• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An An quay về nhà với thái độ vô cùng giận dữ, cô xông thẳng vào phòng làm việc của ba mình. Chính ông Trần cũng không thể tin rằng đứa con gái dịu dàng lễ phép của ông lại có ngày vô phép vô tắc như vậy.

- Ba...chuyện kết hôn của Vi Vi và Hắc Tử Minh, tại sao ba không nói với con?

- Ba không muốn ảnh hưởng đến việc điều trị của con, ba định là... sau khi con về rồi thì sẽ từ từ nói chuyện đó cho con.

- Ba có biết rằng là...người con trai mà Vi Vi kết hôn lại chính là người con trai con thích mười mấy năm không? Làm sao ba có thể đối xử với con như thế? - cô đang trách ba cô sao? làm sao ông Trần biết hắn ta chính là người cô thích.

- Mọi chuyện cũng đã thành ra như vậy rồi. Con nên chấp nhận đi - Ông Trần biết cô đang rất shock nên tạm thời ông không muốn tranh luận với cô. Ông biết điều đó là quá đáng đối với cô nhưng bản thân ông nếu biết được An An thích hắn ta như thế thì đã không để nó và hắn kết hôn với nhau. Ông có thể mất đi cơ hội hùng vốn nhưng ông sẽ không bao giờ muốn nhìn thấy con gái mình buồn. Tất cả điều là lỗi của ông.

Lúc này đây nó đã bị Hoàng Anh giam lõng trong căn biệt thự này cũng đã được cả ngày hôm nay rồi. Dù nó có làm thế nào thì Hoàng Anh cũng không đồng ý để nó đi.

- Hoàng Anh, rốt cuộc thì cậu muốn thế nào thì mới chịu thả tôi ra?

- Cô trở thành bạn gái của tôi thì tôi sẽ đưa cô về nhà an toàn - Hoàng Anh bình thản trả lời.

- Cậu điên sao? Tôi đã kết hôn rồi cậu còn muốn tôi trở thành bạn gái của cậu...có phải đánh nhau nhiều quá nên điên rồi phải không?

- Đúng vậy! Tôi điên nên mới mạo hiểm để yêu em đây - Hoàng Anh mặc kệ nó có mắng chửi mình ra sao...cậu vẫn một lòng thích nó.

Bệnh viện:

- Tử Minh, tớ đến giúp cậu xuất viện đây! - cô bước vào phòng bệnh của hắn với vẻ mặt vô cùng vui vẻ, cô đã cố gắng quên đi những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua để bắt đầu một ngày mới nhưng hắn vẫn lạnh lùng với cô và dường như còn cảm thấy ghét cô hơn.

- Chị vợ...chị đến đây chăm sóc tôi chu đáo như vậy... vợ tôi có biết không?

Kể từ lúc An An quay về cho đến bây giờ thì cô chưa từng gặp nó. Đã vậy thì... cô sẽ cố gắng khiến hai người này mau chóng ly hôn để Hắc Tử Minh sẽ là của cô.

- Mấy ngày nay Vi Vi bận công việc gì đó nên nó đã nhờ tớ chăm sóc cho cậu.

- Bận? Cô ấy có thể bận gì kia chứ? - hắn nghĩ đến chuyện nó sẽ đi đánh nhau hay gì đó đại loại thế.

- Cậu thay đồ đi, tôi đi làm thủ tục xuất viện giúp cậu - An An nói rồi đi khỏi phòng.

Sau khi cô đi rồi, hắn cố gắng điện thoại cho nó nhưng điện thoại của nó vẫn tắt máy. Hắn cảm thấy lo lắng cho nó nên đã gọi cho ông Trần.

- Ba vợ...Minh Vi có về nhà thăm ba không ạ?

- "Vi Vi sao? Không có. Có chuyện gì vậy?" - ông Trần lo lắng

- Con không gọi được cho cô ấy, cả hai ngày nay cũng không thấy cô ấy đâu nên con cứ nghĩ cô ấy đang ở chỗ ba.

- "Cái gì? Nó đi đâu tại sao con không biết kia chứ?" - ông Trần đột nhiên nổi giận vì hắn đã không chăm sóc tốt cho con gái của mình như những gì hắn đã hứa.

- Con lập tức cho người đi tìm cô ấy - kết thúc cuộc gọi hắn gọi điện thoại về nhà của mình để hỏi cô giúp việc thì hắn được biết nó đã ra ngoài từ sáng hôm trước và đến giờ vẫn chưa thấy quay về. Hắn không thể chờ thêm được nữa liền lập tức đi tìm nó và nhờ sự hỗ trợ của đám bạn ở trường. Hắn bỏ đi mà không cần chờ An An quay trở lại, cô làm thủ tục xuất viện xong thì quay lại phòng bệnh ngay nhưng hắn đã đi mất rồi.

Hắn lái xe đến những chỗ mà nó vẫn thường hay lui đến nhưng mọi người vẫn nói nó đã không đến đó. Hắn cảm thấy bất lực vì không biết nó đang ở đâu, nó đã làm gì và nó có được an toàn hay không?

Quay trở lại với sự giam lõng của nó. Hoàng Anh vẫn nhất quyết không thả nó ra trừ phi nó đồng ý trở thành bạn gái của mình. Có phải anh ta điên rồi hay không? Một cô gái đã có chồng rồi mà anh ta vẫn muốn giành cho bằng được, anh ta không sợ người khác nhìn vào sẽ đánh giá hay sao. Đối với Hoàng anh mà nói, anh không quan tâm đến những lời đàm tiếu của người khác, những thứ anh muốn có thì nhất định anh phải có được.

- Minh Vi, em đã suy nghĩ xong chưa? - Hoàng Anh bước vào phòng với đĩa bánh kem trên tay.

- Tôi sẽ không bao giờ đồng ý.

- Em yêu Hắc Tử Minh rồi đúng không?

Câu hỏi của Hoàng Anh đã làm nó đứng hình vài giây để nó tự hỏi trái tim mình "Mình yêu Hắc Tử Mình sao?" Ngay cả bản thân của nó, nó cũng không biết mình đã yêu hắn từ lúc nào. Thật vậy...nó đã bắt đầu yêu hắn rồi.

- Đúng vậy!

Câu trả lời của nó đã làm trái tim Hoàng Anh đau đớn biết bao nhiêu, trái tim anh nhói lên từng cơn, anh nhìn nó cười khổ rồi im lặng rời khỏi phòng. Bây giờ anh còn có thể làm gì nữa đây trong khi niềm hi vọng cuối cùng của anh cũng đã không còn nữa, anh cứ nghĩ rằng cuộc hôn nhân giữa nó và Hắc Tử Minh đơn thuần chỉ là một sự giao dịch, anh đã nghĩ nó sẽ không bao giờ yêu hắn nhưng rồi kết quả đã không giống như anh mong đợi.

Vài phút sau, Hoàng Anh quay trở lại thêm một lần nữa vì anh muốn nói cho nó biết một điều sẽ làm nó vô cùng bất ngờ và chắc chắn rằng nó sẽ bị hụt hẩn.

- Minh Vi, em có biết rằng...chị gái của em đã yêu Hắc Tử Minh từ lâu rồi không? Nếu chị gái yếu ớt của em biết được chuyện em gái giành người yêu của chị mình thì cô ta sẽ như thế nào nhỉ?

- Không...không thể nào...Cậu đang nói dối tôi đúng không? Tôi không ngờ cậu lại là người thủ đoạn như vậy.

- Nếu như em không tin thì có thể đợi cô ta quay về thì có thể xác nhận được rồi. À...em có biết rằng Trần An An đã về nước rồi không? - ngay cả việc An An bí mật quay về nước, Hoàng Anh cũng có thể điều tra ra được.

- An An về rồi sao? - nó vô cùng bất ngờ vì thời gian điều trị vẫn còn hơn một tháng, nhưng An An về nước tại sao lại không thông báo cho mọi người biết kia chứ, nó bắt đầu cảm thấy đau đầu.

- Còn một chuyện nữa. Cô ta bây giờ đang bên cạnh Hắc Tử Minh, chăm sóc cho chồng của em gái mình đấy.

- Tôi không muốn tin những lời bịa đặt của cậu. Cậu im miệng lại cho tôi! - nó không được tin những lời nói của Hoàng Anh, anh ta không có chứng cứ gì để nó tin vào những điều đó, chắc chắn là địa đặt thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK