Triển Thành Chu nhịp tim cũng đập loạn xạ.
Hắn câm nín nửa ngày, nghĩ tới nghĩ lui:
Được tỏ tình!
Được người mình thích tỏ tình!
Được người mình thích nắm ngón tay của mình tỏ tình!
Trên đời còn có chuyện tốt thế này sao?
Hắn nuốt nước bọt, suy tính lời hồi đáp. Lam Thiên lại hiểu lầm hắn lưỡng lự, hơi thất vọng mà nói: "Cậu không thích tôi cũng không sao, tôi sẽ cố gắng hơn, nhưng mà có thể cho tôi biết làm sao để gia tăng thiện cảm không? Tôi vẫn còn..."
Hai chữ "cơ hội" chưa kịp phun ra, Triển Thành Chu vội vàng cắt ngang lời nói của Lam Thiên: "Em cũng thích anh."
Triển Thành Chu từng nhận được thư tình, từng được các cô gái chặn lại bên bụi cây mà thổ lộ tình cảm, còn có Trương Hi Nguyệt, vừa chuẩn bị thư tình, vừa thổ lộ với hắn trước mặt cả lớp. Triển Thành Chu vẫn luôn từ chối, chỉ có một lần gật đầu, nhưng hắn xưa nay chưa từng nói "Mình cũng thích cậu".
Chỉ là bốn chữ đơn giản, nhưng nắng như đổ lửa cùng cảm giác thiêu đốt trong lòng khiến lời ra khỏi miệng run rẩy không thôi.
Lam Thiên lập tức lơi tay, để ngón tay đã ướt đẫm của Triển Thành Chu được thông khí: "Vậy..."
Cậu đỏ mặt, ánh mắt quét đến lớp gạch lót sàn, mi mắt đều rủ xuống.
Mới tháng Năm mà đã nóng như vậy.
Lam Thiên áp mu bàn tay lên mặt, muốn hạ nhiệt độ, miệng nói không ngừng: "Vậy xem như chúng ta có thể yêu sớm rồi."
Triển Thành Chu cũng đỏ mặt, chùi tay vào ống quần rồi đỡ Lam Thiên dậy. Lam Thiên đứng lên, không dám dựa vào Triển Thành Chu: "Đây là lần đầu tiên tôi yêu đương đó."
Triển Thành Chu không đáp nổi, im lặng ba giây mới nói: "Em không phải lần đầu."
Lam Thiên đột ngột ngẩng đầu, hai mắt trợn trừng, sắc mặt thoắt trắng bệch thoắt đỏ bừng: "Cậu mới mười lăm tuổi!"
Cậu không cho Triển Thành Chu giải thích, dứt khoát nói: "Thôi, nhường cậu một bước vậy."
"Nhưng lần đầu em thích một người." Triển Thành Chu nói.
Hắn đỡ Lam Thiên đến nhà ăn, đi qua sân bóng, dưới dàn hoa tử đằng buông rủ, hắn từ từ kể lại chuyện của Trương Hi Nguyệt cho Lam Thiên nghe.
Lam Thiên ngồi xuống bên trái Triển Thành Chu, dưới bàn len lén nắm ngón tay cái của hắn.
Cậu nói: "Tôi thích cậu, là thích mọi thứ về cậu."
Tối hôm đó, Triển Thành Chu kể với bố mẹ chuyện tình yêu chớm nở của mình. Mẹ hắn nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn về phía bố hắn. Bố hắn đầu tiên là gật gù, nói: "Ăn cơm đi."
Ăn một lúc, bố lại nói: "Tuổi tác không bao nhiêu, đào hoa lại quá nhiều."
Triển Thành Chu nói: "Con nghiêm túc. Con sẽ có trách nhiệm với anh ấy."
"Là thằng bé muốn lái máy bay đó à?"
"Vâng ạ."
"Nó lái máy bay, còn con làm gì?"
"Con sẽ học y."
Mẹ hắn ngạc nhiên: "Quyết định nhanh vậy sao?"
Triển Thành Chu suy tính kỹ rồi.
Hắn từng hy vọng có một bác sĩ nói với hắn ngón tay này có thể giải phẫu. Hiện tại không có ai nói, hắn hy vọng tương lai sẽ có, vậy nên hắn muốn học y, muốn giúp đỡ những người giống mình. Đây là một suy nghĩ rất cá nhân và ích kỷ, không cho người ngoài biết thì tự hắn cũng cảm thấy không quang minh chính đại.
Triển Thành Chu là loại "bệnh nhân" luôn đòi hỏi có bác sĩ đến giúp hắn, mà bác sĩ chậm chạp không đến, nên hắn đối với nghề này có tâm tình rất phức tạp, vừa ngóng trông lại vừa trốn tránh, vừa yêu cũng vừa hận.
Một câu "không phải bệnh, không cần trị" của Lam Thiên giúp hắn thoát khỏi thân phận "bệnh nhân", ý nghĩ học y cũng trở nên thông suốt.
Hắn không hy vọng có người đến cứu mình nữa, mà muốn cho người khác hy vọng, thuận tiện có thể nói với những bạn nhỏ đang tự ti một câu "Đây không phải là bệnh."
Bữa cơm này không có gió to mưa lớn gì. Triển Thành Chu cho bố mẹ biết rằng Lam Thiên là một người rất tốt.
Bố mẹ rốt cuộc không nói gì, bọn họ biết rõ Triển Thành Chu vẫn, và sẽ luôn là một đứa trẻ biết chịu trách nhiệm với bản thân và người khác. Mà đứa trẻ mà nó thích, hiển nhiên là một người rất được.
Danh Sách Chương: