Bữa cơm đầu tiên trong nhà đầy đủ người, bà Lam vẫn cười nói vui vẻ, không phân biệt đối xử với ai hết. Nhưng tôi thì lo lắm, người không thân không thế như tôi thế này liệu có ổn không? Vẫn hi vọng không có gì xảy ra đến cho đến khi tôi rời khỏi nhà này
[...]
Sau cưới, ai về việc nấy, ai đi làm thì đi làm, ai ở nhà thì ở nhà, ai cần dưỡng thai thì dưỡng thai.
Tôi dạo gần đây muốn học tiếng anh nên đã nhờ Will bày cho, chứ cái tên đáng ghét ấy có nhờ cũng như không thôi. Cô người hầu mang lên trên bàn chỗ phòng khách tôi đang ngồi 1 chén nước màu đen đen, tôi nghe mùi là biết ngay thuốc bắc.
- Mời phu nhân dùng thuốc.
- Ơ, tôi đâu có bị ốm, sao phải dùng?
- Lão phu nhân bảo là thuốc bổ, mời phu nhân.
Ngay lúc đó, Hoa Tuyết khệ nệ bụng bầu đi xuống, tôi khẽ nhíu mày hỏi lại.
- Có nhầm lẫn không đó? Người mang thai không phải tôi mà?
- Lệnh của lão phu nhân, em không dám cãi, mời phu nhân uống.
Tôi bê chén thuốc đắng uống cạn, cô người hầu mang thuốc đi ngang qua Hoa Tuyết còn chào hỏi nữa. Hoa Tuyết tiến lại chỗ tôi ngồi, thấy vài quyển sách tiếng anh nên hiểu.
- Chị đang học sao?
Tôi gãi đầu cười cười.
- Ùm.
- Tiếng anh à?
- Um.
- Tốt đó.
- Thím hôm nay thế nào, có khỏe không? Em bé có ngoan không?
- Em thì mệt lắm, còn em bé đạp rất khỏe ấy.
- Vậy thím phải nghĩ ngơi và tẩm bổ nhiều vào.
- Thôi chị ạ, nằm mãi cũng chán lắm. Mà từ lúc cưới đến giờ chị em mình mới ngồi nói chuyện với nhau thế này nhỉ?
Tôi cười, khẽ gật đầu. Hoa Tuyết nắm lấy tay tôi.
- Trong nhà này chỉ có chị em mình là người dưng, không có người thân bên cạnh nên chị em mình chăm sóc, yêu thương nhau nhé.
- Vậy thì tốt quá rồi, còn gì bằng nữa chứ.
Hoa Tuyết cũng cười và gật đầu, Hoa Tuyết tốt lắm ấy, còn muốn bày tôi học tiếng anh nữa. Lúc đầu tôi cứ tưởng cô ấy con nhà danh giá, xinh đẹp lại học cao nên sẽ chảnh lắm, nhưng không ngờ cô ấy lại thân thiết và dịu dàng cực kỳ luôn. Làm chị em bạn dâu với cô ấy cũng thật là phúc cho tôi, khỏi phải sợ mấy chuyện cãi vã thông thường.
Nói chuyện say sưa mà quên bén giờ cơm, người hầu vào báo chúng tôi mới nhớ.
- Mời hai phu nhân dùng cơm.
- Tôi biết rồi.
Tôi quay sang nói Hoa Tuyết.
- Thím ngồi đây, tôi lên mời bà nội xuống dùng cơm.
- Thôi để em đi với chị, em sợ...
- Có gì mà sợ, thím đang bầu bí thế này leo lên leo xuống cầu thang không ổn đâu. Tôi sẽ nói bà nội mà.
- Vâng, vậy em ngồi đây.
Tôi quay người đi lên lầu, Hoa Tuyết nhẹ nhàng dựa người ra phía sau ghế sopha tay vuốt ve bụng bầu.
Tôi đẩy cửa vào phòng bà Lam thấy bà nằm, bên cạnh có người hầu chăm sóc. Tôi cũng không biết bà Lam lại yếu như thế từ khi nào, lúc trưa tôi vẫn còn thấy bà khỏe lắm mà.
- Bà nội ơi... bà sao thế ạ?
- Ta hơi mệt... không sao đâu...
- Để cháu gọi bác sĩ...
- Không cần... không cần... bệnh người già thôi...
- Vậy cháu cho người mang cháo lên cho bà...
- Được rồi... ta chưa đói... Tiểu Di à, sau này không có ta nữa cháu cẩn thận con bé Hoa Tuyết kia nhé...
- Tại sao ạ? Cháu thấy cô ấy rất tốt mà...
- Nghe lời ta... hãy nghe lời ta... hộc hộc...
Tự dưng bà Lam lên cơn khó thở, tôi thật sự hoảng lắm.
- Bà nội... bà nội ơi... gọi bác sĩ... gọi bác sĩ mau lên...
Tôi cùng Hoa Tuyết đưa bà Lam đến bệnh viện, rồi đồng thời gọi điện thoại cho anh em Ưng Trạch. Rất nhanh 15 phút sau họ đã có mặt.
Ưng Điềm lo lắng hỏi thăm Hoa Tuyết.
- Bà nội thế nào rồi vợ?
- Đang cấp cứu chồng ạ.
Chỉ riêng Ưng Trạch không hỏi han gì, chỉ im lặng, hay anh ấy đã biết điều gì chăng? Hơn 30 phút sau bác sĩ đi ra, tay cầm theo tờ kết quả. Chắc cũng chỉ trừ Ưng Trạch là không chạy lại hỏi han bác sĩ thôi.
- Bác sĩ ơi... bà nội tôi sao rồi?
- Cái này...
Rồi bác sĩ liếc sang Ưng Trạch như muốn nói điều gì đó, chỉ với cái gật đầu thì bác sĩ mới dám nói.
- Lão phu nhân bị ung thư đã nhiều năm, nay bệnh đã phát khắp cơ thể lại thêm tuổi già nữa, tôi không nghĩ bà ấy sẽ sống được qua vài tháng. Giờ mọi người có thể vào thăm bệnh nhân rồi, nhớ đừng kích động. Thời gian này mà bà ấy bị kíc động sẽ rất nguy hiểm.
Ưng Trạch điềm tĩnh.
- Vâng, chúng tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ.
Tôi khá bất ngờ dù đã biết trước điều đó, nhưng tôi không nghĩ một người lúc trưa vẫn ăn cơm cười nói vui vẻ giờ lại có thể nằm thế kia. Căn bệnh quái ác thật ấy. Hoa Tuyết thì khóc nức nở. Còn Ưng Điềm chạy vào phòng thăm bà Lam, chúng tôi tiếp bước theo sau.
Bà Lam nằm im, mắt nhắm nghiền, phải thở bằng oxy nữa. Ưng Điềm khóc phủ phục bên giường bệnh.
- Bà nội ơi bà mau tỉnh lại được không? Cháu còn chưa báo hiếu được cho bà mà.. Bà tỉnh lại còn ẵm thằng chắt nội sắp chào đời nữa đi bà.
Hoa Tuyết nắm lấy vai của Ưng Điềm.
- Bà nội nhất định khỏe lại mà chồng? Không sao đây, trời phật luôn phù hộ bà mà.
Ưng Trạch lên giọng khuyên can.
- Em đưa Hoa Tuyết và Tiểu Di về đi, ở đây đã có anh rồi.
- Tôi không về, tôi ở lại, anh cũng cần được chăm sóc.
- Tùy cô.
Nghe Ưng Trạch nói vậy Ưng Điềm đứng dậy để đưa Hoa Tuyết về, Hoa Tuyết đang mang thai cần được nghĩ ngơi.
- Vậy được, khi nào bà nội tỉnh liền báo cho em nhé.
- Anh biết rồi.
- Vậy em về.
- Um.
Sau khi chào chúng tôi xong và bọn họ ra về. Lúc này Ưng Trạch mới đến bên bà Lam nắm lấy tay bà, giọt nước mắt chảy xuống. Khóc? Lần đầu tôi thấy cục băng biết khóc, tôi lại bên vỗ vai an ủi. Anh ấy vừa khóc vừa nói.
- Bà nội là người yêu thương anh em chúng tôi nhất, khi mẹ tôi bị tai nạn mất đi, bố tôi si tình với mẹ rồi cũng mất theo. Lúc đó tôi mới 6 tuổi, một tay bà nội vừa làm ba lại vừa làm mẹ chăm sóc chúng tôi. Dù biết là mọi chuyện sẽ đến lúc này nhưng... nhưng tôi không thể chấp nhận được... không chấp nhận được..
Tôi rất rất muốn ôm lấy anh ấy, nhưng tôi không làm được, tôi không muốn mình có thêm tình cảm với anh nữa. Chỉ biết đứng bên cạnh an ủi.
- Anh vẫn biết quy luật sinh tử mà... biết đâu bà nội anh bấy lâu nay đang chịu đựng cơn đau khó nói... biết đâu đây là lúc để bà nội kết thúc cơn đau.
Ưng Trạch vẫn khóc, khóc như đứa trẻ khát sữa. Tôi vẫn chỉ biết đứng bên nhìn anh ấy khóc thôi.