Cố Ninh dùng tay chống lên ngực của Trần Tùng, cơ thể người đàn ông rắn chắc, hình thành sự đối lập với cô.
Nhưng sau đó Trần Tùng cũng không làm gì cô cả, chỉ ôm cô ngủ mà thôi. Dạo gần đây Cố Ninh rất hay buồn ngủ, cho dù bị ôm không thoải mái lắm, vẫn có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngủ đến nửa đêm, nằm mơ.
Cũng không thể coi là mơ, mà là mơ thấy hôm bọn họ mở tiệc cưới.
Hôm đó, sáng sớm Cố Ninh đã bị Lý Tú Lan gọi dậy, sau khi rửa mặt đánh răng, thay sườn xám màu đỏ truyền thống mà Lý Tú Lan may đo riêng cho cô, sau đó lại bị ấn ngồi trước gương trang điểm.
Thiếu nữ trong gương có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo, da thịt mềm mịn trắng nõn.
Thực ra lúc còn rất nhỏ, Cố Ninh cũng đã từng tưởng tượng về đám cưới của mình sau này, để bạn thân của mình làm phù dâu, cùng nhóm mấy bạn học nữ, lập thành nhóm phù dâu.
Nhưng đến ngày thật sự mở tiệc cưới này, ảo tưởng của cô đều hóa thành tro bụi.
Sự thực chứng minh hiện thực và lý tưởng có sự chênh lệch, Cố Ninh không nói với Nhậm Linh chuyện mình vừa trưởng thành đã làm đám cưới, các bạn học khác cũng không biết, tất nhiên không có nhóm bạn học nữ làm phù dâu.
Lý Tú Lam khéo tay, làm tóc cho cô rất xinh đẹp, còn cài đầy hoa sao baby và hoa khác lên trên.
Vào giây phút Trần Tùng đến đón Cố Ninh đi, cô đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn chạy trốn, rõ ràng người đồng ý sẽ làm tiệc cưới với anh chính là cô.
Nhưng Cố Ninh vẫn bị anh dắt tay rời khỏi phòng của mình, rời khỏi căn nhà cô ở mười tám năm, đi ra khỏi tầm mắt của ba mẹ cô.
Tiếng pháo trúc vang không ngừng, Cố Tây đứng ở cửa khóc, bởi vì luyến tiếc chị gái mà bị Lý Tú Lam mắng.
Cố Ninh đi đến xoa xoa mặt thằng bé, nói đừng khóc, sau này cũng không phải chị không quay về nữa.
Trần Tùng đứng bên cạnh cô.
Anh không nói chuyện, nhìn thiếu nữ trang điểm nhẹ, mặc bộ sườn xám vừa người, eo nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, hai chân thẳng tắp dưới chỗ xẻ tà như ẩn như hiện, đôi chân nhỏ nhắn của cô đi giày cao gót năm centimet.
Tuy mặc bộ sườn xám khá trưởng thành, nhưng nhìn cô vẫn non nớt giống như có thể bóp ra nước vậy.
Hôm nay cũng là lần đầu tiên anh mặc nghiêm túc như thế, trên người vest đen áo sơ mi trắng và đeo cà vạt, giày da. Suy cho cùng tổ chức tiệc cưới mà, dù sao cũng không thể mặc áo phông, quần yếm, dép lê.
Tâm trạng của Trần Tùng có hơi khó tả, đàn ông hai mươi sáu tuổi rồi, bỗng nhiên có thêm một cô vợ, đích thực là có chỗ nào đó khác biệt.
Anh nắm tay Cố Ninh lắc lắc.
Vừa mới bắt đầu ba mẹ Trần Tùng muốn là sau khi bọn họ tổ chức tiệc cưới xong thì sẽ ở nhà, nhưng anh kiên quyết muốn cùng cô sống ở bên ngoài, điều này ngược lại không khéo mà hợp.
Thế nên sau khi bọn ăn xong tiệc cưới đã quay về nhà mới, Trần Tùng tự mình lái xe, cô ngồi ghế phó, nhìn con đường phía trước xe đi, ngón tay siết chặt đai an toàn ở trước người mình.
Đợi đến lúc bọn họ quay về nhà mới, Cố Ninh đi lại đều cùng tay cùng chân.
Trần Tùng giống như không hề để ý, để cô đi tắm trước, bận rộn cả một ngày, trên mặt còn có lớp trang điểm, trước khi ngủ chắc chắn phải đi tắm rửa một lượt.
Cố Ninh mở tủ quần áo ra lấy quần áo, Trần Tùng đứng ở giữa phòng tháo cà vạt trên cổ.
Ánh mắt của anh rơi trên chiếc sườn xám đang ôm trọn lấy eo cô, chậm rãi nhìn sang quần áo ngủ trên tay cô, đột nhiên nói: “Anh nhớ em có hai bộ sườn xám.”
Trước tiệc cưới, đồ của bọn họ đã chuyển đến nhà mới trước mấy ngày.
Lúc trước Trần Tùng từng thấy quần áo cô mang đến.
Cố Ninh không biết vì sao anh lại nhắc đến chuyện này, luôn cảm thấy không đơn giản, nhưng vẫn ngây thơ thật thà đáp lại: “Vâng, mẹ em còn làm một bộ nữa, ở trong tủ.”
Lý Tú Lan bỏ ra rất nhiều tiền để làm cho cô hai bộ sườn xám, một bộ màu đỏ, mặc trong tiệc cưới hôm nay, một bộ màu hồng nhạt, muốn mặc lúc nào thì mặc.
Nhưng cô không có ý định mặc nó.
Bởi vì…bởi vì cứ có cảm giác không hợp với cô lắm.
Anh kéo cà vạt vứt ở trên bàn, cúc áo trên cổ áo sơ mi trắng bung mấy cúc, để lộ ra lồng ngực màu mật ong rắn chắc, còn có cả cơ ngực nhấp nhô: “Mặc sườn xám đi.”
“Hả?” Cố Ninh không nghe rõ anh nói cái gì, hoặc là nghe thấy nhưng nghi ngờ mình nghe nhầm: “Anh nói cái gì cơ?”
Yết hầu của Trần Tùng chuyển động mấy cái: “Tối nay em vẫn nên mặc sườn xám đi.”
Cố Ninh nghe hiểu rồi, lời muốn từ chối đến bên miệng lại không nói ra lời, bỏ đồ ngủ vào chỗ cũ, quay qua tìm bộ sườn xám màu hồng đặt bên dưới cùng, mặt đỏ bừng đi vào phòng tắm.
Chậm chạp rất lâu, cô mới đi ra.
Làn da bị hun nước nóng hồng hồng như ngọc, sườn xám màu hồng thêu hoa văn phức tạp, lại kết hợp với đôi dép dễ thương, tóc dài đen xõa ngang vai, lọn tóc vẫn còn nhỏ nước.
Có một cảm giác tương phản.
Giây đầu tiên nhìn thấy Cố Ninh như vậy, Trần Tùng phát hiện mình cứng đến đáng xấu hổ, ở dưới quần tây ngu ngốc sưng phồng lên, côn th*t ngẩng cao vút.
Nhưng vì cô không dám ngước lên nhìn người, thế nên không nhìn thấy.
Anh cũng cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau mười phút, Trần Tùng đi ra.
Cố Ninh ngồi ở bên giường, anh đi qua vuốt ve làn da lộ ra bên ngoài của cô, ngón tay còn mang theo hơi nước, ướt át, kéo người lên giường mới, lòng bàn tay to lớn chui vào giữa khe xẻ của sườn xám.
Vết chai trên lòng bàn tay cọ vào làn da mềm mại, chỉ có vậy thôi cũng đã đỏ lên rồi.
Hơi thở của Trần Tùng nặng hơn một chút, xuyên qua sườn xám chạm vào eo và hông của cô. Lần đầu tiên Cố Ninh bị người khác vuốt ve qua lại như vậy, còn là người khác giới, da đầu đều tê dại: “Em…”
Anh hôn lên khóe môi của cô: “Sao thế?”
Cố Ninh không còn lời để nói, chỉ nghẹn ra một câu: “Không cởi quần áo sao?”
Trần Tùng giống như cười rất vui vẻ, côn th*t cương cứng cách lớp sườn xám đâm vào khe chân cô, híp mắt nhìn cô, cố ý thẳng eo đè xuống: “Em cho rằng vì sao anh lại để em mặc sườn xám?”
“Muốn để em mặc sườn xám bị anh làm.”
Danh Sách Chương: