• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Sóc ủ rũ cúi đầu về đến nhà, còn chưa kịp vào cửa thì đã nghe thấy bên trong có tiếng hò hét ầm ĩ.

Cha mình ở bên ngoài nuôi dưỡng nữ nhân nay người còn tới tận cửa diễu võ giương oai. Lần này so lần trước đã thông minh hơn là biết mang theo đứa con trai cùng đến. Tô Nghiên trông thấy Tô Sóc liền cười gọi anh, Tô Sóc không để ý đi thẳng lên lầu liền bị cha chặn lại giáo huấn hai câu, nói hắn không như em trai vừa khiêm tốn lại biết lý lẽ, càng không có dáng vẻ làm anh trai chút nào.

Tô Sóc cười lạnh: “Nó biết lý lẽ sao? Nếu nó biết lý lẽ thì tại sao lại ở sau lưng anh mình lén lút tán tỉnh chị dâu? Loại sự tình này người bình thường hoàn toàn không làm được.”

Mẹ Tô Sóc nghe được lời này, không quan tâm mọi chuyện đang xảy ra mà chạy đến vội hỏi con trai: “Tô Nghiên lén lút tán tỉnh Đường Đường sao? Con nói rõ cho mẹ nghe xem.”

Muốn lên lầu thì phải thông qua đại sảnh nhưng hiện tại đã bị mọi người ngăn chặn, Tô Sóc không còn cách nào, quay người đem áo khoác đặt lên ghế sa lon, ngồi xuống nói: “Mọi người hỏi nó đi.”

Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của mấy vị trưởng bối, Tô Nghiên cũng không chút nào hoảng hốt, thản nhiên mỉm cười, nói: “Anh lại hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là vừa may mắn đi leo núi thì đụng phải Dư Đường. Tất cả mọi người là người một nhà nên giúp lẫn nhau, chiếu cố Dư Đường. Mà phải nói…” Nói đến một nửa dừng một chút, giống đang cố ý thừa nước đục thả câu đợi đến khi ánh mắt Tô Sóc chuyển qua người y, Tô Nghiên mới tiếp tục, nói: “Không phải anh sắp cùng Dư Đường ly hôn sao? Trước kia tuy là chị dâu có danh mà không có phận thì tôi không nói đi. Nhưng hiện tại vì cái gì tôi không được theo đuổi em ấy?”

Từ trên xuống dưới nhà họ Tô lập tức sôi trào.

Tô Sóc đoán chắc rằng Tô Nghiên sẽ đem chuyện này chọc ra, còn hắn vừa vặn lại không biết làm sao cùng mọi người trong nhà nói về vấn đề này.

Mỗi người trong nhà đều tự phân chia chí tuyến, mơ mơ hồ hồ náo loạn một trận. Loại tình huống này thì cha Tô là người khó xử nhất vì đứng bên nào cũng đều không đúng, càng nghĩ càng thấy do hai đứa con trai đang đấu đá nhau nên mọi chuyện mới phức tạp đến như vậy. Thế là đi tìm khắp nơi trong nhà cây roi mây còn lớn giọng nói rằng muốn dùng gia pháp cho hai thằng nghịch tử.

Các mẹ chạy tới quản các bé con, mẹ Tô mở ra cánh tay che chở Tô Sóc: “Tôi chỉ có một đứa con trai. Ông muốn đánh nó thì đánh tôi trước!”

Mẹ của Tô Nghiên thì khóc đến lê hoa đái vũ, chỉ thẳng vào cha Tô bi phẫn nói: “Những năm này em vô danh không có phận đi theo người ngậm bao nhiêu đắng? Người lại muốn đánh Nghiên Nghiên của chúng ta. Được. Người trước hết dẫm lên thi thể của em đi!”

Cha Tô tự biết đuối lý, cái này đánh không được, cái kia cũng không thể đụng, ném roi hầm hừ chắp tay rời đi.

Một gia đình đang đại chiến giành quyền lợi cho con cái bởi vì chủ đề này mà đi chệch hướng qua loa kết thúc.

Mẹ Tô lôi kéo con trai vào phòng, đóng cửa lại lo lắng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Đường Đường thật sự muốn cùng con ly hôn sao?”

Tô Sóc lúc trước nghĩ là tính tình Dư Đường hay tạo ra náo loạn nhỏ nếu hắn hạ mình dỗ dành một chút thì có thể là cậu sẽ cùng hắn về nhà cho nên không cùng mẹ nói về chuyện này. Nhưng bây giờ sự tình bị vạch ra như vậy, hắn thở ra một hơi, gật đầu nói: “Dạ.”

Mẹ Tô vội hỏi: “Bởi vì tên tiểu tử Tô Nghiên sao?”

“Không phải.” Tô Sóc nói: “Là vấn đề của con… Con tổn thương em ấy.”

Tô mẫu nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ cũng đoán thế. Nhìn thế nào cũng là con ưu tú hơn. Đường Đường làm sao có thể coi trọng kia tên kia được. “

Từ khi đã có tuổi, mẹ Tô phần lớn dành thời gian ở nhà hối hận tại sao lấy cha hắn, khó được tự tin một lần, mà nguyên nhân tự tin lần này lại làm cho người dở khóc dở cười.

Nàng lôi kéo con trai nói liên miên lải nhải nói cho hắn nên như thế nào đối tốt bạn lữ, như thế nào đem người dỗ dành rồi cùng nhau trở về. Còn dùng kinh nghiệm của mình kể cho hắn còn bày mưu tính kế. Tô Sóc nghe xong thì lòng đang lên chút chua xót đắng chát tại lồng ngực mà lan tràn, hắn trầm người xuống thở dài một hơi, nói: “Mẹ… Đừng khổ sở. Mẹ còn có con.”

Mẹ Tô ngơ ngẩn, khóe mắt bỗng nhiên nóng lên rưng rưng nước mắt, lập tức trừng Tô Sóc một chút, che giấu dáng vẻ khi nãy liền bày ra biểu hiện ghét bỏ: “Còn con thì được cái gì? Đến tận bây giờ vẫn còn gây phiền toái cho mẹ. Khi còn bé nghịch ngợm gây sự, đi học đánh nhau gây chuyện, thật vất vả chăm con thoáng chốc con đã lớn như vậy. Lại không ngoan ngoãn cứ đi khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, còn làm cho Omega nhà người ta có thai. Con và cha của con đều chung một cái đức hạnh thúi!”

Tô Sóc nhấc tay đầu hàng: “Con sai rồi Về sau còn không dám làm lại.”

Lúc trước hắn nhiều lần thấy mẹ vì cha mà đau lòng rơi lệ. Đến khi gần nhất hắn mới thông qua một số việc hiểu rõ mà khắc sâu loại hành vi này mà đối xử với người khác thật sự là tổn thương biết bao nhiêu. Câu nói của Dư Đường lúc ấy bình tĩnh nói [Em và anh ấy sắp ly hôn] khiến hắn thật khổ sở, hắn từng nhìn thấy Dư Đường cùng Alpha khác đi cùng một chỗ thì sẽ giận không kiềm được, đau lòng không chịu nổi. Hồi tưởng vào đêm tân hôn hắn đã từng bỏ đi để Dư Đường ở bên trong phòng khi đó. Không chỉ có mỗi việc cậu phải nhẫn nại hắn, còn tiếp nhận thêm khiêu khích của hắn giận chó đánh mèo. Thời điểm đó Dư Đường đã phải tự mình trải qua bao nhiêu khổ sở đây?

Mẹ Tô hừ một tiếng: “Uổng cho con lớn lên giống mẹ vậy mà không được tích sự gì. Không phải con cứ nhìn theo Đường Đường là người ta chịu cùng con quay lại. Mẹ có lời này muốn nói. Mẹ chỉ nhận một người làm con dâu là Đường Đường. Sau này gia sản toàn bộ Tô gia tương lai đều là muốn giao cho Dư Đường quản lý, con cũng đừng làm cho người ta chạy. Không bắt người mang về thì con cút đi cho mẹ.”

Tô Sóc cười cười, lúc trước nản chí thất vọng thì hiện tại đã vơi hơn phân nửa, lập tức cháy lên một chút lòng tin mãnh liệt: “Chạy không được, bụng em ấy còn có con của hai đứa. Sao con có thể cho em ấy chạy đến nơi đâu?”

Một tuần sau, gần giữa trưa đã thấy Tô Sóc đang đứng đợi trong đại sảnh cục dân chính còn Dư Đường thì một mình đến đây.

Cho dù trong lòng đã biết rõ nguyên nhân tại sao phải đến đây. Nhưng phản ứng đầu tiên của Tô Sóc khi thấy vợ là chạy ra đón người, còn chủ động tiếp nhận đồ vật trong tay Dư Đường, hỏi cậu: “Sao em lại đến một người? Em có khát không? Hay là chờ một chút anh đi mua nước cho em uống nhé?”

Cơ thể của Dư Đường thuộc thể hàn, thường vào mùa hè mà cậu có vận động cũng không chảy mồ hôi. Cậu nhỏ giọng nói “Không cần” sau đó liền đi vào trong đại sảnh, rướn đầu lên tìm nơi nào là quầy làm thủ tục xử lý ly hôn.

Tô Sóc đến đây sớm nên hắn đương nhiên biết là ở chỗ nào, thế nhưng là hắn lựa chọn không nói. Có thể gặp mặt Dư Đường thật không dễ dàng, trì hoãn thời gian càng lâu càng tốt. Hắn phải nắm lấy cơ hội quý giá này để biểu hiện tốt một chút.

“Mấy ngày nay… Em ngủ có ngon không? Mẹ nói thời điểm mang thai thì thường xuyên bị anh cựa quậy ngủ không được. Bảo Bảo có hay nghịch đá lung tung trong bụng em không?”

“Cái này thuốc anh nhờ bạn ở nước ngoài mua giùm nghe nói đối với thời gian mang thai lâu sẽ khiến xương sống và thắt lưng đang chịu sức nặng từ đứa bé, thuốc này rất hữu dụng. Anh để thuốc trong túi, lúc em trở về nhớ uống nhé.”

“Anh nghe được cuối tuần này ở trung tâm thành phố có nột buổi triển lãm tranh, còn có tác giả tác phẩm mà em thích nữa. Em có muốn đi xem không? Để anh giúp em mua vé vào cổng.”

“Xếp hàng quá nhiều người, ở nơi đó cũng không có chỗ để em tiện ngồi, hay chúng ta đi ăn ở quán bên một chút rồi đi xem phim nhé? Khi chúng ta trở về buổi triển lãm hẳn là không có nhiều người nữa.”



Tô Sóc nói một đường không ngừng, Dư Đường ở bên cạnh một câu đều không nói. Tạm thời coi là Tô Sóc đang tự nói chuyện lẩm bẩm với không khí.


Tô Sóc cũng không nhụt chí, nói: “Đúng rồi. Em còn cần tập tranh không? Còn có khung vẽ em mà yêu thích để lại trên núi không mang theo. Hay là lần sau anh mang đến cho em nhé. Có được không?”

Câu nói này quả nhiên có một chút tác dụng. Dư Đường dừng bước, ánh mắt dừng lại trên mặt Tô Sóc chốc lát, tựa hồ đang suy nghĩ làm thế nào từ chối hai từ “Lần sau” này. Một lát sau mới mở miệng, lạnh lùng nói: “Không cần nữa. Đem nó ném đi.”

Cục dân chính có tận năm quầy để đăng ký kết hôn, chỉ chừa lại ở một cái góc vắng vẻ xử là quầy xử lý thủ tục ly hôn.

Hai người đến chỗ này liền ngồi xuống ghế, nhân viên pháp lý hỏi giấy hôn thú của bọn họ, Dư Đường đem bản đỏ được cất kỹ trong túi plastic lấy ra, đặt ở trước mặt trên mặt bàn. Tô Sóc sờ khắp toàn thân một lượt đều không tìm được thứ cần tìm, vỗ đầu một cái, nói: “Hỏng rồi. Hình như anh cầm giấy hôn thú xong lại để quên ở nhà.”

Dư Đường bình tĩnh nói: “Anh trở về hà lấy giấy đến. Em ở chỗ này chờ anh.”

Tô Sóc bắt đầu móc túi: “Hôm nay anh đi ra ngoài hình như không mang chìa khoá…”

Dư Đường từ trong bọc plastic lấy ra một chuỗi chìa khoá, đem một chìa trong đó gỡ ra đưa cho Tô Sóc: ” Thật may em còn có giữ một chìa khóa nhà. Nhân tiện đưa cho anh giữ.”

Tô Sóc tiếp nhận chìa khoá cửa Tô gia, đứng lên vừa muốn đi. Đột nhiên lại nhớ tới cái gì, mơ mơ màng màng sờ đầu, xoay người tại dưới mặt bàn dưới ghế mặt khắp nơi tìm kiếm, thầm nói: ” Híc. Chìa khóa xe của anh đâu mất rồi? Mới vừa rồi còn ở trong túi đây mà. Sao lại rơi ở đâu rồi?”

Dư Đường không thể nhịn được nữa đứng lên: “Đừng tìm nữa. Để em đi về Tô gia lấy giấy đến đây.”

Tô Sóc đuổi theo cậu, Dư Đường chỉ lo đi lên phía trước, căn bản không để ý tới hắn. Hai người khó khăn xuyên qua đám người ở đại sảnh mới tới cửa, Tô Sóc mới kịp bắt lấy tay Dư Đường, khẩn cầu nói: “ Chờ một chút. Em nghe anh nói hai câu. Hai câu thôi? Có được không em?”

Dư Đường tức giận đến gương mặt ửng đỏ, lồng ngực kịch liệt chập trùng, không muốn nói lại càng giận, im lặng nhìn hắn.

Tô Sóc coi như là Dư Đường đã đồng ý lại sợ cậu đổi ý, sốt ruột nói: “Lần trước tại bệnh viện anh chưa nói xong. Anh muốn nói xin lỗi em. Anh biết mình sai. Anh biết trước kia đã làm rất nhiều chuyện sai. Anh hứa từ nay về sau sẽ không để em phải khổ sở. Anh cam đoan cả đời này với em… Em cho anh thêm một cơ hội có được hay không?”

Lời nói tuy nghe đơn giản thô ráp, nhưng Tô Sóc đã đứng ngốc trước gương luyện tập vô số lần. Những lời Tô Sóc nói không là lời hứa suông, càng không phải hứa để dỗ ngọt một người. Hắn có thể nhắm mắt lại nói ra một loạt câu dỗ dành nhưng mấy câu hắn nói với Dư Đường nhìn như đơn giản là xin lỗi cùng hứa hẹn thật lòng thì đối với hắn mà nói lại khó như lên trời. Tương đương như án tử lấy đầu của hắn để hắn thừa nhận mình lúc trước đã nói những lời ngu ngốc.

Kiên quyết muốn ly hôn, kiên quyết không muốn con mình, kiên quyết không chịu bị người khác sắp xếp cuộc hôn nhân này… Toàn bộ đều bị lật đổ. Cái gì là kiêu ngạo, cái gì là tự tôn, không chừa lại tí xíu nhân phẩm còn tự đánh mặt của mình. Còn tự vỗ tay khen mình làm đúng.

Nhưng mà Dư Đường cũng không có chút biểu cảm giống như là nghe không hiểu hắn đang nói gì. Dư Đường không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, ý muốn tránh thoát cái nắm tay của Tô Sóc.

“Còn một câu nữa để anh nói xong.” Tô Sóc liều mạng mới khống chế lại tin tức tố của Alpha đang bất loạn, nắm lấy tay Dư Đường cũng không dám nắm chặt, càng sợ làm đau cậu: “Anh biết. Anh biết em bây giờ không thích anh. Không thích thì không thích, cũng không ai quy định nhất định phải yêu thích lẫn nhau mới có thể cùng một chỗ. Kết hôn càng không có yêu cầu này. Em thích ai, đi chơi với ai thì anh cũng không quan tâm. Nhưng em không thể ngăn cản chuyện anh thích em. Đây là quyền tự do theo đuổi em của anh.”

Cái câu nói này nói một hồi lại trở nên xoắn xuýt, trái nói “Thích”, phải cũng nói “Thích”, Tô Sóc tự đem chính mình cũng quấn đến choáng.

Tô Sóc từ nhỏ làm bất cứ chuyện gì đều không chút phí sức suy nghĩ nhiều như bây giờ. Lúc trước nằm mơ hắn cũng không thể nghĩ đến việc thổ lộ có nhiều điều muốn nói đến như vậy. Chính hắn cũng cảm thấy lời mình nói ra nghe không có thành ý, mà còn không có chút nào cảm động. Dư Đường hiện tại tựa như là một xô nước tưới tắt củi lửa, bên trong lòng còn lưu lại mùi khói ẩm. Khó ở chỗ đám lửa này lại do hắn đốt lên, giày vò bản thân nửa ngày làm tất cả đều trở nên vô dụng. Uổng công hắn vất vả tranh thủ nói hai câu tốn làm thời gian của cậu

Quả nhiên, Dư Đường căn bản không nghe lọt tai, hỏi hắn: “Anh nói cái gì?”

Tô Sóc ảo não cúi đầu nói lý nhí: “Không có gì. Anh nói là anh sẽ trở về nhà lấy giấy. Em ở ngồi chờ chỗ này.”

Dư Đường thần sắc có chút mờ mịt, bị Tô Sóc nắm tay cũng không giãy dụa, môi nhỏ mở ra mím mấy lần, chậm rãi nói: “… Đến phía trước rồi nói.”

Tô Sóc sững sờ nửa ngày, tại trong đầu nhiều lần xác minh rằng câu Dư Đường hỏi xác thực là câu kia, mang theo ý thăm dò cậu còn có chút khẩn trương trước kia hắn chưa hề cảm nhận được mà rung động. Chuyên chú nhìn Dư Đường, đem mỗi chữ mỗi câu lặp lại lầm nữa: “Anh thật sự thích em. Rất thích em. Theo đuổi em là quyền tự do của anh.”Heana có lời muốn nói:

Ôi trời ơi. Chương này tui edit mà tui cười muốn hắc hóa luôn á. Nhìn bé Tô khùng điên quen rồi nay thấy ẻm quay đầu truy thê hỏa táng tràng. Thấy lạ ghê. 〣( ºΔº)〣 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK