Mặc Thanh luôn luôn nghiêm túc chạm khắc một cái tên khác, Thần Mộc và Kiêu Tử Dật mỗi ngày ở bên cạnh hắn, mỗi lần thấy một màn như vậy, đều thấy chua xót không thôi.
Hay là đại đa số nam nhân đều không biết biểu đạt tình cảm của mình. Giống như hai người bọn họ vậy, một người, không thể nói lên tâm tư của mình, chỉ có thể tìm đến chân trời góc biển, ở mỗi một nơi khắc lên tên người mình yêu sâu đậm. Một người, tỉnh ngộ quá trễ, chỉ có thể đuổi theo sau người kia, ở mỗi một nơi người nọ đi qua, ngay kế bên cái tên kia lại khắc lên một cái tên khác.
Thần Mộc thấy vóc dáng Mặc Thanh trở nên tiều tụy, trong mắt luôn mang theo vô hạn đau đớn, nếu nói trước đây hắn không thể chấp nhận việc hai người đàn ông nảy sinh tình yêu, nhưng khi đi theo Mặc Thanh đi qua những nơi này, thấy được tình cảm cố chấp của hai người kia, y làm sao có thể không bị đả động đây.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ theo cung chủ đi khắp vùng Giang Nam, những nơi được đánh dấu trên bản đồ, cũng đã đi qua hơn một nửa. Không ai biết, cung chủ đại nhân vẫn sống an nhàn sung sướng, lại hoàn toàn không quan tâm đường xá cực khổ, cũng chưa bao giờ do dự lấy một lần, tựa hồ như phải đi khắp thiên hạ.
Thần Mộc không đành lòng nhìn tiếp, nghiêng người sang một bên, trong mắt khô khốc lợi hại. Đột nhiên có một bàn tay đỡ lấy vai y, Thần Mộc quay đầu nhìn, lại thấy Kiêu Tử Dật đứng bên cạnh: “Thần Mộc, sự cố chấp của ta không ít hơn bọn họ”. Nhìn thần sắc nghiêm túc của Kiêu Tử Dật, Thần Mộc đột nhiên không nói được lời cự tuyệt.
Trong khoảng thời gian này, y và Kiêu Tử Dật, lúc bắt đầu như nước với lửa, càng về sau càng hòa hợp, lại không giấu nhau chuyện gì, đến bây giờ dường như phát triển một ít tình cảm vi diệu. Thần Mộc suy đoán, chẳng lẽ thật sự là do ma lực của chiếc mặt nạ kia, hoặc giả là, trên đoạn đường đi chung, chứng kiến tình cảm thâm sâu không hối hận của hai nam nhân kia, sau đó bị tác động.
Bất quá bất luận là loại nào, hiện tại Thần Mộc cũng không dự định tiếp nhận Kiêu Tử Dật. Y cười khổ: “Lẽ nào chúng ta còn muốn cắt thêm một đao vào lòng cung chủ sao?”
Kiêu Tử Dật đột nhiên hiểu được. Đúng vậy, hai người kia hiện tại trời nam đất bắc, bọn họ làm sao có thể ích kỷ mà chỉ lo cho hạnh phúc của riêng mình. Hai người liếc nhìn nhau, đều hiểu quyết định của đối phương, mặc kệ người khác cảm thấy bọn họ ngu xuẩn như thế nào, nhưng đây chính là phương thức bọn họ thể hiện lòng trung thành của mình.
_______
Mặc Viêm nheo mắt lại, không vui nhìn bốn phía, nửa năm qua y luôn thận trọng ẩn dấu hành tung, không ngờ, vậy vẫn bị phát hiện a. Nhìn bốn phía sơn cốc dưới chân núi dần dần xuất hiện nhiều tử sĩ, y nhịn không được liếc mắt.
Tình hình này đối với y tương đối bất lợi, y đứng giữa vòng vây, bốn bề sườn núi đều là người của đối phương, xem ra ngoại trừ mở một đường máu, y không còn lựa chọn nào khác.
Vẫn là máu tươi làm bạn với y, lúc này không một chút sợ hãi nào, ngược lại hoàn toàn bình tĩnh, nhìn những tử sĩ chậm rãi tiến tới, thần sắc của y lại càng ung dung, làm cho đối phương không dám nắm chắc phần thắng.
Ngay khi Mặc Viêm cho rằng sẽ cứ mãi trong tình trạng giằng co, bầu trời đột nhiên phát ra một tiếng rít báo hiệu. Quả nhiên, tử sĩ bốn phía sau khi nghe thấy còi hiệu, đột nhiên từ tứ diện công kích tới, thật sự là muốn làm cho Mặc Viêm không kịp phản ứng.
Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp thân thủ của Mặc Viêm, Mặc Viêm xuất đao nhanh như gió, trong nháy mắt hướng về phía bọn người kia, đao trong tay cắt chính xác lên động mạch của mấy người.
Máu từ từ tràn ra, không khí trong nháy mắt mang theo nhàn nhạt mùi huyết tinh. Hương vị này luôn luôn khiến Mặc Viêm hưng phấn, bẩm sinh đã luôn như vậy, động tác y không ngừng, như trước một đao giải quyết những tử sỉ giống như thủy triều vọt ra bên người, rồi lại nhịn không được mở miệng hấp thu hương vị huyết tinh trong không khí, trên mặt lại bày ra một bộ dáng say mê.
Ở nơi khác, trên đỉnh núi phía xa xuất hiện ba nam nhân, nhìn chăm chú vào chiến trường Tu La bên dưới. Trong đó một nam tử áo lam, tay cầm một chiết phiến bằng ngọc tinh xảo, khóe miệng khẽ giơ lên nói: “Không hổ là nhi tử của ma đầu kia, một nghìn tử sĩ mà vẫn có thể đứng vững như vậy?
Một nam nhân tử sam, khóe mắt đuôi lông mày đều phát ra khí thế không giận mà uy, nghe xong lời của vị kia liền nhướng mày lên: “Đừng nóng vội, vẫn còn năm nghìn cấm vệ quân”. Đứng bên cạnh hai người là một thiếu niên bạch y tuấn tú, nghe được lời này, thiếu niên kia nhíu chặt lông mày, tựa hồ có chút không đồng ý với kế hoạch của bọn họ: “Phụ vương, cần phải giữ lại tính mạng của y”.
Từ sam nam tử quay đầu lại nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Yên tâm, y mà chết làm sao điều khiển được ma đầu kia”.
Mặc Viêm không biết mình giết bao nhiêu người, vùng đất dưới chân sớm đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ tươi, thi thể bên cạnh chất thành núi, thế nhưng những tử sĩ kia vẫn như trước không ngừng cuồn cuộn xông lên, thật sự không để tâm đến sinh tử.
Bất quá Mặc Viêm cũng phát hiện, những người này không tính lấy mạng, dường như chỉ muốn bắt được y. Nếu không với dạng địa hình này, tứ phía đều là cung tiễn thủ thi nhau ùn ùn bắn tới, y hẳn là khó tránh thoát a. Nhưng những tử sĩ này không ngừng dâng lên, người này chết lập tức có người khác nhảy vào, có cảm giác như không bao giờ ngừng giết chóc.
Ba người kia vẫn ở đỉnh núi xa xa phía trên nhìn xuống dưới này, lúc bắt đầu còn có chút lãnh đạm, rồi lại ngạc nhiên thán phục, hiện tại tâm tình bọn họ đã có chút bất an.
Cũng không phải là bị cảnh tượng địa ngục bên dưới hù dọa, mà là bị người thiếu niên kia làm cho kinh sợ, từ lúc hoàng hôn đánh tới khi bầu trời tối đen, lại tới đêm khuya, đến bây giờ sắp sửa tảng sáng, y cư nhiên một lần cũng không ngã xuống.
Tử sam nam tử vỗ tay, giọng nói có chút tán thưởng: “Nếu Nam Trạch ta cũng có dũng tướng như vậy, nhất thống tam quốc chỉ là chuyện trong nay mai”. Nam tử áo lam bên cạnh sắc mặt đã sớm thay đổi, nhìn thân ảnh vẫn thẳng tắp đứng vững như trước của thiếu niên kia, nhịn không được có chút sợ hãi: “Vương huynh, chúng ta chỉ còn không quá ba trăm thị vệ, bây giờ phải làm như thế nào?”
Tử sam nam tử sắc mặc cũng có chút ngưng trọng, bỏ qua cơ hội lần này, lần sau tìm đâu ra cơ hội tốt như vậy nữa, huống chi lần này thiên thời địa lợi đều có, nếu không bắt được y, để người khác biết được, cái phải đối mặt chính là sự phản kích điên cuồng của Thiên Tuyệt cung. Thiếu niên áo trắng nhìn hai nam tử lâm vào trầm mặc, nhịn không được chen lời: “Phụ vương yên tâm, hắn sẽ không chịu đựng được”.
Hai nam tử đồng thời không hiểu nhìn về phía hắn, ý bảo hắn cho một lời giải thích. Hắn nhíu đôi mi thanh tú nói: “Ta đã phân phó người rắc mê dược ở đầu ngọn gió”.
Tử sam nam tử nghe được cau mày nói: “Y bách độc bất xâm, mê dược thì có lợi ích gì”. Thiếu niên cúi người giải thích: “Tuy rằng bách độc bất xâm, nhưng mê dược vẫn tích tụ một lượng lớn trong người y, cuối cùng vẫn có cực hạn”.
Nét mặt hai nam tử từ buồn hóa vui, áo lam nam tử sắc mặt vui mừng mở miệng: “Vương huynh, thái tử tâm tư cẩn mật, ngày sau tất thành nghiệp lớn”. Tử sam nam tử cũng hơi mỉm cười gật đầu, trong lòng lại suy nghĩ, chỉ cần có thể bắt sống người này, chẳng khác nào lấy được vương bài, nhất thống thiên hạ đã còn không xa.
Thanh niên áo trắng cũng không vì việc được tán dương mà vui mừng, hắn cúi đầu nhanh chóng đi xuống sườn núi, hướng về phía sơn cốc kia mà đi.
Ánh mắt Mặc Viêm đã sớm trở thành màu đỏ, trong ngực tất cả đều là khoái cảm do việc giết chóc mang lại, y đã thật lâu chưa giết người nhiều như vậy. Cho dù là kiếp trước, y khi đó chỉ là cầm súng mà bắn phá, chưa bao giờ thử qua loại này, cầm lưỡi đao sắc bén tự tay chém người, cảm giác khi ra tay, có rất nhiều kích thích và thỏa mãn.
Y hiện tại chỉ như một cỗ máy chém giết, tay cùng thân thể tựa hồ không nghe theo sự điều khiển của y, hoàn toàn theo bản năng mà hành động.
Chỉ cần có một vật còn sống tiếp cận, lập tức bị y không do dự giết chết, cái loại cảm giác lưỡi đao sắc bén đâm vào và thanh âm thân thể bị kim loại cắt đứt, phảng phất đẹp như thiên âm (tiếng trời), khiến y nghe hoài không chán, giọt máu ấm áp bắn tới, lại ngọt ngào như cam lộ. Mặc Viêm nhịn không được giơ lưỡi đao lên, vật này là y cố ý tìm danh gia chế tạo, lưỡi đao mỏng như cánh ve, nhưng lại vô cùng sắc bén.
Y vươn lưỡi liếm đi những giọt máu dính trên lưỡi đao, rồi lại thỏa mãn híp mắt hưởng thụ. Những thị vệ xung quanh sớm đã bị y làm cho sợ mất mật, chỉ dám bao vây y vào giữa, không một ai dám tùy tiện xông lên.
Toàn bộ sơn cốc chất đầy thi thể, phảng phất như một tổ chức sát sinh quy mô lớn, ai có thể nghĩ được, tất cả đều do một người làm!