Tạ Hoài vừa muốn nói gì đó liền nghe tháy Giang Tự nói: “Bài tập Quốc Khánh làm xong rồi à?”
Hai mắt Tạ Hoài liếc hắn một cái, thầm nói cậu thật sự rất biết cách nói chuyện nhỉ, thật là na hồ bất khai đề na hồ*.
(*)[哪壶不开提哪壶 / nǎ hú bù kāi tí nǎ hú/]:Câu tục ngữ trên có nguồn gốc từ một câu chuyện như sau: Người hầu bàn trong quán trà lấy ấm nước chưa sôi pha trà cho khách (lấy nhầm), khiến cho người ta uống nước trà nguội. Bởi vì chữ “提” nghĩa là “nói đến”, cho nên nghĩa bóng của câu tục ngữ trên là nói đến chuyện không nên nói, hoặc nói chuyện mà đối phương không thích.
Cậu thật sự là vẫn chưa vào tý gì.
“Không làm.” Tạ Hoài đứng thẳng dậy định vòng qua Giang Tự đi lấy nước trong tủ lạnh, lựa lựa chọn chọn cuối cùng vẫn lấy lon trà chanh.
Giang Tự nhìn cậu: “Thật sự không làm?”
Tạ Hoài uống một ngụm trà chanh đi vào phòng khách, đầu cũng không thèm quay lại nói: “Không làm.”
Thật ra bài tập Quốc Khánh lần này giao rất nhiều, đặc biệt là Ngữ Văn, yêu cầu phải chép năm lần những bài thơ cổ đã từng học, dịch bài thơ cổ ba lần.
Còn có mấy đề kiểm tra quá mức nữa.
Mấy ngày nay trong nhóm lớp Lục Nhất không chỉ một lần than trời than đất, bảy ngày nghỉ Quốc Khánh, viết mấy thứ này không bằng để bọn họ đi chết đi.
Thêm cả bài tập của những môn khác nữa, trong năm sáu ngày cũng không làm xong được.
Bây giờ đã trôi qua hai ngày rồi.
Nói thì như thế nhưng đến chiều Tạ Hoài bắt đầu làm bài tập của cậu.
“Không phải không làm à?” Giang Tự ở bên cạnh nói.
Tạ Hoài suy nghĩ một chút, Giang Tự chắc là đang khịa cậu.
“Tôi thích nói như thế đấy,” Động tác trên tay Tạ Hoài không dừng, vẫn không ngừng viết chữ, dành ra ít thời gian nhìn Giang Tự mấy cái, ngữ khí không tính là tốt, giống như mang mấy phần khiêu khích, “Biết cái gì gọi là nói một đằng nghĩ một nẻo không.”
Tạ Hoài nói xong dùng đầu bút chỉ chỉ mình, nói: “Tôi chính là kiểu người đó, thích nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Vừa dứt lời cậu liền bị Giang Tự nghiêng người tới chặn miệng.
Từ đó Tạ Hoài liền hiểu được một đạo lý —
Nói không lại đối phương thì hôn.
Tóm lại là có thể giải quyết vấn đề.
—
Giang Tự từ phòng tắm đi ra, tóc vẫn còn ướt, Tạ Hoài nhìn thấy liền đưa khăn lông cho hắn, điều chỉnh nhiệt độ điều hòa cao hơn một chút: “Sao không sấy tóc?”
Giang Tự nghiêng đầu qua, dùng khăn lông lau tóc, nói: “Máy sấy hỏng rồi.”
“Hư rồi? Mấy ngày trước không phải là vẫn còn dùng được à?”
Tạ Hoài đang nghi ngờ thì nhìn thấy đứa con trai của mình chậm rãi đi vào phòng ngủ, giống như hoàng đế vi hành đi vào phòng ngủ lượn quanh một vòng sau đó lại lượn vào phòng tắm.
Ngay sau đó Tạ Hoài nghe thấy “đùng” một tiếng, sau đó là một loạt các âm thanh bang bang.
Con chó không ý thức được bản thân mình làm sai ở chỗ nào, trong miệng còn ngậm một sợi dây, qua một lúc chậm rãi nghênh ngang đi ra từ phòng tắm.
Tạ Hoài và con trai của cậu bốn mắt nhìn nhau, Tiểu Hoài Hoài lười để ý đến cậu, quay người đi luôn.
Coi như cậu đã biết vì sao cái máy sấy lại hư rồi, thì ra là do con trai cậu làm hư.
Mặt Tạ Hoài chết lặng, thầm nói, còn đặc biệt đến dỡ nhà đi.
Tiểu Hoài Hoài kéo máy sấy đi khắp nơi, giống như trả thù quay mấy vòng quanh chân Giang Tự, cuối cùng có lẽ nó sợ mệt, trực tiếp đặt mông ngồi lên chân Giang Tự.
Dây máy sấy tóc quấn mấy vòng quanh chân Giang Tự.
Tạ Hoài không nhịn được cười một lúc.
Đợi cậu cười xong Giang Tự mới đuổi cả hai cha con cậu ra ngoài.
Tóc cũng gần khô rồi, Giang Tự tắt điện, nằm xuống với Tạ Hoài.
Thời gian có lẽ vẫn còn sớm, Tạ Hoài không thấy buồn ngủ, ở trong bóng tối nói rất nhiều chuyện với Giang Tự.
Tạ Hoài luôn cảm thấy hôm nay suy nghĩ của bản thân rất nhiều, nói cũng rất nhiều, lúc bắt đầu nói đề tài rất nhiều, câu sau có thể kéo sang nơi hác rồi.
Giang Tự rất ít khi lên tiếng, chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng trả lờ một hai câu,
Đang nói nói thì Tạ Hoài mới phát hiện mình có hơi buốn ngủ rồi.
“Ngủ đi.” Giang Tự đột nhiên ôm lấy Tạ Hoài, khoảng cách của hai người vốn dĩ đã rất gần nhau, bị Giang Tự ôm như thế liền chặt chẽ dính vào với nhau.
Lồng ngực Giang Tự vẫn luôn ấm áp như thế.
Nhưng sau này có lẽ cậu không còn cơ hội được ôm nữa rồi, dù sao thì bản thân cậu đã định là phải chết, đã định là phải rời xa Giang Tự.
Hốc mắt Tạ Hoài bỗng nóng lên, nước mắt cũng theo đó chảy xuống gối.
“Ừm.” Tạ Hoài hòa hoãn một lúc, nhắm mắt, thu lại những suy nghĩ kikiamawcj cho cơn buồn ngủ ập tới.
Mấy ngày tiếp theo Tạ Hoài đều dính lấy Giang Tự, hận không thể trực tiếp treo ở trên người Giang Tự, Giang Tự đi đâu thì cậu đi đó.
Dính người muốn chết.
Lúc không có chuyện gì hai người dựa vào nhau làm bài tập, Tạ Hoài cũng luôn nhân lúc Giang Tự đi rót nước, đi tắm hoặc đi chỗ khác sẽ lén lút lấy thuốc giảm đau của cậu ra uống.
Mấy ngày nghỉ lễ Quốc Khánh sắp kết thúc rồi, Tạ Hoài vào một buổi chiều nhận được cuộc gọi của bà Triệu Lị.
Vừa mới nhận máy liền nghe thấy bà Triệu Lị ở đầu dây bên kia hỏi: “Hoài Hoài, mấy ngày nay con thấy thế nào rồi?”
Tay Tạ Hoài nắm lan can trên sân thượng, cúi đầu nói: “Mẹ, con không sao đâu, thuốc con cũng uống đúng giờ.”
“Bác sĩ nói, vẫn nên sớm nhập viện điều trị,” Triệu Lị dừng một chút cố gắng không để bản thân mình ở trước mặt Tạ Hoài quá mất bình tĩnh, “Nếu không thì…”
Tạ Hoài siết chặt đầu ngón tay, cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, hơi căng lên, cậu nói: “Con biết.”
“Con vẫn ở nhà bạn học Tiểu Giang à?” Triệu Lị lại hỏi.
“Vâng,” Tạ Hoài buông lỏng tay ra, đầu ngón tay có hơi trắng bệch, vẫn là câu nói kia, “Con không biết… phải nói với cậu ấy như thế nào.”
Triệu Lị nhớ lại cuộc đối thoại hôm tụ họp cùng với ba mẹ Giang Tự.
Hôm đó bà từ trong miệng mẹ Giang Tự biết được Giang Tự thích Tạ Hoài đã thích được bốn năm rồi thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Nếu như không phải là thích thật thì sao có thể nhớ bốn năm chứ.
Bà nói với Tạ Hoài: “Hoài Hoài, nếu như con lo lắng bạn học Tiểu Giang sẽ buồn thì bây giờ con càng nên nói với bạn ấy.”
Tạ Hoài sao lại không hiểu được đạo lý này chứ.
Bây giờ nói, ít nhất Giang Tự vẫn còn có tâm lý chuẩn bị, nếu như đợi đến khi… đợi đến khi cậu chết rồi mới nói cho GIang Tự, sao Giang Tự có thể chấp nhận được?
Ngực Tạ Hoài khó chịu, trầm mặc mấy giây sau đưa ra quyết tâm: “Con sẽ tìm thời gian nói với cậu ấy.”
Cúp điện thoại quay lại phòng khách, Giang Tự đang đứng cạnh máy lọc nước rót nước, họa tiết chiếc cốc là một nửa quả chanh, bên cạnh còn đặt một nước cốc nữa, bên trên là một nửa quả chanh khác.
Rõ ràng là một bộ cốc đôi.
Là lần trước khi cậu và Giang Tự đi siêu thị mua đồ tiện tay mua về.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tạ Hoài đi đến chỗ Giang Tự, lại gần nhìn.
Lần này cậu đã nhìn rõ rồi: “Trà chanh?”
“Ừm, bỏ đường.” Giang Tự đưa cốc trà chanh trong tay mình cho Tạ Hoài.
Cốc của hắn vẫn chưa bỏ đường, uống vào miệng ngoài có chút chua ra thì cũng có chút chát.
Hắn ngồi xuống bên cạnh Tạ Hoài, cuối cùng tầm mắt dừng trên khóe môi Tạ Hoài.
Tạ Hoài đang rất nghiêm túc xem phim hoạt hình, cậu vừa uống xong một ngụm, trên khóe môi vẫn còn đọng lại nước của trà chanh.
Cứ nhìn như vậy một lúc, Giang Tự từ từ dựa lại gần Tạ Hoài, hôn lên khóe môi Tạ Hoài, nếm được một vị ngọt.
Động tác của Giang Tự khiến Tạ Hoài bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng rất nhanh cậu đã nhắm mắt lại, hơi mở miệng ra phối hợp.
Đầu lưỡi quấn lấy nhau, lông mi dày đậm của Tạ Hoài run run, Giang Tự bắt lấy tay Tạ Hoài, đầu ngón tay chen vào kẽ các ngón tay, nắm thật chặt không cho Tạ Hoài buông ra.
Qua một lúc, Giang Tự chỉ hơi lui ra một chút lại bị Tạ Hoài ngửa đầu lên hôn.
Bây giờ Tạ Hoài đã biết cách thở nhưng vẫn không chống đỡ được một Giang Tự như vậy, giống như bị một con mãnh thú bóp cổ khiến cậu tý nữa thì ngạt thở.
“Ngọt quá.” Giang Tự nhìn Tạ Hoài nói.
—
Ngày nghỉ Quốc Khánh kéo dài bảy ngày quay lại lớp học, cũng may ngày cuối cùng Tạ Hoài đã làm xong tất cả bài tập rồi.
Cả người nhẹ nhõm.
Tạ Hoài và Giang Tự vừa mới vào lớp, người bên trong đã nằm dài ra bàn ngủ rồi.
Tiếng chuông tiết tự học buổi sáng vang lên hai lần, vẫn không có ai tỉnh lại như cũ.
Khi tan học Lục Nhất đem cái đôi mắt gấu trúc đến tìm Tạ Hoài, Tạ Hoài bị tình trạng của cậu chàng dọa cho một trận.
“Đệt,” Tạ Hoài nhìn cậu chàng, nói, “Cậu đi làm cái gì rồi vậy?”
Mặt Lục Nhất nhân sinh không còn gì luyến tiếc, mắt thậm chí còn không mở ra được, cả người xụi lơ ở trên bàn học Tạ Hoài: “Còn có thể làm gì chứ, đương nhiên là thức đêm làm bài tập rồiiiiiii.”
Làm bài tập của kỳ nghỉ thường chia làm hai loại, loại thứ nhất là làm xong rồi chơi, loại thứ hai là chơi xon rồi làm, người vẫn đang nằm dài trên bàn ngủ Lục Nhất tất nhiên là loại thứ hai.
“Không đến nỗi đó chứ,” Tạ Hoài xoay bút trong tataybij, bị tình trạng hiện giờ của cậu chàng chọc cười, “Làm mấy bài tập thôi mà, có tốn sức như vậy không?”
“Anh Hoài anh làm xong chưa?” Lục Nhất hỏi lại.
Theo sự hiểu biết của cậu chàng với Tạ Hoài thì cậu chàng không tin Tạ Hoài có thể làm xong.
Kết quả là Tạ Hoài thế mà lại gật đầu nói: “Ừ, làm xong rồi.”
Lục Nhất: “...”
“Thật là…” Lục Nhất bực bội nửa ngày cũng không nói được câu nào, thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng biến thành bốn chữ, “Không có tình người!”
Tạ Hoài: “?”
Có điều cậu có thể làm xong bài tập thì vẫn phải dựa vào Giang Tự, có nhiều câu không biết đều là Giang Tự giảng cho cậu.
Cậu nghiêng đầu, tầm mắt từ trán Giang Tự chậm rãi dời xuống, cuối cùng dừng ở trên mắt Giang Tự.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ vừa phải, Giang Tự đúng lúc ngước mắt, hai người cứ thế nhìn nhau.
Mặc dù Tạ Hoài đã nhìn thấy ánh mắt này rất nhiều lần rồi nhưng vẫn bị làm cho sửng sôt một chút.
Hôm nay là thứ bảy, tiết của thứ hai tuần trước.
Diêu Văn Tĩnh như thường lệ cầm bài thi đi vào phòng học, đạp lên trên bục đứng trên bục giảng, đầu tiên lướt một vòng quanh lớp, cuối cùng dừng trên mấy người ngủ từ tiết tự học đến bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Diêu Văn Tĩnh nổi tiếng là dễ tính nhưng giờ phút này cô cũng có chút không nhịn được bốc hỏa.
Cô chợt gõ lên bảng đen, mấy đứa học sinh đang nằm dài ra bàn nghe thấy tiếng động lập tức ngồi thẳng dậy.
Thần chí vẫn chưa tỉnh táo, cho rằng Diêu Văn Tĩnh đang gọi “vào học”, mơ mơ màng màng cúi đầu với Diêu Văn Tĩnh: “Chào cô ạ—”
Chỉ còn lại những học sinh khác sợ Diêu Văn Tĩnh nổi giận, bởi vì bọn họ nghe nói thường giáo viên có tính tình tốt sẽ hung dữ hơn so với giáo viên có tính tình kém liền cố gắng không để cho bản thân cười ra tiếng.
“Chào cái gì mà chào!” Diêu Văn Tĩnh giận đến ói máu, “Đứng thẳng hết lên cho tôi! Nhìn các em xem, vừa mới nghỉ lễ trở lại đã như thế này, quên mất mình là học sinh rồi à? Dáng vẻ giống với cái gì chứ?”
“Những người đang đứng ra ngoài rửa mặt cho tỉnh ngủ, rửa mặt xong thì đứng ngay ngắn ở hành lang cho tôi, tiết này không cần học nữa.”
Rốt cuộc Diêu Văn Tĩnh cũng không muốn quá nghiêm khắc với bọn họ, dạy dỗ mấy câu liền thôi.
“Tạ Hoài, cô nghe đại diện môn nói lần này em viết văn rất tốt, có thể đọc cho mọi người nghe không?” Đột nhiên Diêu Văn Tĩnh không đầu không đuôi nói.
Tạ Hoài: “??”
Cô từ đâu nhìn ra được em viết văn rất tốt vậy??
Biểu tình của cậu dừng lại một chút, trong đầu nhớ lại xem mấy trăm năm không biết từ khi nào đại diện môn lại xem bài văn của cậu rồi.
Hình như cậu nhớ đến cái gì đó, đầu cứng nhắc chậm rãi chuyển hướng sang bạn trai thân yêu của cậu, đệt, bạn trai cậu đem cậu đi bán rồi??
Diêu Văn Tĩnh vẫn đang thúc giục cậu, Tạ Hoài chỉ có thể nhắm mắt cầm vở văn của mình lên bục giảng, lật trang đầu tiên.
Tạ Hoài vốn muốn lật thêm một trang đọc bài khác, dù sao thì thật sự là không có gì có thể đọc được, tay vẫn chưa lật thì nghe thấy Diêu Văn Tĩnh nói: “Không cần lật nữa, cứ đọc trang mà em vừa dở ra đi.”
Cậu cúi đầu nhìn bài văn này, thầm nói bây giờ cậu đi nhảy lầu rồi làm lại một lần nữa liệu có còn kịp không?
Tạ Hoài nhắm mắt lại xong lại khó khăn mở mắt ra, cắn răng bắt đầu đọc cậu đầu tiên: “Bạn cùng bàn của em… thật sự đẹp trai chết em rồi.”
Diêu Văn Tĩnh: “?”