— của Helen Stirling gửi Nữ bá tước Kilmartin, chín tháng trước chuyến trở về từ Ấn Độ của Bá tước Kilmartin
Khi cô cảm thấy đôi môi anh chạm vào môi cô, Francesca chỉ có thể kinh ngạc trước sự ngơ ngẩn của mình. Một lần nữa, Michael đã hỏi sự đồng ý của cô. Một lần nữa, anh đã cho cô cơ hội để thoát đi, để từ chối anh và ở cách xa một khoảng an toàn.
Nhưng một lần nữa, lý trí cô lại bị lệ thuộc hoàn toàn vào cơ thể, và cô đơn giản không đủ mạnh mẽ để chối bỏ hơi thở đang trở nên gấp gáp, và trái tim đang đập thình thịch của mình.
Hay là sự háo hức chậm chạp, nóng bỏng cô cảm thấy khi hai bàn tay to lớn, mạnh mẽ của anh lướt xuống trên người cô, nhích càng gần tới trái tim đàn bà của cô.
"Michael," cô thì thầm, nhưng họ đều biết đó là lời cầu khẩn chứ không phải phản đối. Cô không yêu cầu anh ngừng lại—cô đang cầu xin anh tiếp tục, tiếp sức cho tâm hồn cô như anh đã làm đêm trước, để nhắc cô nhớ lại tất cả những lý do tại sao cô lại muốn làm một người đàn bà, và để dạy cho cô thấy niềm hạnh phúc quay cuồng trong sức mạnh nhục cảm của chính mình.
"Mmmm," là câu trả lời của anh. Những ngón tay anh vẫn bận bịu với những chiếc nút trên áo cô, và mặc dù nó vẫn ướt và khá bất tiện, anh giải thoát cô khỏi nó trong thời gian kỷ lục, để lại cô với mỗi chiếc váy lót vải mỏng, gần như trở nên trong suốt bởi cơn mưa.
"Em thật đẹp," anh thì thầm, nhìn xuống bóng dáng của bộ ngực cô, nổi rõ lên dưới lớp vải trắng. "Anh không thể—anh không—"
Anh không nói gì nữa, và điều đó làm cô thấy khó hiểu, và cô nhìn lên gương mặt anh. Đó không chỉ là những lời nói đối với anh, cô nhận ra với một sự ngạc nhiên choáng váng. Cổ họng anh đang động đậy với một cảm xúc cô nghĩ cô chưa bao giờ nhìn thấy nơi anh.
"Michael?" cô thì thầm. Tên anh là một câu hỏi, mặc dù cô cũng không chắc mình đang hỏi gì.
Và anh, cô khá chắc chắn, không biết làm sao để trả lời. Ít nhất không phải bằng lời. Anh nhấc bổng cô lên trên tay và bế cô tới chiếc giường, dừng lại ở ngay bên thành giường để cởi chiếc váy lót của cô.
Đây là nơi cô có thể dừng lại, Francesca tự nhắc nhở mình. Cô có thể kết thúc nó tại đây. Michael thèm muốn cô—kinh khủng, cô có thể nhìn thấy điều đó rõ ràng. Nhưng anh sẽ ngừng lại nếu cô nói ra.
Nhưng cô không thể. Bất kể bộ óc cô có tranh cãi đòi lý trí và sự sáng suốt, đôi môi cô không thể làm gì khác mà chỉ lảo đảo về phía môi anh, nghiêng tới để chờ một nụ hôn, khao khát tuyệt vọng được kéo dài sự tiếp xúc.
Cô muốn điều này. Cô muốn anh. Và mặc dù cô biết nó sai trái, cô quá xấu xa để có thể ngừng lại.
Anh đã làm cho cô xấu xa.
Và cô muốn thưởng thức nó.
"Không," cô nói, lời nói thoát ra khỏi đôi môi với sự mạnh bạo kỳ quặc.
Hai bàn tay anh sững lại.
"Em sẽ làm chuyện đó," cô nói.
Mắt anh gặp mắt cô, và cô nhận ra mình đang chìm vào trong những đáy sâu màu thủy ngân kia. Có hàng trăm câu hỏi trong đó, và cô chẳng hề được chuẩn bị để trả lời bất cứ câu nào. Nhưng có một điều cô tự biết chắc chắn, ngay cả khi cô không bao giờ nói ra. Nếu cô làm việc này, nếu cô không thể chối bỏ sự khát khao của bản thân, thì vì Chúa, cô sẽ làm bằng mọi cách. Cô sẽ chiếm lấy cái cô muốn, đánh cắp những cái cô cần, và cuối cùng, nếu cô có thể lấy lại được lý trí của mình và kết thúc cái sự điên rồ này, cô sẽ có một buổi chiều nóng bỏng, một đoản khúc quay cuồng mà cô nắm quyền kiểm soát.
Anh đã đánh thức người đàn bà lả lơi trong cô, và cô muốn trả thù.
Với một bàn tay trên ngực anh, cô đẩy anh ngồi lui xuống chiếc giường, và anh ngước nhìn cô với đôi mắt rực lửa, đôi môi anh mở ra vì thèm khát khi anh nhìn cô như không thể tin nổi.
Cô bước lui lại một bước, rồi đưa tay xuống nắm lấy mép chiếc váy lót của mình. "Anh muốn em cởi nó ra không?" cô thì thầm.
Anh gật đầu.
"Nói đi," cô yêu cầu. Cô muốn biết có phải anh đã không nói nổi nữa không. Cô muốn biết liệu cô có thể làm cho anh điên cuồng, trở thành nô lệ của những ham muốn của anh, như cách anh đã làm với cô.
"Phải," anh thở hắt ra, lời nói phát ra khản đặc và tả tơi.
Francesca chẳng phải một cô gái trong trắng; cô đã kết hôn hai năm với một người đàn ông mạnh khỏe và có những ham muốn thường xuyên, một người đàn ông đã chỉ cho cô biết trân trọng điều tương tự trong cô. Cô biết cách tỏ ra trơ tráo, hiểu rằng nó cũng sẽ làm cô cảm thấy háo hức, nhưng chẳng có gì cho cô biết trước luồng điện trong khoảnh khắc này, sự rúng động bủn rủn khi thoát y cho Michael xem.
Hay luồng hơi nóng mãnh liệt cô cảm thấy khi cô đưa ánh mắt lên mắt anh, và thấy anh nhìn cô.
Đây là sức mạnh.
Và cô thích nó.
Với sự chậm chạp cố ý, cô khẽ kéo mép váy lên, bắt đầu ngay phía trên đầu gối cô, và rồi trượt dần trên đùi cô cho đến khi đến gần hông.
"Đủ chưa?" cô khích, liếm môi với một nụ cười nửa miệng đầy khêu gợi.
Anh lắc đầu. "Nữa," anh yêu cầu.
Yêu cầu? Cô không thích thế. "Cầu xin em đi," cô thì thầm.
"Nữa đi," anh nói, vẻ nhún mình hơn.
Cô gật đầu với anh đồng ý, nhưng ngay trước khi cô để anh thấy đám cỏ nữ tính của mình cô quay người đi, lắc qua lắc lại để kéo chiếc váy lót lên qua mông cô, rồi qua lưng và cuối cùng ra khỏi đầu.
Hơi thở của anh trở nên nóng và nặng nề trên môi; cô có thể nghe mọi âm thanh của nó, gần như cảm thấy nó đang mơn trớn lưng mình. Nhưng cô vẫn không quay người lại. Thay vào đó cô thở ra một tiếng rên thật chậm, quyến rũ và lướt tay lên hai bên người mình, hơi lượn ra sau khi nó đi qua cặp mông của cô, rồi chuyển ra trước cho đến khi chúng tới trước ngực. Và rồi, mặc dù cô biết anh không thể thấy cô, cô xiết tay lại.
Anh hẳn biết cô đang làm gì.
Và nó sẽ làm anh phát cuồng.
Cô nghe thấy tiếng lục xục trên giường, nghe thấy khung giường kêu cọt kẹt và rên rỉ, và cô ra một mệnh lệnh thật ngắn gọn:
"Không được động đậy."
"Francesca," anh rên, và giọng anh gần hơn. Anh hẳn đã ngồi dậy, hẳn chỉ còn cách vài giây trước khi với lấy cô.
"Nằm xuống," cô nói khẽ, cảnh cáo.
