Hạ Băng Khuynh không phải chưa từng chiến đấu đến cùng, nhưng kết quả vẫn như nhau.
Nghe lời với không nghe lời, tình nguyện với không tình nguyện, phản kháng với không phản kháng, thật sự, đó chỉ là quá trình, kết quả như thánh chỉ của vua vậy, sớm đã được viết trên vải vàng rồi.
Không muốn giống như lần trước bị ném như bao cát.
Dù cho đủ cốt khí, nhưng không đủ dũng cảm.
Nhịn 1 bụng buồn phiền, cô ngồi trên xe anh, đầu quay ra ngoài cửa sổ.
Mộ Nguyệt Sâm liếc nhìn, nhìn thấy nha đầu nhỏ đang buồn bực.
“Tối ăn gì rồi?” Anh lạnh nhạt hỏi.
Ăn cái mông!
Hạ Băng Khuynh không quay đầu, cũng không muốn nói thật với anh, cô có chút miễn cưỡng trả lời: “Quên rồi.”
Ọt ọt.
Nói xong, bụng kêu lên.
Lập tức, cô quẫn bách.
Đến bụng cũng lật tẩy cô, đúng là ngày xui xẻo, chỉ nửa tiếng ngắn ngủi, cô bị lật tẩy 2 lần.
Dùng tay che bụng, cô đỏ mặt.
“Có muốn đi ăn gì đó?”
Mộ Nguyệt Sâm lại không nhân cơ hội cười cô, nhàn nhạt hỏi 1 câu, ánh mắt vẫn nhìn hướng cũ.
Hạ Băng Khuynh không tự nhiên động đậy, dùng mũi nói 1 tiếng: “Uhm!”
Anh không cười cô, còn hỏi cô đàng hoàng, cô cũng không thể đen mặt với anh nữa.
Mộ Nguyệt Sâm dẫn cô đến 1 tiệm ăn gia đình.
Hạ Băng Khuynh ngồi trên ghế, mắt chớp chớp nhìn cảnh đêm rực rỡ ngoài cửa sổ, quả nhiên, nơi Mộ Nguyệt Sâm đến đều là nơi tốt.
“Muốn ăn gì tự chọn đi!” Mộ Nguyệt Sâm ở đối diện nói, lấy ly nước trên bàn uống 1 ngụm.
“Oh!”
Hạ Băng Khuynh thu ánh nhìn lại, lật menu ra, 1 hơi chọn 11 món.
Mộ Nguyệt Sâm kinh ngạc.
“Cũng kha khá rồi, cứ như vậy trước!” Hạ Băng Khuynh trả menu cho phục vụ.
“Chọn nhiều vậy ăn hết không?”
“Nhưng mà, mấy món này chỉ có 1 miếng chút xíu ở giữa đĩa, không gọi nhiều tí sao có thể no.” Hạ Băng Khuynh nói lý do cực kỳ hợp lý, trên thực tế cô tham ăn, cái gì cũng muốn thử.
“...” Mộ Nguyệt Sâm lần đầu nghe có cô gái sợ ăn không no.
Món ăn rất nhanh đừng bưng lên.
Hạ Băng Khuynh liếm môi, mắt sáng lên thể hiện cô là người tham ăn, lấy dao nĩa lên, xông vào đĩa thịt dê cô thích nhất trước.
Thấy 10 mấy đĩa bị cô ăn hết dần, Mộ Nguyệt Sâm ngây người, nha đầu này như 1 con sóc vậy, đừng nhìn cô ăn từng miếng nhỏ, nhưng nhai đặc biệt nhai, miệng luôn không ngừng động đậy.
“Hạ Băng Khuynh, cô ăn nhiều thịt vậy không sợ mập sao?”
Hạ Băng Khuynh nuốt thịt trong miệng xuống: “Mập rồi thì giảm, có gì sợ!”
Trong lòng Mộ Nguyệt Sâm không nhịn được nghĩ: “Cô quả thật lạc quan.”
“Tôi có thể kêu món ngọt không?”
“Cô còn chưa no?”
“Tôi---. tôi còn đang trong quá trình phát triển!”
Mộ Nguyệt Sâm vẫy tay với phục vụ, lúc phục vụ nghe cô gái này còn muốn kêu thêm đồ ngọt, biểu tình rất chấn động.
Ăn xong món ngọt, Hạ Băng Khuynh mãn nguyện vỗ bụng: “No quá----”
“Còn không no nữa tôi đem cô đến tiệm bánh bao, để cô từ từ nhai.”
Mộ Nguyệt Sâm lấy ví ra trả tiền.
Trên đường về, Hạ Băng Khuynh ăn no thả lỏng dựa vào ghế, vô thức ngủ say.
Trần xe im lặng đóng lại.
Trên người cô có thêm 1 áo vest xám nhạt, có cảm giác sạch sẽ ấm áp.
Cô như con mèo mướp vậy ngủ càng thoải mái hơn.
Thời gian, im lặng qua đi.
Đến nhà, Hạ Băng Khuynh còn đang ngủ.
- -------- ----------