Hôm nay cuối tuần, cô phải đến dự lễ kỉ niệm thành lập Hàn thị. Mạc Cảnh Hiên định đi cùng cô nhưng đến cuối cùng thì có việc đột xuất, anh chỉ đưa cô đến nơi dự tiệc.
Hôm nay Thiên Tâm mặc chiếc váy dài màu đỏ rượu, chiếc váy tôn lên làn da trắng cùng vóc dáng hoàn hảo của cô. Mạc Cảnh Hiên nhìn cô mặc chiếc váy kia thì chỉ muốn nhốt cô lại trông nhà. Anh không muốn người đàn ông khác nhìn vợ anh bằng đôi mắt thèm thuồng. Nhưng hết cách rồi, chiếc váy này là do anh chọn vì anh sẽ đi cùng cô nhưng đến cuối cùng thì lại có việc bận.
Xe đỗ trước sảnh tiệc, Hàn Viễn Thiên đã chờ sẵn ở cửa.
"Em vào đây. Anh lái xe cẩn thận đấy."
"Xong tiệc gọi điện cho anh. Anh đến đón em."
"Không cần đâu, Viễn Thiên sẽ đưa em về."
Cô nhấc váy nước xuống xe, vẩy tay rồi đi đến chỗ Hàn Viễn Thiên.
Mạc Cảnh Hiên vẫn dõi mắt theo bóng lưng cô tâm trạng trở nên phức tạp.
Trong lòng anh bây giờ rối như tơ vò, anh phải làm sao đây? Đúng lúc này điện thoại anh vang lên.
"Cậu chủ, tìm được người rồi."
"Được."
Mạc Cảnh Hiên nhanh chóng rời đi.
Trong góc tối một bóng người đứng nhìn anh rời đi liền báo tin cho ai đó.
"Cô chủ, Mạc Cảnh Hiên đi rồi."
"..."
"Vâng, tôi sẽ làm theo kế hoạch."
Quay trở lại sảnh tiệc chính, Hàn Viễn Thiên đứng cùng cô một lúc thì được đối tác mời rượu liền rời đi.
Hạ Chi thấy Thiên Tâm đứng một mình liền nhanh chân bước đến. Hạ Chi đưa Thiên tâm một ly nước trái cây, rồi nói:
"Cậu thấy tổng giám đốc đẹp trai lắm đúng không?"
Thiên Tâm tìm kiếm Hàn Viễn Thiên trong đám đông rồi lại nhìn sang Hạ Chi nói:
"Đúng là đẹp, nhưng vẫn thua một người." Nhìn kiểu nào thì chồng cô vẫn ăn đứt Hàn Viễn Thiên.
Hạ Chi mở to mắt nhìn xung quanh xem còn ai có thể đẹp hơn Hàn Viễn Thiên nữa, nhưng quả thật không có. Cô bèn tò mỏ hỏi:
"Cô đã gặp người đó rồi à?"
Thiên Tâm uống hết ly nước trái cây, hờ hửng nói:
"Gặp rồi." Chẵng những vậy cô còn gặp mỗi ngày, đêm đêm ngủ chung giường. Nghĩ vậy khóe môi cô bất giác cong lên, nở nụ cười hạnh phúc.
Hai người trò chuyện một lúc thì Hạ Chi rời đi, Thiên Tâm bởi vì quá nhàm chán nên đã đi ra ngoài hóng gió. Đúng lúc cô gặp Lệ Trữ, hôm nay cô ta cũng mặc váy màu đỏ, chiếc váy làm cô ta trong rất lẳng lơ. Cô ta nhanh chân đến chỗ Thiên Tâm. Giọng nói cực chói tai của cô ta vang lên.
"Sao thế? Hàn tổng bỏ mặc cô theo cô gái khác rồi à?"
Nghe lời nói đầy vẻ mỉa mai kia, Thiên Tâm liền nói:
"Dù trời có sập xuống thì mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như vậy thôi."
Lệ Trữ lộ rõ vẻ ghen ghét cô ra mặt. Nhưng cô ta vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi. Cô ta gọi phục vụ mang hai ly rượu tới. Đưa cho Thiên Tâm một ly.
"Uống với tôi một ly đi."
Thiên Tâm chẵng thèm nhìn cô ta, cũng chẵng đưa tay nhận ly rượu.
"Tôi không uống rượu."
" Vậy à?" Cô ta quay sang gọi phục vụ mang ly nước trái cây tới. Có vẻ như hôm nay nếu Thiên Tâm không uống cô ta sẽ không chịu rời đi.
Thiên Tâm cầm ly nước trái cây lên uống một ngụm rồi trả lại cho phục vụ. Lệ Trữ rất nhanh sau đó đi vào trong sảnh tiệc.
Khoảng mười phút sau, cô có cảm giác cơ thể mình nóng lên. Tầm nhìn bắt đầu mơ hồ, trong lòng Thiên Tâm nổi lên một dự cảm chẵn lành. Cô định đi tìm Hàn Viễn Thiên nhưng cô không thấy cậu ta đâu, Thiên Tâm xoay người đi vào nhà WC, tạm thời tránh xa đám đông.
Trong nhà vệ sinh lúc này không có ai, Thiên Tâm dùng nước rữa mặt để bản thân tỉnh táo trở lại. Bên ngoài có tiếng bước chân, cô liền trốn vào bên trong nhà WC. Thiên Tâm mở điện thoại lên điện thoại cho Mạc Cảnh Hiên đến đón mình. Vì đây là tiệc kỉ niệm Hàn thị thành lập, cô không thể vì mình không khỏe mà bắt Viễn Thiên đưa mình về.
Chuông đỗ rất lâu không ai nghe máy, tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ, cơ thể cô nóng hừng hực rất khó chịu. Thiên Tâm nghĩ mình bị người khác bỏ thuốc rồi, cô dùng hết sức mở mắt ra nhắn tin cho Mạc Cảnh Hiên.
[Cảnh Hiên... cứu em.]
Xong tin nhắn, cô liền gọi cho Hàn Viễn Thiên. Gần hết hồi chuông đầu dây bên kia mới bắt máy.
"Alo. Cậu đâu rồi."
Như với được chiếc phao giữa dòng nước, cô liền nói:
"Viễn Thiên. Cứu tớ, tớ đang ở... ưm." Những lời sau đó Thiên Tâm không thể nói tiếp được. Một bóng người chụp lấy cô dùng tay bịt miệng cô lại rồi lôi đi.
Điện thoại rơi lại trong nhà WC vẫn trong cuộc gọi.
"Thiên Tâm, cậu ở đâu. Cậu nói gì đi."
Trong lòng nổi lên cảm giác bất an, Hàn Viễn Thiên không ngừng gọi cô nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Trong điện thoại Thiên Tâm bảo anh cứu cô, vậy chắc chắn cô đang gặp nguy hiểm.
Hàn Viễn Thiên vừa đi vào phòng camera vừa điện thoại cho Mạc Cảnh Hiên. Nhưng đáp lại anh ta chỉ là những hồi chuông rồi kết thúc bằng giọng nữ: [ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau]
Hàn Viễn Thiên liền mắng: " Mẹ kiếp. Lần nào vợ cậu ta gặp chuyện đều không liên lạc được."
Hàn Viễn Thiên vào phòng camera liền kêu bảo vệ mở tất cả camera lên, anh còn đưa hình Thiên Tâm để mọi người cùng nhau tìm.
Trong camera hiển thị lúc Thiên Tâm vào nhà WC, một lúc sau thì có người lôi cô ra ngoài. Lúc này Thiên Tâm bị bịt kín miệng.
Theo camera Thiên Tâm được đưa lên tầng trên, mà trên đó là khách sạn.
Mẹ nó, Thiên Tâm cậu nhất định không được xảy ra chuyện. Tớ sẽ đến ngay.
Danh Sách Chương: