• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Màn đêm sâu và đen, mọi thứ đều im lặng.
Trong một con hẻm hẻo lánh, một thanh niên ôm đầu cuộn tròn trên mặt đất, vô số nắm đấm rơi xuống người, hắn lặng lẽ mở lớn mắt, hàm răng cắn môi bật cả máu.

Người đánh hắn không có ý nhân từ, thay vào đó là có xu hướng muốn trực tiếp giết hắn.
Đúng lúc này, một tiếng động vang lên, cách đó không xa có một đám khói trắng bốc lên từ không trung, sau khi làn khói tan đi hiện ra một bóng người mảnh khảnh mặc áo choàng đen.

Anh cúi đầu và không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng chiếc lưỡi hái mà anh cầm trên tay phải đủ để làm những người có mặt kinh hãi.
"Đại nhân, Tử Thần đại nhân, bọn tôi không dám nữa, tha..." Người đàn ông bạo lực ban nãy chưa kịp nói xong, đã thấy một tia sáng lóe lên trước mặt mình, chỉ kịp "Á" và ngã xuống đất.
Chàng trai trẻ tuổi được xưng là "Tử Thần" đi từng bước đến trước mặt thanh niên bị đánh, sau đó đưa tay về phía hắn.
Thanh niên hơi sửng sốt, không thể tin nổi mà nắm lấy tay đối phương rồi đứng lên.
"Không sao chứ?"
"Tôi......!Tôi không sao." Thanh niên giật giật môi, như là cố gượng cười.
"Cắt ——"
Theo tiếng của đạo diễn vang lên, vài người ngã trên mặt đất từ ​​từ đứng dậy: "Sao lại thế này? Vẫn không được?", "Đúng vậy, thật là phiền muốn chết.", "......"
"Tiền Đồ, cậu vẫn chưa nhập tâm.

Tôi đã nói mấy lần với cậu rồi." Đạo diễn cầm kịch bản đi đến trước mặt thanh niên, vỗ vai hắn nói: "Bây giờ cậu còn chưa hắc hóa, nụ cười đối với Tử Thần phải là thật lòng thật dạ, cậu lại đây nhìn xem cảnh vừa rồi! Cái này gọi là gì? Tiếu lý tàng đao (*)!"

(*) nụ cười giấu dao
Thanh niên được gọi là Tiền Đồ đi đến vị trí camera, nhìn đoạn clip một lần, đáp: "Lần sau tôi sẽ chú ý."
Đạo diễn thở dài: "Haiz, thôi.

Nghỉ ngơi một lát trước đi, chờ cậu điều chỉnh trạng thái rồi quay tiếp, NG (*) mấy lần rồi đấy..."
(*) NG: no good, những cảnh quay hỏng
Hà Tư Nguyên bước ra khỏi sân khấu, cầm áo choàng đen ngồi xuống ghế tựa, nhấp vài ngụm nước mà Bàng Phi Phàm đưa cho, vừa ngẩng đầu lên bắt gặp một ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Anh nhướng mày, mỉm cười lịch sự với người bên kia.
Tiền Đồ lại không nhúc nhích, ánh mắt bất thiện vẫn nhìn chằm chằm anh, vài giây sau mới rời đi với vẻ mặt không vui.
Bàng Phi Phàm cũng chú ý tới ánh mắt này, cậu nói: "Người này lúc tiến tổ đã quái dị, anh với hắn lại chưa từng gặp, thế mà cả ngày cứ trưng ra vẻ mặt như kiểu anh giết cha mẹ hắn không bằng."
"Từ ngữ chú hình dung thật phong phú." Hà Tư Nguyên vỗ đầu cậu, vuốt cằm, mỉm cười: "Có lẽ hẳn là anh đã đắc tội với hắn."
Bộ phim lần này Hà Tư Nguyên tham gia có tên là 《 Tử Thần 》, là một phim dài tập.
Tên như ý nghĩa, nam chính là một vị Tử Thần, lưu lạc tại thế gian thu những linh hồn bị vứt bỏ, mỗi một tập đều xảy ra những chuyện khác nhau, ấm áp hoặc trớ trêu, rút ra một vài bài học cùng sự nhẹ nhàng.
Vốn dĩ với tài nguyên của Mục thị, anh hoàn toàn có thể lựa chọn tốt hơn, nhưng lần trước anh lợi dụng hệ thống để tra, bộ phim này không mấy chốc sẽ hot, hơn nữa còn thành công lớn.
Hà Tư Nguyên cảm thấy bắt đầu từ mấy bộ web drama nhỏ là tốt nhất, gần đây anh còn là tân nhân, địa vị ở trong giới không hơn ai, thứ hai là ở cạnh Mục thị, không sợ tương lai thiếu tài nguyên, thứ ba là người nhờ web drama để hot đâu thiếu? Đến lúc đó giữ gìn hình tượng cùng tuyên truyền là được.
Trong lòng Hà Tư Nguyên có kế hoạch riêng.

Anh biết tâm tư Mục Dĩ Thâm đối với mình chính là vỗ béo đợi làm thịt.

Cho nên anh không tin tưởng Mục Dĩ Thâm, huống chi là trông cậy dựa vào hắn cả đời.

Vận mệnh của mình tự nắm giữ trong tay mình, đây mới là chân lý.
"Hà thiếu," Bàng Phi Phàm gọi anh hoàn hồn: "Anh đắc tội hắn bao giờ vậy? Sao em không biết."
Hà Tư Nguyên ngả người ra sau, dựa vào ghế, ngón tay gõ trên tay vịn: "Cảm thấy anh đã đoạt vai nam chính của hắn.

Đúng rồi, bây giờ là mấy giờ?"
"10 giờ." Bàng Phi Phàm nhìn điện thoại, đang muốn hỏi tiếp, thì thấy Hà Tư Nguyên móc điện thoại ra chuẩn bị gọi.
"Hà thiếu, đã trễ thế này, anh gọi điện thoại cho ai thế?"
"Cha mẹ cơm áo gạo tiền —— lão đại kim chủ." Hà Tư Nguyên nói, một tay nhập dãy số, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

Bàng Phi Phàm đang muốn nói giờ này chắc hẳn người ta đã nghỉ ngơi, thì đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng trầm thấp "Alo".

Cậu nhanh chóng ngậm miệng, trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi nhìn Hà Tư Nguyên.
"Mục tiên sinh, là tôi." Hà Tư Nguyên mỉm cười.

May rằng cách một thành phố, đối phương không thể nhìn thấy nụ cười giống như hồ ly của anh: "Không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?"

"Tôi còn chưa ngủ."
"Là bởi vì không nghe được tôi báo cáo nên ngủ không ngon sao?"
Đầu bên kia điện thoại, Mục Dĩ Thâm dừng một chút: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Hà Tư Nguyên cười ngâm nga: "Mục tiên sinh không nên để tôi nói, tôi đây cảm thấy ngài rất có khả năng là vì nhớ thương tôi nên không ngủ được."
Mục Dĩ Thâm bỗng dưng bị thả thính một chút: "...!Nếu cậu nghĩ như vậy, tôi không ngại."
Người này nói chuyện có thể đừng mang theo hơi thở bức người được không? Hà Tư Nguyên thu hồi ngữ khí nghiền ngẫm, nói: "Được rồi, thật ra tôi gọi để báo cáo hành tung.

Tôi nhớ rõ đây là nhiệm vụ đầu tiên trong lúc làm việc của tôi."
Kể từ tháng trước, lúc tạm biệt ở khu nhà cũ, Hà Tư Nguyên cùng Mục Dĩ Thâm không gặp lại nữa, nhưng sau khi tiến tổ, người đại diện Bàng nói với anh rằng cần phải báo cáo hành tung mỗi ngày cho người phụ trách cấp cao.

Nhìn dòng chữ thật nhỏ trong hiệp ước, Hà Tư Nguyên còn có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là duy trì nụ cười rồi.
Vì thế, Hà Tư Nguyên cố ý giống như kể chuyện với gia đình, thao thao bất tuyệt, một điều đơn giản có thể được chia thành một đoạn dài.

Anh nghĩ nếu mình đổi vị trí thành Mục Dĩ Thâm, phỏng chừng đã sớm không kiên nhẫn nghe tiếp.
Nhưng mà trên thực tế, đối phương không hề có ý không kiên nhẫn.

Anh nói vài phút, Mục Dĩ Thâm mới nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, làm người ta rất hoài nghi có phải tên này đặt điện thoại ở một bên sau đó xem văn kiện không.
"Mục tiên sinh, anh có nghe được tôi nói gì không?"
"Tôi đang nghe."
"Cho nên, nắm giữ động thái mỗi ngày của nghệ sĩ rất quan trọng?"
"Đương nhiên."
"Anh có thể follow Weibo của tôi."
"Không biết dùng."
......!Xấu hổ giùm mẹ anh!
Sau hai mươi phút gọi điện, Hà Tư Nguyên nói tới phát mệt: "Mục tiên sinh, bây giờ không còn sớm, mặc dù kiếm tiền rất quan trọng, nhưng anh đã rất giàu rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

À đúng rồi, tôi nghe nói trước khi ngủ uống một cốc sữa bò sẽ giúp ngủ ngon."
Quan tâm bất thình lình là trí mạng nhất, Mục Dĩ Thâm lắng nghe giọng nói trong trẻo bên tai mình, trực giác trong lòng bị thứ gì đó nhéo một cái, hắn cảm thấy điện thoại mình cầm hơi nóng lên, vì thế để xa ra một chút, giọng nói của hắn vẫn lãnh đạm như thường: "Đã biết."
Buông điện thoại, ném ở trên đống văn kiện đang mở ra, ánh mắt Mục Dĩ Thâm ngưng đọng một lát.
Người này mỗi lần gọi cho hắn đều nói chuyện vô nghĩa rất lâu, còn quan tâm giấc ngủ của hắn như vậy...!Khóe môi Mục Dĩ Thâm không khỏi giương lên một chút, thầm nghĩ, xem ra kế hoạch của mình lại tiến thêm một bước.
Mà sau khi Hà Tư Nguyên tắt máy, thì thấy Bàng Phi Phàm nghiêng đầu, giống như một con chim cánh cụt ngu ngốc đáng yêu ngọt ngào nhìn chằm chằm anh.
Anh hỏi: "Làm sao vậy?"
Bàng Phi Phàm lấy lại tinh thần, chỉ vào điện thoại: "Hà thiếu, vừa rồi người nói chuyện với anh là Mục tổng?"
Hà Tư Nguyên ném điện thoại cho cậu giữ, gật đầu một cái: "Đúng thế, làm sao vậy?"
Bàng Phi Phàm sờ đầu, nghi hoặc nói: "Hai người thân từ bao giờ vậy ạ?"

"Thân?" Hà Tư Nguyên cau mày, anh không hy vọng thân thiết với Mục Dĩ Thâm, bởi vì đây nhất định là chuyện không tốt.
"Anh với hắn một chút cũng không thân."
Bàng Phi Phàm há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn thấy Hà Tư Nguyên nằm xuống ở ghế dài, nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu chỉ có thể ngậm miệng lại, nuốt nghi vấn vào trong bụng.
Dù sao cậu cảm thấy...!cảm thấy giọng điệu và biểu cảm của Hà thiếu vừa rồi rất giống gọi điện thoại cho bạn gái.

Tưởng tượng một chút vị tổng tài Mục thị kia trong trang phục phụ nữ, Bàng Phi Phàm phát run, nhanh chóng nổi da gà đầy người.

Đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa, vẫn nên sống tốt thì hơn.
Ở bên địa điểm chụp ảnh, Tiền Đồ nhìn Hà Tư Nguyên vừa nói chuyện điện thoại vừa cười, sau đó nằm trên ghế ngủ thiếp đi không có gánh nặng tâm lý, trong lòng bốc lên chút lửa giận.
Sau khi hoàn hồn, hắn phát hiện chai nước khoáng trên tay bị bẹp dúm.
Trợ lý vừa trả lời điện thoại xong, quay đầu lại nhìn thấy tâm tình hắn không tốt, liền nuốt về những gì muốn nói.
Tiền Đồ ném cái chai, liếc nhìn hắn một cái: "Ai gọi điện thế?"
"Là Khương thiếu gia," trợ lý thật cẩn thận nói: "Cậu ấy nói đã xuống máy bay, sáng mai sẽ tới đây thăm anh."
"Cậu ta tới nơi này làm cái gì?" Tiền Đồ nhăn mày lại.

Nơi này núi sâu rừng già, đối phương là một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé sẽ sống được ở đây sao? Đến lúc đó chỉ sợ lại gà bay chó sủa!
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Em đã nói qua với cậu ấy, nhưng Khương thiếu gia biết anh ở đây đóng phim thì một hai đòi tới.

Còn nữa, người này còn rất cố chấp, ha ha..."
Tiền Đồ hung hăng trừng hắn một cái.
Khương Thính là một phú nhị đại, nói thẳng ra là một phú nhị đại não thủng, hơn nữa phú nhị đại này còn đang điên cuồng mà theo đuổi hắn.
Trợ lý thấy sắc mặt hắn thực sự không tốt, thương lượng: "Nếu không thì để em gọi lại bảo cậu ấy đừng tới?"
"Chờ một chút!" Tiền Đồ chớp mắt, nói: "Đừng, để cậu ta tới."
Hừ, hắn không đối phó được người ta, thì vừa lúc có người tới thu thập một chút cũng không tồi.
______
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Dĩ Thâm: Em ấy thích tôi! Nhất định là em ấy thích tôi!
Hà Tư Nguyên: →_→ ngại quá, chúng ta không thân, một chút cũng không thân!.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK