Cửa sổ sát đất chiếu rọi lên khuôn mặt ửng đỏ của cậu, tay cậu nâng một ly rượu vang, ánh mắt có chút rời rạc, đôi môi nhiễm chút hương vị độc đáo của rượu vang, cứ như thể lúc nói chuyện sẽ phân tán trong không khí.
Cậu kiễng chân hôn lên môi Quân Dĩ Duệ, gắn bó giao hòa, đem chất lỏng trong miệng cậu truyền qua cho anh, nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp.
Quân Dĩ Duệ từ từ nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cậu, giường đơn cực lớn bao trùm thân hình nóng bỏng của hai người, triền miên hôn môi kéo dài thành kịch liệt.
Tần Dụ Lãng chặt chẽ ôm cậu trai trên người, không có gì có thể tốt đẹp hơn việc gặp được cậu.
Vào đêm đầu thu ba năm trước, là thời khắc hoa mỹ nhất trong cuộc đời một người nhưng cũng là thời khắc um ám nhất đối với người khác.
……………………………………………………………………………………………….
Tần Dụ Lãng ra khỏi phòng tự học, nhận được điện thoại của mẹ “Làm sao vậy?”
Giọng nói của mẹ lộ ra sự mệt mỏi cùng già nua, lúc bà mở miệng hình như vẫn còn nghẹn ngào, “Dụ Lãng, con… Ba của con qua đời…”
“Mẹ nói cái gì? Sao có thể, tháng trước lúc con về nhà rõ ràng ba còn rất khỏe mạnh mà!” Tần Dụ Lãng kìm chế run rẩy ngón tay, cậu dồn hết sức lực để bản thân bình tĩnh lại, “Mẹ hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư…”
Nước mắt mẹ lập tức chảy ra, thanh âm đã hoàn toàn sụp đổ, “Dụ Lãng… hôm nay lúc ba con đi làm… bị tai nạn xe cộ rồi, con mau chóng trở về a… Dụ Lãng mẹ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ nữa…”
Vào một khắc này, Tần Dụ Lãng cảm thấy đau đớn tận xương cốt, cậu muốn nhanh chóng về nhà, một mình mẹ yếu đuối phải đối mặt với sự ra đi đột ngột của cha, đây là sự thật mà không có người nào có khả năng chấp nhận được.
Bầu trời đêm giống như được tô lên một lớp mực nước màu đen, cậu chạy trong sân trường, cảm thấy từng cơn đau lòng giống như thủy triều ập vào trái tim cậu, cậu gần như không thể hô hấp được nữa.
Giống như kết thúc kiểm tra chạy 800m, cậu chạy thật lâu thật lâu, ngẩng đầu lên mới phát hiện mình đã chạy đến dưới lầu của kí túc xá nữ.
Sau đó, cậu lại nhìn thấy một cảnh tượng làm cậu hít thở không thông, bạn gái cậu mới kết giao một tháng trước đang thân mật kéo tay một nam sinh khác, cười rực rỡ như một đóa hoa hướng dương, ở dưới đèn đường trở nên đặc biệt chướng mắt.
Cậu không còn khí lực đi ra trước, chỉ có thể nhanh chóng chạy khỏi chỗ đó. Lúc cậu chạy ra khỏi sân trường, mới cảm thấy bản thân không có chỗ nào để đi, cậu không biết cậu phải làm như thế nào, mới có thể chống đỡ được việc chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã phải chịu đựng những tổn thương thấu cả tâm can
Tần Dụ Lãng muốn gọi điện thoại cho Lý Thượng Trí, lấy điện thoại di động ra nhìn thấy điện thoại biểu thị dòng chữ Tự động tắt, nước mắt kìm nén nãy giờ cứ vậy mà ào ạt tuôn ra, thế giới của cậu giống như sắp sụp đổ rồi, cậu không còn thứ gì có thể dựa vào nữa.
Đi một chút rồi dừng lại, nhìn đám người vội vã đang đứng chờ đèn xanh đèn đỏ, thậm chí cậu còn cảm giác mình đã cách li hoàn toàn với bọn họ, đang chìm vào bóng tối vô tận của vũ trụ.
Trước khi mất đi một tia phòng bị cuối cùng, cậu ngồi xổm xuống một góc nhỏ, dúi đầu vào cánh tay mà thút thít nỉ non, chất lỏng mặn mặn làm ướt đẫm ống tay áo của cậu, cũng liên tục chà xát vào trái tim cậu.
Có vô số người đi ngang qua cậu, không ai biết cậu đã trải qua những gì, không ai có thể hiểu được nổi thống khổ của cậu. Mãi cho đến khi cậu cảm nhận được bóng đen trước mặt, có người đang đứng trước cậu che khuất ánh sáng của ngọn đèn.
Cậu ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một miếng khăn giấy, cùng tiếng nói trầm thấp, “Này, đừng khóc.”
Tiếp nhận khăn tay nói câu “Cảm ơn”, chật vật lau nước mắt của mình, sau đó gật gật đầu lập tức rồi đi, hiện tại cậu không thể đối mặt với bất kỳ người nào, quá khó khăn rồi.
Hắn không có chú ý tới sau lưng đạo kia chăm chú nhìn hắn xem ánh mắt, tự nhiên cũng dần dần quên Lãng này cái không có nhìn kỹ tinh tường qua nam nhân xuất hiện.
Ngày hôm sau cậu chạy về nhà, xử lý xong hậu sự của cha liền nhanh chóng trở về đi học. Về sau bạn gái đến tìm cậu, cậu lại để Lý Thượng Trí thay cậu đi gặp cô ta, cũng triệt để cắt đứt quan hệ với nữ sinh kia.
Tần Dụ Lãng thật không ngờ, bắt đầu từ ngày đó, trong cuộc sống của cậu đã có thêm bóng dáng của một người đàn ông. Anh yên lặng chú ý đến cậu, cho đến năm tốt nghiệp đó, bởi vì có liên quan đến Lý Thượng Trí mà đi vào nhà anh, cuộc sống của cậu, nguyên vẹn như vậy.
…………………………………………………………………………………………………………………
Lúc Quân Dĩ Duệ mở mắt tỉnh lại, lập tức thò tay ôm lấy cái người bên cạnh, va chạm với thân thể ấm áp của cậu, lúc anh cảm nhận được độ ấm trên người cậu, anh mới yên tâm nhìn lên trần nhà ngẩn người.
Cứ vậy lẳng lặng ôm lấy cậu, dưới ánh mặt trời sáng sớm, tất cả đều trở nên thanh bình và tuyệt đẹp như vậy.
Trên mặt Quân Dĩ Duệ là thần sắc ôn hòa lại thỏa mãn, người mà anh yêu bậy giờ đang ở trong cuộc sống của anh, hạnh phúc giống như một chuyện đương nhiên theo lẽ thường.
Ba năm này, tất cả của Tần Dụ Lãng đều ở dưới tầm mắt anh. Anh biết rõ mỗi ngày cậu đã làm những gì, ví dụ như lúc mọi người đang thi cậu lại đứng ở tiệm kem phát tiết, vào sinh nhật của một bạn học ở KTV ca hát đến nửa đêm, nửa đêm vẫn còn ăn đồ nướng ở một quán ven đường ngoài trường sau đó sẽ vụng trộm trèo tường vào.
Chẳng qua việc anh có thể làm chỉ là ở một chỗ yên tĩnh kín đáo để bảo vệ cậu. Trong tiệm kem thấy cậu nhíu nhíu mày móc túi tiền ra, liền đến chỗ người phục vụ thanh toán tiền giúp cậu, rồi lại bảo người phục vụ nói cậu là người may mắn trúng thưởng nên được miễn phí. Tại cửa KTV tính toán thời gian tốt rồi gọi một chiếc taxi chở đám bọn cậu về. Lại yên tĩnh đứng ở góc tường chờ đến khi nghe được tiếng chân cậu rơi xuống đất mới đi về.
Anh không dám dọa cậu sợ, chỉ có thể chờ đợi thời cơ, để cho cậu dần dần tiến vào thế giới của anh.
May mắn, anh rốt cục cũng chờ được. Cho dù là ba năm sau, anh cũng vui vẻ chấp nhận.
Tần Dụ Lãng nháy mắt mấy cái, đập vào mắt chính là cái nhìn chăm chú cùng dịu dàng của Quân Dĩ Duệ. Cậu cười cười, “Buổi sáng tốt lành.”
Quân Dĩ Duệ hôn hôn tóc cậu “Sao lại dậy sớm như vậy, ngủ đủ chưa? Rạng sáng chúng ta mới ngủ nha…”
Tần Dụ Lãng đỏ mặt, hình ảnh tối hôm qua liều chết dây dưa giống như một bộ phim chạy qua đầu cậu, cậu kéo chăn lên, muốn che khuất mặt của mình, lúc cúi đầu nhìn thấy trên người mình trải đầy những dấu đỏ thì càng thêm xấu hổ vô cùng.
“Đừng như vậy, sẽ khó thở, được rồi, trên người em có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy đâu, em che cái gì chứ?” Quân Dĩ Duệ nén cười mà nói, anh kéo cái chăn trên đỉnh đầu Tần Dụ Lãng ra “Đừng làm rộn.”
Tần Dụ Lãng lộ khuôn mặt ra, hỏi: “Quân Dĩ Duệ, nếu như mẹ anh nhìn thấy em thì sẽ thích em sao?”
Sắc mặt Quân Dĩ Duệ khôi phục thành bộ dạng tỉnh táo bình tĩnh, anh vuốt ve khuôn mặt Tần Dụ Lãng “Sao đột nhiên lại muốn hỏi chuyện này?”
“Bởi vì em không muốn cứ trốn trong góc để yêu anh, em muốn cho tình yêu của em, có thể đứng dưới ánh mặt trời, em muốn quang minh chính đại nói…” Tần Dụ Lãng ngồi dậy, nói với Quân Dĩ Duệ: “Em yêu anh.”
Quân Dĩ Duệ đến gần tai của cậu, dịu dàng trả lời “Em không cần suy nghĩ nhiều, cho dù phải đối địch với toàn bộ thế giới, anh cũng sẽ lựa chọn yêu em không chút do dự, bằng cả cuộc đời của anh.”