Cô ta nhìn Hàn Trạc Thần bằng đôi mắt khổ sở đến động lòng người, tình cảm chân thành, cực giống vẻ đáng thương hề hề trước đây của tôi.
“Thần, em không nhận ra cô ấy. Cô ấy vừa vào cửa đã mắng em rồi…” Ầy, khả năng diễn kịch của cô ta khá tốt, nói dối không chớp mắt: “Cô ấy nói em sớm muộn gì cũng bị anh vất bỏ… Em mới nhất thời tức giận.” Cô ta sụt sịt hai tiếng, nghẹn ngào nói: “Em biết sai rồi!”
“Rõ ràng cô nhận ra tôi…”
Tôi đang muốn đấu lý với cô ta, Hàn Trạc Thần bình tĩnh chặn lời tôi: “Không sao! Tôi sẽ để cho cô ấy nhận ra.”
“Thần!” Người phụ nữ kia căng thẳng nắm lấy hai tay Hàn Trạc Thần, đôi mắt đong đầy ánh nước nhìn anh: “Em thật sự không nhận ra cô ấy! Em biết sai rồi, anh đánh em đi, đừng không cần em là được!”
Hàn Trạc Thần mỉm cười rút tay ra: “Tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ!”
Tôi vội bước lên, biết Hàn trạc Thần thương hoa tiếc ngọc không muốn đánh. Vậy thì tôi đây tự mình động tay.
Tôi xắn tay áo lên, thấy khuôn mặt đáng thương hại lại thêm dáng người gầy yếu, đang do dự không biết đánh chỗ nào, thì anh đã bắt được tay tôi, cười nói: “Chút sức lực của em… cứ giữ lại để đánh tôi thôi!”
“Nhưng…”
Khuôn mặt của cô nàng hư hỏng kia tập tức lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đang định làm nũng thì…
Hàn Trạc Thần quay người nhìn vệ sĩ đứng gần anh nhất: “Kìm chế một chút, đừng chơi đến chết người!”
Đợi khi cô nàng hư hỏng kia sắc mặt tái nhợt bị hai người vệ sĩ lôi vào một gian phòng, anh lại hỏi tôi: “Thiên Thiên, vừa rồi khi em bị đánh, có ai nhìn thấy không?”
“Hả?” Tôi nhìn sắc mặt biến đổi cực nhanh của quản lý, lại thêm những người phục vụ khác, nói: “Không có, cô ấy đánh tôi trong toilet. Chỉ có chị Thu bạn tôi đứng đấy… Còn vì giúp tôi mà suýt bị cô ta đuổi việc.”
“Ừ!” Anh nhìn lướt qua Tiểu Thu đang đứng đấy rơi nước miếng xem náo nhiệt, chẳng nói câu nào.
Trong phòng vang lên tiếng hét thê thảm: “Đừng!”
Tình huống hình như không giống dự đoán của tôi.
Trong phòng vọng ra tiếng khóc vô vọng, kèm theo tiếng rên thảm thương.
Nhất thời trước mắt tối đen.
Tôi hoàn toàn quên đi đau đớn trên mặt, nhìn anh một cách khó tin: “Vì sao anh có thể làm cái loại chuyện… loại chuyện… vô liêm sỉ thế?”
Anh không để ý đến tôi, hỏi người quản lý đang cung kính đứng cạnh: “Có máy quay phim không?”
“Có!”
“Tìm một thợ quay phim chuyên nghiệp tới đây, quay rõ nét vào! Hiện nay rất nhiều người thích xem loại này đấy.”
Lần này tôi quên cả việc mắng anh! Tôi không thấy anh độc ác, chỉ cảm thấy anh có thể nghĩ ra được phương pháp này, thật là quá đáng sợ!
Anh đang hủy hoại cả cuộc đời của một người con gái!
Tôi lại nghe thấy tiếng van xin đau khổ trong phòng, thật sự không chịu đựng thêm, lớn tiếng nói với anh: “Vì sao anh có thể đối xử với người yêu anh tàn nhẫn như thế…”
“Vì sao sự nhân từ của em không thể dành cho người nên cho!”
“Hàn Trạc Thần, đây không gọi là nhân từ, đây gọi là nhân tính!”
Mọi người đứng bên hít một hơi lạnh, nhìn Hàn Trạc Thần.
Anh cắn chặt răng, tiếng nói thoát ra từ trong kẽ răng: “Hàn Thiên Vu, tôi làm gì không cần em phải dạy. Tôi tự mình phân biệt được đúng sai! Tôi đối xử với bất cứ ai đều có tiêu chuẩn xử lý chính xác! Tôi hiểu rõ người nào đáng để tôi vất bỏ tính mạng, người nào tôi không thể có tính đàn bà… trừ em ra!”
Khi tôi vẫn đang ngây ngốc thì anh đã nắm tay tôi, kéo tôi rời khỏi: “Theo tôi về nhà bôi thuốc!”
Lúc tôi đi, trên mặt mọi người đều hiện vẻ ngỡ ngàng.
Ngay cả Tiểu Cảnh, khuôn mặt anh không hề có đồng tình, dường như còn nặng nề buông mắt, hiểu ra điều gì đấy.
Hai bàn tay anh ấy nắm chặt lại, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn tôi!
Vì sao ngoại trừ tôi không ai đồng tình với người con gái bị xúc phạm trong kia.
Lẽ nào tôi sai rồi?
Hay nơi đây dù cao cấp tới đâu, vẫn chỉ là hộp đêm mà thôi.
Nơi này là thiên đường của đàn ông, là địa ngục của đàn bà.
Phụ nữ đi vào nơi này nên biết rõ cái gì cô ấy cần đối mặt.
Nhưng đâu là thiên đường của tôi, đâu là địa ngục của tôi…
Về sau khi gặp lại Tiểu Thu, chị lớn tiếng cảm thán: “Đẹp trai quá! Nếu như anh ấy có thể yêu chị một lần, chị chết cũng đồng ý!”
Tôi gượng cười: “Nếu như anh ấy vất bỏ chị một lần, chị sẽ biết cái gì gọi là sống không bằng chết…”
***
Về đến nhà, tôi không để ý đến anh, đi thẳng về phòng mình.
Anh cầm lọ thuốc mỡ, cũng không gõ cửa, xông thẳng vào.
“Anh còn có phương pháp nào tàn ác hơn không?” Tôi hỏi.
Thấy được kết cục của cô nàng kia, tôi đã từ bỏ nguyện vọng bị anh đánh tới chết rồi.
Anh thật quá nguyên tắc, không đánh phụ nữ!
Không phải do anh thương hoa tiếc ngọc, mà anh có biện pháp khiến phụ nữ sống còn đau đớn hơn so với chết, cả đời phải sống trong sự lăng nhục.
Tôi nghĩ một ngày anh phát hiện ra tôi đang lừa dối anh, tôi sẽ lựa chọn tự sát! Một lần giải quyết hết mọi chuyện!
“Phải xem là đối với ai nữa.”
“Với em thì sao?”
Anh đang ngồi cạnh tôi, không biết có phải do ánh đèn không mà sắc mặt anh có vẻ hơi tái nhợt.
“Nếu là em…” Anh dùng ngón tay từ từ bôi thuốc mỡ lên mặt tôi. “Tôi sẽ trói em vào thành giường… nghe em cầu xin tôi…”
Chủ đề này hình như đã từng thảo luận qua trước đây khá lâu.
Luẩn quẩn một hồi, dường như đó không phải là dấu hiệu gì tốt cho lắm.
Tôi nuốt nước bọt, nói: “Em đang hỏi anh rất nghiêm túc đấy!”
“Tôi cũng rất nghiêm túc trả lời em!”
Tôi im lặng, để yên cho anh nhẹ nhàng bôi thuốc lên mặt.
Giống vài năm trước khi tôi bị thương, anh cũng mang vẻ mặt đau lòng như thế…
“Em rảnh thì ngồi nhà là được rồi! Đừng có đi ra ngoài đánh ghen với người ta!”
“Ai đánh ghen vì anh chứ! Em không quen nhìn cô nàng ấy lên mặt tự cho mình là giỏi thôi.”
Anh lại dùng ngón tay xoa thuốc lên môi tôi, “Lần sau em không vừa mắt ai thì nói cho tôi biết! Đừng có đánh nhau với người ta, biết chưa?”
Đôi môi tôi tê rần. Tôi vội vàng tránh né, “Vì sao khi em có thể đánh anh, mà lại không thể đánh cô ta?”
“Bởi vì em rất có bản lĩnh bắt nạt tôi… Trời sinh em ra nhất định để hành hạ tôi!”
Tôi lại nuốt nước miếng, lúc này cảm giác tê dại đã không còn chỉ ở đôi môi.
Chiếc rèm lụa ren che đi ánh sáng bên ngoài, cả gian phòng tôi nhuộm một màu cam diễm lệ.
Anh im lặng nhìn thẳng vào mắt tôi. Tầm mắt của chúng tôi giao nhau trong căn phòng tĩnh mịch, dính lấy nhau…
Trong căn phòng ngủ tràn đầy hương thơm thiếu nữ…
Tôi đang dựa nửa người vào chiếc gối, bắt đầu cảm thấy trái tim đang không ngừng sa lầy.
Tôi dường như cũng thấy lý trí trong mắt anh đang trật khỏi đường ray…
Cơ thể anh càng lúc càng gần tôi, ngón tay mân mê theo bả vai, vuốt ve dần xuống dưới…
May mà tại thời điểm mấu chốt, chuông điện thoại của tôi vang lên!
Bản thân tôi cảm thấy may mắn không gì sánh được khi tìm lại được linh hồn đang phiêu đãng từ tiếng chuông reo vang.
Tình huống quá nguy hiểm, suýt nữa thì ánh mắt khiến người ta hồn xiêu phách lạc của anh đã câu đi “bản thân” khó khăn lắm mới tìm được về của tôi…
Tôi muốn ngồi dậy tiếp điện thoại, tay anh lại dùng lực ấn tôi xuống giường.
“Em có thể nghe điện thoại không?”
Số di động của tôi không mấy người biết, vào tình huống này thì chỉ có Tiểu Cảnh mới có thể gọi cho tôi.
Tôi nghĩ có lẽ anh ấy muốn hỏi thăm tình hình vết thương của tôi sao rồi.
Anh đưa tay với chiếc điện thoại giúp tôi, thoáng nhìn qua số điện thoại. Sắc mặt của anh nhất thời kém đi rất nhiều, quăng điện thoại vào ngực tôi.
Tôi liếc nhìn qua thông báo gọi đến, quả nhiên là “Anh Tiểu Cảnh…”
“Mặt của em đỡ hơn chút nào chưa?”
“Bôi thuốc rồi, không còn đau nữa.”
Anh im lặng một lát rồi nói: “Anh có chuyện muốn nói với em. Bây giờ em có thời gian không?”
Tôi nhìn trộm Hàn Trạc Thần đang đứng bên cửa sổ. Hàng mày anh nhíu chặt, quan sát khung cảnh bên ngoài, có vẻ như anh đang cực kỳ khó chịu.
“Có chuyện gì quan trọng sao?”
“Đúng vậy! Anh đang ở dưới nhà, nếu tiện thì em xuống một lát được không?”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, qua chiếc rèm ren mờ làm bằng tơ tằm, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong nhìn ra có thế mơ hồ thấy được bên ngoài.
Xe của Tiểu Cảnh đang đỗ dưới tầng, anh dựa vào cửa xe, nhìn lên cửa sổ phòng tôi.
Tôi cảm giác có một thứ đau thương xuất hiện trong giọng nói của anh ấy, khi anh ấy ngẩng lên nhìn.
Sự đau thương này còn đậm đặc hơn rất nhiều so với lúc tôi từ chối làm bạn gái anh ấy!
“Được rồi, em xuống ngay bây giờ đây.”
Tội dập máy, vừa muốn đi xuống tầng chợt nghe Hàn Trạc Thần nói: “Không được đi!”
“Anh có tư cách gì quản em! Anh không phải là bạn trai em!”
Sắc mặt anh ấy tái mét, giống đang cố gắng khống chế tâm tình của chính bản thân. “Em rất yêu cậu ấy hả?”
Tôi lạnh lùng nhìn anh. “Vì sao anh không nghĩ xem loại đàn ông như anh có gì đáng đề người ta yêu!”
Khi chạy qua hành lang, trong đầu tôi đều hiện lên nụ cười chua chát sau cùng của anh…
Trước lúc lên xe Tiểu Cảnh, tôi không khống chế được bản thân mình, lưu luyến liếc nhìn lên ô cửa kính phủ rèm hồng kia.
Tựa như tôi có thể thấy hình bóng cô đơn của anh, ánh mắt hối hận của anh.
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ nhất, trong lòng lặng lẽ nói với anh: “Người em yêu chính là anh… Em sẽ không rời khỏi anh. Nếu có một ngày anh xuống địa ngục, em nhất định sẽ đi cùng anh! Chúng ta không thể cùng sinh, nhưng có thể cùng chết! “
***
Mưa phùn rả rích, tí tách tí tách rơi, va đập vào cửa kính, chảy dọc xuống nền đất…
Xuyên qua làn mưa bụi, tôi thấy một đôi tình nhân đang dựa sát bên nhau, cùng che một tán ô dạo bước trên đường.
Tôi dường như thấy anh vẫn đang đứng bên của sổ, nhìn xuống tầng, chờ tôi trở về để rồi cùng tôi che ô đi tản bộ.
Vẫn thường gặp những ngày mưa…
Mà ngày mưa đó, đã không thể trở lại.
Tiểu Cảnh hỏi tôi: “Em đang suy nghĩ cái gì đấy?”
“Không có gì!”
Tôi đang nghĩ đến câu chuyện vừa mới nghe được từ hai người phụ nữ ngồi ở bàn bên.
Một người phụ nữ nói: “Hàng xóm của mình xảy ra chuyện rồi.”
“Chuyện gì?”
“Người phụ nữ kia độc ác quá cơ! Ông chồng cô ta ngoại tình bên ngoài, cô ta giả vờ không biết gì hết. Buổi tối đợi ông chồng cùng cô ta thân thiết đến kiệt sức, ngủ say như chết thì lén đâm ông ta từ sau lưng.”
“Thật hả! Cô ấy cực đoan quá!”
“Chắc có lẽ yêu càng sâu, hận càng nhiều!”
Từ khi nghe các cô ấy nói chuyện, một ý tưởng giống cỏ dại bắt rễ lan tràn trong đầu tôi rất nhanh.
Nếu tôi dâng hiến thân xác cho anh, anh có thể vì hưng phấn quá đến nỗi sức cùng lực kiệt, muốn ngủ không?
Khi đó anh sẽ không bị giật mình thức giấc bởi những tiếng động nhỏ nữa phải không?
Với sự tin tưởng mà anh dành cho tôi, có thể ngủ bên cạnh tôi khi anh mệt mỏi không…
“Thiên Thiên?”
“Hả? Xin lỗi! Anh vừa nói gì?”
“Anh vừa hỏi em: Mấy năm nay Hàn tiên sinh có thật đối xử tốt với em không?”
“…”
Anh đối với tôi không tốt?
Nương theo câu hỏi của Tiểu Cảnh, trí nhớ tôi quay lại nhiều năm về trước.
Tôi hớp một ngụm cà phê, tỉ mỉ kể cho Tiểu Cảnh nghe những việc vụn vặt trong cuộc sống trước đây của chúng tôi.
Không nhớ là lúc tôi mấy tuổi. Nói chung khi ấy tôi còn rất nhỏ.
Trong lớp mỹ thuật, cô giáo giao cho chúng tôi bài tập tự mình vẽ một bức tranh. Đến sát hạn nộp mà tôi vẫn chưa nghĩ ra vẽ về cái gì, thì bạn cùng lớp đã vẽ xong.
Bức tranh của cậu ấy là hình ảnh cậu ấy nắm tay cha, cùng đi bộ trên bãi cỏ, bên cạnh có hàng chứ xiêu vẹo: Con yêu cha!
Có một ngày Hàn Trạc Thần vô tình nhìn thấy bức tranh chẳng đáng giá đồng nào kia trong cặp tôi, anh đã nhìn rất rất lâu, hỏi tôi rằng có thể tặng anh không…
Bây giờ bức tranh dấy vẫn được cất giữ trong ngăn tủ trong phòng đọc sách của anh, chưa hề bị hao tổn.
…
Còn có một lần, anh trở về với tâm trạng không tốt.
Khi đó tôi còn có nhỏ, không biết cách đoán ý qua sắc mặt lời nói. Tôi thấy thời tiết khá lạnh, bèn bưng cho anh một cốc nước nóng, đặt vào trong tay anh.
Anh nổi giận đánh bay cốc nước, nước nóng bắn lên tay anh.
Tôi không ngừng nhận lỗi, nói: “Xin lỗi…, xin lỗi…!”
Sau đó tôi quỳ trên mặt đất thu nhặt mấy mảnh thủy tinh đã vỡ. Bàn tay bị thủy tinh rạch đứt, trong lòng tôi vẫn khiếp sợ, tiếp tục nhặt.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, cần thận gạt đi mấy mảnh thủy tinh trong lòng bàn tay tôi.
Anh ôm tôi ngồi lên sofa, lau nước mắt cho tôi, còn rửa sạch vết máu trên tay tôi nữa.
“Thiên Thiên, cháu không sai đâu, cháu là đứa bé hiểu chuyện nhất mà tôi đã từng gặp.” Anh nói với tôi: “Xin lỗi! Tại tâm trạng của tôi không tốt, sau này sẽ không thế nữa!”
Từ sau lần đó, anh dù giận cũng không bao giờ hất đổ cốc nước nóng tôi bưng lên cho anh nữa.
…
Nhiều năm như vậy, anh chẳng những không quên ngày sinh nhật của tôi, mà còn chưa từng quên những ngày dày vò tôi đau đớn hàng tháng. Anh sẽ bảo thím Lý nấu một thang gừng đường đỏ cho tôi uống.
…
Thậm chí vì cứu tôi mà anh lao thẳng vào ô tô…
Cả một buổi chiều tôi nói rất nhiều. Đến khi Tiểu Cảnh đưa giấy ăn cho tôi, tôi mới phát hiện ra trên mặt mình đầy nước mắt.
Tôi xấu hổ cười: “Xin lỗi! Ông ấy đối xử với em tốt lắm, trước đây em không phát hiện ra!”
“Đúng vậy! Hôm qua lúc đang mở cuộc họp cổ đông, ông ấy nghe nói có người đánh em liền không họp hành gì nữa…”
Tôi cúi đầu uống một ngụm cà phê lạnh, mặn chát hòa đắng cay.
“Có thể cho em uống rượu không?” Tôi hỏi.
“Champagne được không?”
“Champagne à! Được thôi… rất hợp để uống lúc này.”
Mưa rơi càng lúc càng lớn, bọt nước bắn tung tóe trên ô cửa kính, tan vỡ.
Đến bảy giờ, tôi vẫn chưa uống hết một ly champagne.
Tiểu Cảnh nhìn đồng hồ, hỏi tôi có muốn về không.
Tôi lắc đầu! Hôm nay trời rất âm u, tôi không nhìn thấy sao!
Thế nhưng không sao cả! Tôi và gia đình sẽ đoàn tụ với nhau sớm thôi…