• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng tử thất hồn lạc phách trở về tẩm cung của mình, tâm tình không có cách nào bình tĩnh. Trong đầu không ngừng hồi tưởng đến cảnh hoan ái của phụ vương và tiểu nhân ngư. Thậm chí hắn còn tưởng tượng đến cảnh hắn ở vị trí của phụ vương.

Vừa nghĩ tới mình sẽ ngang ngược cắm vào bên trong cái mông của tiểu nhân ngư, tà hỏa trong cơ thể lại bùng nổ, trằn trọc khó ngủ.

Ngày thứ hai, hoàng tử ngã bệnh, sốt cao không giảm, phải nằm giường dưỡng bệnh.

Tiểu nhân ngư rất lo lắng, dù gì thì hoàng tử cũng là tình đầu của cậu.

Vì vậy, thừa dịp quốc vương không có mặt len lén chạy đến tẩm cung của chàng.

Hoàng tử suy yếu nằm trên giường,gương mặt anh tuấn có chút tái nhợt.

Tiểu nhân ngư không đàng lòng, đi tới, ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy đầu chàng, cởi y phục, lộ ra đầu nhũ nay đã biến lớn hơn rất nhiều, ôn nhu chạm nhẹ vào đôi môi chàng.

Hoàng tử theo bản năng, đôi môi khẽ nhúc nhích, nhậm trọn lấy khỏa đại nhũ thủ, đói khát mút gặm.

Chất lỏng ngọt ngào quen thuộc thức tỉnh hoàng tử đang trong cơn mê.

Hoàng tử chợt mở mắt, thấy rõ diện mạo người kia, chính là Hải Nặc xinh đẹp.

_ "Là ngươi?"

Hoàng tử giật mình trợn mắt, giọng nói có chút run rẩy:

_ "Ngày đó, trên biển, người cứu ta là ngươi!"

Tiểu nhân ngư mỉm cười, không nói phải cũng chẳng bảo không.

Hoàng tử tin mình đã đoán đúng,mừng rỡ như điên mà đem người áp dưới thân mình, càng thêm ra sức hút lấy dòng sữa thơm ngọt.

Đầu nhũ tiểu nhân ngư vốn rất mẫn cảm, hơn nữa gần đây quốc vương vô cùng mê luyến nhũ hoa của cậu, kể cả là lúc rảnh rỗi hay phải phê duyệt công văn đều sẽ ngậm trong miệng tinh tế mà thưởng thức. Thời gian dài như vậy làm hai quả bồ đào càng thêm mềm mại càng thêm yếu đuối,không thể chịu được bất cứ kích thích nào. Vừa mới chạm nhẹ, toàn thân tiểu nhân ngư đã tê dại, nhũn ra như động vật không xương.

_ "A... Điện hạ... Van cầu người... Không muốn..."

Lúc này, hoàng tử căn bản không để lọt tai lời nào, ngay cả vị hôn thê của mình cũng không nhớ rõ. Trong đầu chàng lúc này chỉ có mỗi ý nghĩ—thao cậu, thao chết cậu!

Hoàng tử nghĩ đến cảnh tượng ngày đó vô tình đụng phải, nhớ rõ phụ vương mình như thế nào mà đem tiểu nhân ngư thao làm đến rên rỉ không ngừng. Vì vậy, hai mắt chàng đỏ bừng, nhanh chóng cởi quần của mình, phủ phục trên người tiểu nhân ngư, bắt đầu si mê đùa giỡn thân thể tuyết trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK