chút nữa lầm tưởng hắn là một chính nhân quân tử. Hừ, ngươi nói thì hay ho đấy, nhưng bản thân người lại cường thế bức ta thích ngươi. Nói một đằng làm một nẻo, ta khinh bỉ ngươi. Ta quay đầu đi chỗ khác, tỏ vẻ kháng nghị không nói gì.
“Nhưng mà Tiểu Nguyệt không phải tiểu hài tử khác a.” Tiểu Vũ còn rất nghiêm túc phản bác.
Cảm động a cảm động, thật không uống phí công sức bình thường ta hết sức tậm tâm hầu hạ Tiểu Vũ ngươi a, nhanh như vậy đã không xem ta như người ngoài a. Nội tâm của ta kích động như thế, vì vậy nên ta quay đầu lại, chuẩn bị cho Tiểu Vũ một cái ôm thật to.
“Sau này con muốn lấy Tiểu Nguyệt làm nương tử.” Tiểu Vũ vẫn rất nghiêm túc nói, còn thật sự nghiêm túc đến mức ta không nhìn ra là nó giống như đang nói giỡn.
Dát? Hai tay ta khựng lại giữa không trung, ngơ ngác đến 1 chút phản ứng cũng không kịp có.
“Không thể.” Giọng nói Tề Nghiêm mơ hồ hàm chứa tức giận.
Trong đầu ta như có từng chài nện tỏi a, đúng, không thể, không thể. Tuy rằng ta cũng không biết cái ý niệm dọa chết người như thế trong đầu tiểu quỷ từ đâu ra, nhưng mà ta cũng không nỡ làm chuyện tàn phá mầm non.
“Vì sao?” Tiểu Vũ dường như không rõ nguyên nhân, còn muốn hỏi rõ căn nguyên.
Trong lòng ta hò hét: lão cha người không phải vừa mới nói sao? Hai nam nhân sống với nhau là không thể.
“Bởi vỉ hắn là tân nương của ta, cho nên không thể.”
Câu trả lời bất ngờ này khiến ta sửng sốt đến ngây người, lập tức đỏ bừng mặt. Tên hổn đãn này, ta còn chưa có đồng ý với hắn nữa, sao hắn có thể nói lung tung tùy tiện như vậy, ngay cả đứa bé còn nhỏ thế này, hắn cũng không sợ dọa hư nó ư.
Nhưng Tiểu Vũ lại không có vẻ như bị dọa, con mắt to tròn đảo vài cái, nói: “Phụ thân muốn lấy Tiểu Nguyệt làm tân nương sao? Vậy mấy người Lý tỷ tỷ, Đỗ tỷ tỷ, Khúc tỷ tỷ, Bạch tỷ tỷ thường xuyên đến chơi thì sao?”
Ta bất ngờ sinh tức giận, cái gì thẹn thùng sớm đã bay biến sang một bên, cố sức căng mắt trừng Tề Nghiêm. Này đúng là một tên ăn chơi không tiết tháo, thật sự nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, trêu hoa ghẹo nguyệt, ta….. ta thiến hắn!!
Tề Nghiêm chẳng những không bác bỏ, khóe miệng còn giương lên thành một độ cong quái dị” “Ngươi tức giận như vậy, ghen hả?”
Ta làm sao có thể ghen gì một người như ngươi chứ, ta chỉ là cảm thấy không đáng cho những cô gái khờ khạo bị một tên hoa tâm củ cải như ngươi lừa gạt mà thôi. Ta cố gắng nói với chính mình, dù sao ta cũng không thích hắn, làm sao có thể ăn dấm chua của hắn được.
“Yên tâm, ta chỉ thích một mình ngươi mà thôi.” Giọng nói ôn nhu của Tề Nghiêm giống như muốn đem ta vây quanh vào đó.
Biết rõ là lời ngon tiếng ngọt, nhưng ta vẫn không nhịn được mà đỏ ửng hai gò má, không châm lại được một chút lửa giận nào được nửa.
“Vậy phụ thân không thích nương nương sao?”
Giọng nói non nớt của Tiểu Vũ làm cho tâm tình có chút nhảy nhót của ta trong nháy mắt chìm xuống đáy cốc.
Vấn đề vẫn luôn bị ta bỏ qua, hiện giờ rốt cục cũng nổi lên mặt nước.