“Bọn họ đã nói những gì?”.
“Đường Phỉ đã giúp chúng ta giải quyết không ít vấn đề. Ví dụ như khách hàng Tây Ba Nha ngài Assab, là do Đường Phỉ giúp chúng ta giải quyết. Nếu như Đường Phỉ đúng là gián điệp thì cô ấy không nhất thiết phải giúp phòng nghiệp vụ mà có thể chuyển luôn đến công ty Louie”.
“Có lẽ đó chỉ là một trong các thủ đoạn của cô ấy”.
“Đường Phỉ không giống người sẽ sử dụng thủ đoạn”.
“Cô ấy là cháu gái của chủ tịch tập đoàn Đường Đang, cho nên cô ấy không thể không có liên hệ với chuyện đó”.
“Điều này rất khó nói”.
“Tôi biết cô và cô ấy có quan hệ rất tốt nhưng mà cô đừng nói giúp cho cô ấy nữa, nếu cô ấy thật sự bị oan sao không giải thích cho tôi biết, nhưng mà cô ấy lại không nói gì cả chứng tỏ trong lòng cô ấy có quỷ (= ý nói đang chột dạ)”.
“Nhưng ------”.
“Được rồi, đừng nói nữa, đi làm đi”.
“Vâng”.
Cho thư kí Vương lui ra, Tề Gia Hách lại cầm di động lên nhìn ảnh. Trong ảnh là hình anh chụp Đường Phỉ hôm anh tỏ tình với cô. Tronh hình cô cười rất rực rỡ giống như gió xuân ấm áp.
“Tại sao không giải thích, không tìm cách thuyết phục anh, để cho anh tin tưởng em....”.
Đến bây giờ anh còn nhớ rất rõ, cô quay người đi vẻ mặt kiên quyết, không hề lưu luyến, bóng dáng kiêu ngạo kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu anh mãi không rời.
“Tề Gia Hách, người ta cũng không lưu luyến, ngươi còn mong đợi cái gì?”.
Anh phải mau tỉnh lại, ngày qua ngày, anh còn gánh trên vai kế sinh nhai của mấy trăm người trên dưới của tập đoàn Tề thị. Dù trong lòng còn đau nhưng anh vẫn phải nhắm mắt đi về phía trước.
Anh phải làm việc, công việc. Đúng, như anh trước kia không yêu đương vẫn có thể sống rất tốt.
Trước đó anh định phát triển thị trường sang Nhật Bản nhưng do vụ công ty Louie mà kế hoạch này phải hoãn một thời gian nhưng bây giờ mọi chuyện đã tốt có thể tiến hành. Hơn nữa lần trước anh được ngài Suzuki giúp đỡ, anh cũng nên tự mình đi cảm ơn ông ấy.
Ấn vào điện thoại nội bộ, anh dặn dò thư kí Vương: “Giúp tôi đặt vé máy bay, tôi muốn đi Nhật Bản một chuyến”.
Anh là người thuộc phái hành động, ý tưởng vừa hình thành liền lập tức hành động. Đương nhiên chỉ có anh biết anh muốn mượn cớ bận rộn để không nhớ đến Đường Phỉ.
Nhà của ngài Suzuki nằm ở Osaka, là một ngôi nhà có kiến trúc gỗ cổ truyền thống của Nhật, nhà thì rộng nhưng người ở lại khá ít.
Nhà ngài Suzuki có ba người, quản gia và mười người giúp việc ở trong đại trạch (= nhà lớn), nhưng mấy năm trước vợ của ngài Suzuki qua đời, con gái cũng đi lấy chồng ở nước Mĩ, cho nên bây giờ ở đại trạch rất vắng vẻ.
Đường Phỉ đến làm cho ngài Suzuki rất vui vẻ, bởi vì Đường Phỉ giống như là một cô con gái của ông. Trong nhà vốn yên tĩnh cũng náo nhiệt hơn.
“Cháu nhất định phải ở đây chơi thêm vài ngày, ta sẽ cho người sửa sang lại phòng cho cháu”.
“Được ạ, vậy cháu lại làm phiền chú rồi. Nếu chú không đồng ý cho cháu ở thì cháu phải ở đầu đường xó chợ rồi”. Đường Phỉ cười nói.
“Đừng có nói càn, nếu để cho cháu ở đầu đường xó chợ, ba cháu chắc chắn sẽ trở mặt với ta”.
Đường Phỉ cười, quan tâm hỏi: “Chú, thân thể của chú có khỏe không?”.
“Đã gần như bình phục hoàn toàn rồi, bây giờ đã có thể đi vài bước mà không cần ai đỡ”.
“Thật tốt quá”.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì quản gia đến cắt đứt câu chuyện của họ.
“Ngài Suzuki, có một vị tiên sinh Đài Loan là Tề Gia Hách tới chơi, không biết là ngài có muốn gặp anh ta không?”.
Vừa nghe tên của Tề Gia Hách, lòng của Đường Phỉ rung lên.
“Là Tề Gia Hách sao, thật trùng hợp”.
“Chú, xin chú đừng nói cho anh ấy biết là cháu đang ở đây”.
Ông nhìn cô như suy nghĩ gì đó, lúc sau ông gật đầu: “Chú biết rồi, trước hết cháu đến phòng sách ở cách vách trốn một lúc”.
“Cháu cảm ơn chú”.
Sau khi Đường Phỉ rời đi ông mới cho quản gia đưa Tề Gia Hách vào cửa. Tề Gia Hách vào cửa dùng lễ Nhật Bản chào hỏi, còn rất cẩn thận tạ lỗi: “Tôi đến công ty mới biết ngài bị thương phải nghỉ ngơi tại nhà, tôi xin lỗi vì đã mạo muội đến nhà”.
“Đừng khách khí, anh đến thăm tôi, tôi rất vui”.
“Tình trạng hồi phục của thương tích như thế nào rồi ạ?”.
“Nhờ phúc, tình trạng phục hồi rất tốt. Đúng rồi, không biết lần này Tề tiên sinh đến Nhật Bản có chuyện gì không?”.
“Trước đây không lâu được ngài giúp đỡ, tôi muốn tự mình đến cảm ơn ngài”.
“Cậu quá khách khí rồi, chúng ta có duyên hợp tác mới vậy, cậu không cần để trong lòng”.
“Mặc dù ngài nói như vậy, nhưng mà Gia Hách không thể không cảm ơn, về sau ngài có gì cần tôi giúp nhất định ngài không được khách khí với tôi”.
“Được, tôi sẽ không khách khí với cậu. Đáng nhẽ cậu đi đường xa đến tôi nên tiếp đãi cậu thật tốt nhưng hiện tại tôi cử động đi lại chưa tốt lần tới có thời gian chúng ta cùng uống một chén”.
“Không thành vấn đề, nếu như ngài đến Đài Loan nhất định phải để tôi tiếp đãi ngài thật chu đáo”.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, nhưng Đường Phỉ trốn ở phòng sách nghe cũng rất khổ sở. Cô và Tề Gia Hách đã từng vừa nói vừa cười, nhưng bây giờ cô lại phải trốn anh, thật xót xa, cô rất nhớ đoạn thời gian ở Tề gia, cũng rất nhớ dáng vẻ anh cười với cô....
Cô không nhịn được khẽ mở cửa phòng, nhìn lén anh qua khe cửa, nghe tiếng nói làm cô nhớ nhung.
Sau khi Tề Gia Hách rời đi, Đường Phỉ lại trở về phòng của ngài Suzuki, nhìn hốc mắt cô hồng hồng, ông hỏi: “Tại sao không nói rõ cho cậu ta biết?”.
“Nói gì ạ?”.
“Chú biết chuyện cháu nhờ chú giúp Tề Gia Hách bị bác cháu biết, bác cháu không bỏ qua chuyện đó. Tại sao không nói cho cậu ta biết là cháu nhờ chú giúp cậu ta vượt qua cửa ải khó khăn? Nếu cậu ta biết --- ----”.
“Anh ấy không biết cũng tốt, bác cháu đã nói nếu cháu và anh không trở về Canada thì ông ấy sẽ tiếp tục đối phó với Tề thị, cháu không muốn thấy anh ấy bị tổn thương”.
“Không muốn cho cậu ta tổn thương, nhưng cháu lại tự mình gánh hết đau khô à? Thật là ngốc mà”.
“Chú, chú đừng nói cho anh ấy biết là cháu nhờ chú....”.
Đường Phỉ không muốn cho Tề Gia Hách biết, lại không ngờ Tề Gia Hách đã nghe thấy hết.
Bởi vì anh nghĩ lần này hợp tác có một số chi tiết nhỏ muốn bổ sung cần nói rõ với ngài Suzuki nên mới quay lại. Nhưng không ngờ lại nghe được đoạn đối thoại đó của họ, trong lòng chấn động.
Sau khi biết rõ chân tướng sự việc, anh rất hối hận, lúc đó là anh chủ động đẩy Đường Phỉ ra, không chịu nghe Đường Vũ giải thích, bây giờ anh có mặt mũi nào xin cô tha thứ?
“Hôm nay muốn đi đâu? Chú bảo lái xe đưa cháu đi”.
“Không cần đâu ạ, cháu đi dạo lung tung một chút, không cần làm phiền chú lái xe”.
“Có xe thì đi đâu cũng dễ hơn, chú không thể để một mình cháu đi khắp nơi được, cái này cháu không được từ chối”.
Nếu tiếp tục kiên trì, thì chú Suzuki sẽ cảm thấy không yên tâm, Đường Phỉ không thể làm gì khác hơn là đồng ý sự sắp xếp của ông.
Nhưng nửa đường Đường Phỉ cho lái xe về trước.
“Như vậy tôi sẽ rất khó nói với ngài Suzuki....”. Vẻ mặt của người lái xe rất khó xử.
“Chú cứ nói với chú Suzuki là hôm này tôi sẽ dạo trong thành Osaka không có ý định đi chỗ khác, ông ấy sẽ không trách chú”.
Mãi mới đuổi được người lái xe về, một mình Đường Phỉ đi không mục đích trong thành Osaka.
Osaka mặc dù không náo nhiệt như To-ky-o nhưng là một thành thị cổ kính, những tòa nhà mang kiến trúc cổ xưa xen lẫn với hiện đại, mặc dù có chút mâu thuẫn nhưng không làm giảm sự hấp dẫn của nó.
Tất cả mọi thứ ở nơi đây không thay đổi, nhưng theo tâm tình biến hóa, vốn là những vật rất hấp dẫn cũng sẽ trở nên không thú vị.
Cô ngồi xuống nhìn trời ngẩn người đã nửa giờ, cô nghiêng đầu trầm tư, ngửa mặt lên trời than thở, không suy nghĩ về những cảnh tượng cổ kính trước mặt.
Tề Gia Hách ở phía xa lẳng lặng quan sát cô, sự hoạt bát nhanh nhẹn, thoải mái vui vẻ của cô mà anh biết dường như đã biens mật, trên mặt cô không có nụ cười, tràn đầy tâm sự. Cô như vậy làm anh cảm thấy rất đau lòng.
Anh giân chính mình tại sao lúc đó không lắng nghe Đường Vũ giải thích, cũng hận chính mình đã làm tổn thương cô, tức giận làm anh mất lý trí và cũng quên cơ sở của tình cảm chính là tin tưởng. Chỉ vì kích động chính anh đã đánh mất phần tình cảm không dễ có được.
Có mấy lần anh muốn đi lên nói chuyện với cô, nhưng vừa đi được vài bước, anh lại lui lại.
Đến đó sẽ nói gì với cô? Đến chính anh cũng không tha thứ cho mình được, Đường Phỉ sẽ tha thứ cho anh sao?
Có lẽ trong sự nghiệp anh là một người không sợ gì, nhừng trong tình yêu, anh cũng chỉ là một học viên.
Cho nên anh lựa chọn cách im lặng, cứ lẳng lặng theo cô, lẳng lặng bảo vệ cho cô.
“Không được! Mình phải lấy lại tinh thần, chụp ảnh cho mẹ xem để mẹ không lo lắng!”. Đường Phỉ ngồi dưới tàng cây thở dài, đánh vào mặt lấy lại tinh thần,lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Tề Gia Hách không ngờ là cô lấy điện thoại ra chụp ảnh nên không kịp tránh. Thật ra anh vẫn có thể tránh nhưng chân của anh giống như tự có ý thức không nhúc nhích.
Đường Phỉ chụp ảnh xong muốn nhìn xem ảnh có được hay không lại nhìn thấy Tề Gia Hách trong tấm hình, cô kinh ngạc, đột nhiên quay người nhìn về phía sau ----
Tề Gia Hách! Làm sao anh ấy lại ở đây?
Thời gian như ngừng trôi, trong đầu Đường Phỉ có hai âm thanh vang lên. Một nói mau đi, đừng để ý đến tên khốn kiếp đã làm tổn thương cô. Một lại nói đừng đi, hãy ở lại nói rõ ràng ra.
Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, lúc này cô mới biết, dù bị tổn thương sâu như thế nào, cô vẫn rất nhớ anh.
Trong tình yêu, một khi đã yêu, ai cũng giống như kẻ ngốc.