"Francesca," anh lại nói, nhưng giờ có thoáng chút tuyệt vọng trong giọng anh.
Điều đó làm cô mỉm cười. "Nằm xuống," cô nhắc lại, vẫn không nhìn anh.
Cô nghe thấy anh thở dốc, biết rằng anh không cử động, rằng anh vẫn đang cố quyết định xem nên làm gì.
"Nằm xuống," cô nói, một lần cuối. "Nếu anh muốn em."
Trong một giây chỉ có sự im lặng, và rồi cô nghe thấy anh nằm lại xuống giường. Nhưng cô cũng nghe thấy hơi thở của anh, giờ đây nhuộm vẻ gấp gáp ngắt quãng đầy nguy hiểm.
"Thế mới đúng chứ," cô thì thầm.
Cô khiêu khích anh thêm một chút nữa, khẽ đưa tay trên làn da mình, những móng tay cô lướt trên mặt ngoài, làm gai ốc nổi lên theo lối chúng đi. "Mmmm," cô rên, âm thanh khêu gợi một cách cố tình. "Mmmm."
"Francesca," anh thì thào.
Cô đưa tay lên bụng, rồi trượt xuống, chưa đủ sâu để tự chạm vào mình—cô không chắc cô đã đủ xấu xa để có thể làm vậy—nhưng vừa đủ để úp lên cái gò của cô, để cho anh hoàn toàn không biết, và phải tự hỏi không hiểu những ngón tay cô đang làm gì.
"Mmmm," cô thì thầm lần nữa. "Ôi."
Anh phát ra một âm thanh, sâu thẳm, nguyên sơ, và hoàn toàn không thể hiểu được. Anh đang gần đến điểm giới hạn; cô sẽ không thể đẩy anh xa hơn nữa.
Cô ngoái nhìn qua vai, liếm môi khi cô liếc anh. "Anh nên cởi cái đó ra," cô nói, để ánh mắt mình lia xuống vùng vẫn đang được che kín của anh. Anh không cởi bỏ hoàn toàn khi anh lột quần áo ướt ra, và cái đàn ông của anh đang căng lên dữ dội dưới lớp vải. "Trông anh không có vẻ thoải mái lắm," cô thêm, nhuốm giọng nói của mình với một chút xíu vẻ ngây thơ.
Anh gầm gừ cái gì đó rồi chính xác là xé phắt đồ lót của mình ra.
"Ôi trời," Francesca nói, và mặc dù cô định nói câu đó như một phần trong trò khiêu khích quyến rũ của mình, cô nhận ra cô hoàn toàn nghĩ đúng như vậy. Trông anh thật lớn và mạnh mẽ, và cô biết cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm, đẩy anh đến mức giới hạn.
Nhưng cô không thể ngừng lại. Cô đang hưởng vinh quang bằng quyền lực của mình đối với anh, và cô chắc chắn không thể ngừng lại.
"Được đấy," cô gừ gừ, để ánh nhìn của mình chạy lên và xuống khắp cơ thể anh, và dừng lại ngay trên cái đàn ông của anh.
"Frannie," anh nói, "đủ rồi."
Cô để ánh mắt mình nhìn thẳng vào mắt anh. "Anh phải tuân theo em, Michael," cô nói với vẻ uy quyền mềm mại. "Nếu anh muốn em, anh có thể có em. Nhưng em nắm quyền chủ động."
"Fr—"
"Đó là điều kiện của em."
Anh ngồi yên, rồi hơi ngả ra một cách phục tùng. Nhưng anh không nằm xuống. Anh vẫn ngồi, hơi ngửa ra sau, hai tay anh đặt lên tấm đệm phía sau để chống. Tất cả các cơ của anh đều căng ra, và đôi mắt anh có thoáng vẻ như mắt mèo, như thể anh đang co lại để chuẩn bị phóng tới.
Anh, cô nhận ra, với một cái rùng mình ham muốn, thật là tuyệt vời.
Và hoàn toàn là để cho cô chiếm lấy.
"Em nên làm gì bây giờ nhỉ?" cô tự hỏi thành tiếng.
"Tới đây," anh trả lời gọn.
"Chưa đâu," cô thở dài, xoay người cho đến khi anh nhìn ngang một bên người cô. Cô thấy ánh mắt anh chạy xuống đầu ngực căng cứng của mình, thấy đôi mắt anh tối lại khi anh liếm môi. Và cô thấy mình còn căng ra hơn nữa, khi hình ảnh cái lưỡi của anh trên người cô tạo ra một luồng hơi nóng chạy khắp thân thể.
Cô đưa một bàn tay lên ngực, khum lại bên dưới, tự nâng mình lên một chút, như một lời mời hấp dẫn. "Có phải đây là cái anh muốn?" cô thì thầm.
Giọng anh không gì khác hơn là một tiếng gầm gừ. "Em biết anh muốn gì."
"Mmm, phải," cô lẩm bẩm, "nhưng ngay lúc này thì sao? Chẳng phải mọi việc đều ngọt ngào hơn khi chúng ta bị buộc phải chờ đợi chúng?"
"Em không thể biết được đâu," anh nói thều thào.
Cô nhìn xuống ngực mình. "Em tự hỏi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu em làm... thế này," cô nói, và đưa những ngón tay trên đầu ngực, vê chúng, cơ thể cô uốn éo khi cử động đó làm cô rùng mình đến tận xương tủy.
"Frannie," Michael rên. Cô nhìn lên anh. Đôi môi anh há ra, và đôi mắt anh ngời lên thèm khát.
"Em thích thế," Francesca nói, gần như với sự ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ tự đụng vào mình theo cách này, thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến nó cho tới ngay lúc này, với Michael là khán giả bị cầm tù của cô. "Em thích thế," cô lại nói, rồi đưa tay lên ngực bên kia và cùng thỏa mãn chúng. Cô đẩy chúng lên, hai bàn tay cô như một cái áo lót quyến rũ.
"Ôi, Chúa ơi," Michael rên.
"Em chẳng hề biết là em có thể làm điều này," cô nói, ngửa lưng ra.
"Anh có thể làm tốt hơn nữa," anh thở dốc.
"Mmm, anh có thể," cô đồng ý. "Anh có nhiều kinh nghiệm lắm, phải không nào?" Và cô ném cho anh một cái nhìn, một cái nhìn duyên dáng phức tạp, như thể cô thấy thoải mái với thực tế rằng anh đã quyến rũ hàng loạt phụ nữ. Và sự thực lạ lùng là, cho đến ngay thời điểm này, cô nghĩ cô vẫn như vậy.
Bây giờ anh là của cô. Của cô để cô khiêu khích và của cô để cô thưởng thức, và chỉ cần cô có anh ở tại ngay cái chỗ mà cô muốn, cô sẽ không nghĩ về những người đàn bà đó. Họ không có ở đây trong căn phòng này. Chỉ có cô, và Michael, và sức nóng hừng hực đang bốc lên giữa họ.
Cô nhích dần tới cái giường, gạt tay anh ra khi anh với lấy cô. "Nếu em để anh chạm vào một bên, anh sẽ hứa với em một điều chứ?" cô thì thào.
"Bất cứ cái gì."
"Không gì hết," cô nói, giọng cô hơi có vẻ trịnh trọng. "Anh có thể làm những gì em cho phép và không thêm gì hết."
Anh gật đầu nhát gừng.
"Nằm xuống," cô ra lệnh.
Anh làm theo.
Cô leo lên giường, không để cho cơ thể họ đụng chạm một chút xíu nào. Nâng người lên bằng tứ chi, cô để cho mình đung đưa phía trên anh, và rồi nói thật nhẹ, "Một tay, Michael. Anh có thể dùng một tay."
Với một tiếng rên như thể vừa bị rứt khỏi cổ họng anh, anh đưa tay chạm vào cô, bàn tay anh đủ to để nắm lấy cả một bên ngực. "Ôi, Chúa ơi," anh thở dốc, cơ thể anh giật lên trong khi anh xiết lấy cô. "Cả hai tay đi, làm ơn," anh cầu khẩn.
Cô không thể cưỡng lại anh. Sự đụng chạm đơn giản duy nhất đó đã làm cô cháy rừng rực, và ngay cả khi cô muốn thể hiện quyền uy của mình đối với anh, cô không thể nói không. Gật đầu bởi vì cô khó mà nói nổi, cô cong lưng, và rồi bỗng nhiên cả hai bàn tay anh đã ở trên người cô, ve vuốt, mơn trớn, kích thích cho cảm giác đang dâng cao của cô trở nên điên cuồng.
"Cái núm," cô thì thầm. "Làm như em đã làm đi."
Anh mỉm cười kín đáo, cho cô cảm giác rằng cô có thể không còn được chủ động nhiều như cô đã nghĩ, nhưng anh vẫn làm như cô ra lệnh, những ngón tay tra tấn đầu ngực cô.
Và như đã hứa, anh còn giỏi hơn cả cô nữa.
Thân thể cô giật lên, và cô gần như mất hết sức lực để có thể ngồi thẳng. "Ngậm em vào miệng đi," cô ra lệnh, nhưng giọng cô không còn vẻ ra lệnh như trước. Cô đang cầu xin anh, và họ đều biết chuyện đó.
Nhưng cô muốn thế. Ôi, cô muốn vậy biết bao. John, với tất cả sự sôi nổi trên giường của anh ấy, chưa từng yêu bộ ngực cô theo cách Michael đã làm đêm trước. Anh chưa bao giờ ngậm cô, chưa bao giờ cho cô thấy làm thế nào mà môi và răng lại có thể làm cả cơ thể cô quằn quại. Francesca chưa bao giờ biết rằng một người đàn ông và một người đàn bà có thể làm một việc như vậy.
Nhưng giờ cô đã biết, cô không thể thôi tưởng tượng về nó.
"Cúi xuống thấp nữa đi," Michael nói nhẹ nhàng, "nếu như em vẫn muốn anh nằm."
Vẫn đang bò trên tứ chi, cô khom người thấp xuống, để cho một bên ngực đung đưa gần miệng anh đến mức đau đớn.
Đầu tiên anh chẳng làm gì cả, buộc cô phải lảo đảo càng lúc càng thấp hơn, cho đến khi nụ hoa cô khẽ lướt qua đôi môi anh.
"Em muốn gì, Francesca?" anh hỏi, hơi thở của anh nóng bỏng và ẩm ướt trên người cô.
"Anh biết mà," cô thì thầm.
"Nói lại đi."
Cô không còn chủ động nữa. Cô biết vậy, nhưng cô chẳng quan tâm. Giọng anh hơi có chút uy quyền, nhưng cô đã đi quá xa để có thể làm bất cứ cái gì khác ngoài việc tuân theo.
"Ngậm em vào miệng," cô lại nói.
Đầu anh nảy lên và đôi môi anh ngậm lấy cô, lôi cô xuống cho đến khi cô ở trong một tư thế cho phép anh có thể thưởng thức cô dễ dàng. Anh mơn trớn và kích thích, và cô cảm thấy mình càng chìm sâu hơn vào phép màu của anh, đánh mất hết ý chí và sức lực, chẳng muốn gì hơn là nằm xuống và cho phép anh làm bất cứ cái gì anh muốn với cô.
"Giờ thì sao?" anh hỏi vẻ lịch sự, nhả cô ra. "Thêm nữa như thế này? Hay là" —anh đảo lưỡi theo một cách vô cùng quái ác—"cái gì đó khác?"
"Cái gì đó khác," cô thở dốc, và cô không chắc đó là do cô muốn một cái gì đó khác hay vì cô không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một phút những gì anh vừa mới làm.
"Em nắm quyền chủ động," anh nói, giọng anh có chút xíu vẻ giễu cợt. "Anh là để tuân theo lệnh em."
"Em muốn... em muốn..." Cô đang thở quá gấp để có thể kết thúc câu. Hoặc có thể cô chỉ không biết cô muốn gì.
"Anh có nên cho em vài lựa chọn không nhỉ?"
Cô gật đầu.
Anh rê một ngón tay qua giữa bụng cô và tới cái đàn bà của cô. "Anh có thể chạm vào em ở đây," anh nói bằng giọng thì thầm quái quỷ, "hoặc nếu em thích, anh có thể hôn em."
Thân thể cô căng ra với suy nghĩ đó.
"Nhưng cái đó lại dẫn đến những câu hỏi mới," anh nói. "Em nằm xuống và để anh quỳ giữa hai chân em, hay em sẽ ở trên anh và tự hạ mình xuống miệng anh?"
"Ôi, Chúa ơi!" Cô không biết. Cô hoàn toàn không biết những chuyện như thế là có thể.
"Hoặc là," anh nói vẻ suy nghĩ, "em có thể ngậm anh vào miệng. Anh chắc anh sẽ thích như vậy, mặc dù nếu phải nói thật, chuyện đó thực sự không còn nằm trong khúc dạo đầu nữa rồi."
Francesca cảm thấy môi cô đang há ra vì choáng, và cô không thể không liếc xuống cái đàn ông của anh, lớn và sẵn sàng vì cô. Cô đã từng hôn John ở đó một hoặc hai lần, khi cô cảm thấy vô cùng bạo dạn, nhưng ngậm nó vào miệng?
Việc đó thật quá xấu. Ngay cả trong tình trạng hư hỏng hiện tại của cô.
"Không," Michael nói với một nụ cười khoái trá. "Một lúc khác, có thể vậy. Anh có thể nói là em sẽ là một học sinh ranh ma vô cùng."
Francesca gật đầu, không thể tin nổi là cô đang hứa.
"Vậy thì bây giờ," anh nói, "đó là những lựa chọn của chúng ta, hay là..."
"Hay là sao?" cô hỏi, giọng cô giống một lời thì thầm khản đặc hơn.
Hai bàn tay anh đặt lên hông cô. "Hay là chúng ta cứ chuyển thẳng sang món chính," anh nói vẻ ra lệnh, khẽ ấn một cách nhẹ nhàng nhưng vững chắc trên người cô, đưa cô xuống cái bằng chứng của sự ham muốn của mình. "Em có thể cưỡi lên anh. Em đã làm thế bao giờ chưa?"
Cô lắc đầu.
"Em có muốn không?"
Cô gật đầu.
Một bàn tay anh rời hông cô và tìm đến sau đầu cô, kéo cô xuống cho đến khi họ mũi chạm mũi. "Anh không phải một chú ngựa non hiền lành," anh khẽ nói. "Anh đảm bảo với em, em sẽ phải cố gắng để ngồi vững đấy."
"Em muốn như vậy," cô thì thầm.
"Em sẵn sàng cho anh chưa?"
Cô gật đầu.
"Em chắc chứ?" anh thì thầm, đôi môi anh cong lên vừa đủ để trêu chọc cô. Cô không chắc anh đang hỏi cái gì, và anh biết như vậy.
Cô chỉ nhìn anh, mắt mở to thắc mắc.
"Em ướt chứ?" anh thì thào.
Đôi má cô nóng lên—làm như chúng chưa cháy sẵn rồi vậy, nhưng cô gật đầu.
"Em chắc chứ?" anh thắc mắc. "Có thể anh nên kiểm tra, cho chắc."
Hơi thở của Francesca trở nên đứt quãng khi cô nhìn bàn tay anh vòng quanh đùi cô, nhích dần tới điểm giữa của cô. Anh cử động thật chậm, cố tình, tra tấn sự chờ đợi. Và rồi, ngay khi cô nghĩ mình sắp hét lên, anh chạm vào cô, một ngón tay lười biếng vẽ những vòng tròn trên da thịt mềm mại của cô.
"Hay lắm," anh gầm gừ, lời anh như vọng lại tiếng cô.
"Michael," cô thở hắt.
Nhưng anh đang quá tận hưởng vị trí của mình để có thể cho phép cô vội vã. "Anh không biết nữa," anh nói. "Em đã sẵn sàng ở đây, nhưng còn... ở đây thì sao?"
Francesca suýt nữa hét lên khi một ngón tay của anh luồn vào trong.
"Ồ, phải," anh thì thầm. "Và em cũng thích như vậy nữa."
"Michael... Michael..." Đó là tất cả những gì cô có thể nói.
Một ngón tay nữa luồn vào cạnh ngón đầu tiên. "Thật ấm," anh khẽ nói. "Ngay chính trái tim của em."
"Michael..."
Đôi mắt anh gặp mắt cô. "Em có muốn anh không?" anh hỏi, giọng anh quả quyết và thẳng thắn.
Cô gật đầu.
"Ngay bây giờ?"
Cô lại gật đầu, lần này hăng hái hơn.
Những ngón tay của anh chuồi ra, và hai bàn tay anh lại đặt lên hông cô, hướng cô xuống... xuống... cho đến khi cô có thể cảm thấy cái đầu của anh ở nơi đó của cô. Cô cố nhích cơ thể xuống trên anh, nhưng anh giữ cô lại. "Đừng nhanh quá," anh thì thầm.
"Làm ơn..."
"Để anh dẫn em," anh nói, và hai bàn tay anh nhẹ nhàng ấn hông cô, nhích cô dần xuống cho đến khi cô cảm thấy mình được mở rộng bởi anh. Cảm giác anh thật lớn, và cũng thật khác lạ trong tư thế này.
"Tốt chứ?" anh hỏi.
Cô gật đầu.
"Nữa?"
Cô lại gật đầu.
Và anh tiếp tục tra tấn, giữ mình thật yên, nhưng nhích cơ thể của cô xuống trên người anh, cứ mỗi chút anh tiến vào trong cô, anh lại đánh cắp hơi thở của cô, giọng nói, ngay cả khả năng suy nghĩ của cô.
"Nhúc nhích lên xuống đi," anh ra lệnh.
Đôi mắt cô vọt lên gặp anh.
"Em có thể làm được," anh nói nhẹ nhàng.
Cô làm theo, thăm dò từng cử động, rên lên trước khoái cảm của sự cọ xát, rồi thở hắt ra khi nhận ra cô đang trượt sâu thêm xuống trên người anh, rằng anh vẫn chưa hoàn toàn vào trong cô.
"Để anh vào tận nơi đi," anh nói.
"Em không thể." Và cô không thể. Cô không đời nào có thể. Cô biết cô đã làm vậy đêm hôm trước, nhưng lần này khác. Anh không thể vừa được.
Hai tay anh xiết chặt trên người cô, và hông anh hơi cong lên, và rồi với một tia chớp tê dại, cô đã thấy mình ngồi ngay trên anh, da chạm da.
Và cô gần như không thở nổi.
"Ôi, Chúa ơi," anh rên.
Cô chỉ ngồi đó, đung đưa, không biết phải làm gì.
Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, và cơ thể anh bắt đầu vặn vẹo bên dưới cô. Cô nắm lấy vai anh để tìm điểm tựa, để ngồi vững, và rồi, cô bắt đầu dịch chuyển lên xuống, để chủ động, để tự tìm kiếm khoái cảm cho chính mình.
"Michael, Michael," cô rên, cơ thể cô bắt đầu lảo đảo sang hai bên, không thể giữ thẳng, không thể duy trì sức lực trước những cơn sóng nóng bỏng tràn qua cô.
Anh chỉ gầm gừ, cơ thể anh giật lên bên dưới cô. Và như đã nói, anh không dịu dàng, và anh không bị thuần phục. Anh buộc cô phải cố gắng tìm kiếm sự đam mê của mình, phải giữ chặt, phải chuyển động cùng anh, và ngược với anh, và rồi...
Một tiếng thét bật ra từ cổ cô.
Và thế giới như vỡ vụn ra.
Cô không biết phải làm gì, phải nói gì. Cô buông tay khỏi hai vai anh khi người cô thẳng lên và ngửa ra, tất cả các cơ đều căng cứng hết mức.
Và bên dưới cô, anh nổ bùng. Gương mặt anh vẹo vọ, cơ thể anh nâng cả hai người lên khỏi chiếc giường, và cô biết anh đang trút cả mình vào trong cô. Tên cô trên môi anh, hết lần này đến lần khác, càng lúc càng nhỏ cho đến khi nó chỉ còn là một lời thì thầm khe khẽ. Và khi anh đã xong, tất cả những gì anh nói là, "Nằm với anh."
Cô làm theo. Và cô ngủ.
Lần đầu tiên sau bao nhiêu ngày, cô ngủ thật sâu và thực sự.
Và cô không bao giờ biết rằng anh nằm thức suốt thời gian đó, đôi môi anh bên thái dương cô, bàn tay anh trên mái tóc cô.
Thì thầm tên cô.
Thì thầm cả những lời khác nữa.