Toàn bộ tông môn phát điên rồi.
Bởi vì, “di vật” của đại sư tỷ trước khi qua đời đã được gửi
đến từng viện theo lời phân phó của Sư tôn.
Đại Sư huynh cầm tờ giấy mỏng, thân thể cứng đờ, hai tay run rẩy đến mức khó có thể cầm chắc được.
Trong thư chỉ có mấy chữ, nhưng hắn đã đọc đi đọc lại rất nhiều lần.
Sau đó, hắn vò lá thư thành một nắm rồi ném đi.
Ném xong thì lại chật vật chạy tới nhặt nó lên.
Hắn mở tờ giấy một cách cẩn thận và cố gắng vuốt phẳng các nếp nhăn trên đó.
Ta ở bên cạnh nhìn, lạnh lùng nói: “Giấy đã nhăn, cho dù có cố gắng vuốt thế nào cũng không phẳng lại được, nếp nhăn vẫn tồn tại mãi mãi.”
Tờ giấy bị gấp lại cũng sẽ để lại dấu vết, huống chi là lòng người.
Nhưng hắn lại không nghe vào tai, chỉ run tay vuốt đi vuốt lại tờ giấy mỏng.
“Dận nhạc, muội thực sự muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với ta sao? Nhưng tại sao chứ?
Hắn nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn muội nhận ra lỗi lầm của mình mà thôi.”
“Tại sao phải làm đến mức này…”
Ta không nhìn nổi nữa, quay người bỏ đi.
Loại người u mê không chịu tỉnh như vậy sẽ chỉ luôn nghe những gì mình muốn nghe. Với tâm tính này của hắn, tẩu hỏa nhập ma chỉ là vấn đề thời gian.
Ta lần lượt gửi đi từng cái lễ vật.
Đưa cho nhị sư đệ chậu hoa đã bị bật gốc và khô héo.
Chậu hoa đó là món quà cảm ơn nhị sư đệ đã tặng ta sau khi ta giành được quyền vào tàng thư các cho hắn ta.
Tuy không có giá trị gì, nhưng tự tay chăm sóc thì lại có ý nghĩa khác.
Ta luôn chăm sóc chậu hoa đó rất kỹ, tưới nước, trừ sâu vô cùng cẩn thận.
Nhưng những thứ côn trùng sâu bọ kia sau khi ta xảy ra chuyện lại trở thành lời mỉa mai châm chọc của nhị sư đệ, từng lời từng lời làm tổn thương ta.
Nhị sư đệ ôm chậu hoa đã c.h.ế.t kia, nghẹn ngào.
“Đại sư tỷ…”
Nhị sư đệ vốn thiên phú kém, tu vi thấp.
Nếu không có ta tranh đấu giúp, hắn bây giờ cũng chỉ là một nhân vật râu ria trong nội môn, ngày ngày nhìn sắc mặt người khác mà sống, làm gì có cơ hội vào tàng thư các học tập.
Hắn cố gắng trồng lại số hoa đã khô héo vào trong chậu nhưng đều vô ích.
Trong sân của tiểu sư đệ Dận Hành.
Hắn dùng đôi tay run rẩy nhặt từng mảnh ngọc bội từ tay ta, giọng nghẹn ngào nói: “Ngọc bội này là do ta nhịn ăn nhịn mặc tích trữ linh thạch rất lâu mới đổi lấy được. đại sư tỷ sao có thể nhẫn tâm đập nát nó...
Ta nghe mà bật cười, không nhịn được nói: “Chắc là đại sư tỷ thấy xui xẻo nên mới đập đó.”
…
Ngày hôm đó, toàn bộ tông môn từ trên xuống dưới đều ảm đạm.
Ngày thứ mười ba sau khi đại sư tỷ hồn phi phách tán, tất cả đệ tử trong tông môn dường như muộn màng nhận ra nàng đã không còn nữa, lần lượt tưởng nhớ.
Có người nghẹn ngào kể lại việc đại sư tỷ từng chăm sóc hắn như thế nào.
Có người tức giận nói rằng cho đến bây giờ hắn chưa bao giờ tin đại sư tỷ sẽ làm hại đồng môn.
Cũng có người bận rộn vuốt phẳng những nếp gấp của tờ giấy, trồng lại những bông hoa đã khô héo, ghép lại những mảnh ngọc vỡ...
Sau khi đại sư tỷ chết.
Tất cả mọi người đột nhiên bắt đầu yêu thương nàng.