• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Hằng đi vào Lăng Vương phủ tự tiến cử mình, muốn mưu toan chuyện gì đó, Lăng Viễn Kiếm thấy hắn cầm nghệ cao siêu, một khúc Tuý Ngư xướng lên như hành vân lưu thuỷ (nước chảy mây trôi), lưu loát sinh động. Cùng hắn đánh cờ, thua hắn hai ván hoà một ván, Trương Hằng cũng không bởi vì hắn là Vương gia mà sinh lễ nhường hắn, bình sinh Lăng Viễn Kiếm ghét nhất những kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, hơn nữa cũng vốn không có tâm giành quyền đoạt lợi, cho nên mới xa cách kinh thành mà định cư ở Giang Nam, bằng không lấy chiến công hiển hách của hắn, lại là Quốc cữu của Hoàng Thượng, tại triều đình đã sớm có thể nắm quyền một tay che trời, bởi vậy nay gặp được Trương Hằng không sợ cường quyền, nói năng văn nhã liền thực hợp ý, vì thế mới có chuyện thỉnh hắn làm lão sư dạy Nhan nhi học cầm.

Đáng tiếc Lăng Viễn Kiếm nhìn người dù chuẩn, nhưng nhìn sắc mặt mà đoán ý thì lại không bằng Từ Liễu Thanh, nếu như không phải Từ Liễu Thanh phải trở về nhà mẫu thân của nàng mà là đang ở trong thư phòng thì đã có thể lập tức nhìn ra thần sắc khác thường của ba người Dương Mạc Tuyền, dù lúc đó có không đoán ra quan hệ vi diệu của bọn họ thì cũng sẽ quyết định không để Trương Hằng ở lại trong phủ.

Thế này Trương Hằng mới lấy thân phận lão sư mà ở lại Vương phủ, Lăng Viễn Kiếm để hạ nhân an bài thoả đáng mọi vấn đề về ăn ở, đi lại, còn cho người đi mua hai cây cổ cầm, một cái đưa Trương Hằng, một cho Lăng Tử Nhan, còn đưa cho Dương Mạc Tuyền là cây thất huyền tiêu vĩ cầm (1), vốn là của hồi môn được nhà mẫu thân Từ Liễu Thanh đưa tới. Dương Mạc Tuyền cảm thấy quá quý giá nên không dám nhận, muốn để cho Lăng Tử Nhan, nhưng Lăng Tử Nhan làm sao muốn nhận, nàng chỉ ước gì có thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho Dương Mạc Tuyền, mà Lăng Viễn kiếm cũng lên tiếng nói rằng đưa Nhan nhi cây đàn đó thì căn bản chính là phí phạm của trời, lúc này Dương Mạc Tuyền mới chịu nhận lấy.

Sau khi ba người từ trong phòng đi ra, mỗi người lại mang tâm tư khác nhau. Trương Hằng được hạ nhân mang đến nơi ở mới, Lăng tử Nhan cũng không quấn quít lấy Dương Mạc Tuyền, mang theo Trầm Ngư trở về phòng.

Lạc Nhạn thấy các nàng trở về, lập tức hỏi thăm người đến phủ là ai, Lăng Tử Nhan đang mải nghĩ ngợi, trực tiếp nằm lên ghế, không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Trầm Ngư kể cho Lạc Nhạn, nói đến tiên sinh sẽ dạy tiểu thư học cổ cầm. Lạc Nhạn tưởng là một lão tiên sinh, nhất thời không có hứng thú, nhưng Trầm Ngư lại nói, tiên sinh này tuổi khá trẻ, mặc dù không tuấn tú được bằng thiếu gia, nhưng so với công tử Lí gia nhìn còn được hơn, thế này Lạc Nhạn mới nổi lên tò mò, năn nỉ Lăng Tử Nhan ngày mai học cầm mang nàng theo.

Lăng Tử Nhan vẫn đang cân nhắc nên làm cái gì bây giờ? Chỉ cần nghĩ đến ánh mắt Trương Hằng nhìn tẩu tẩu, trong lòng liền một trận buồn bực, thực không thoải mái, sau này lại còn phải mỗi ngày gặp hắn, đây không phải là cho hắn cơ hội nhìn tẩu tẩu sao? Điều này không thể được! Nhưng lại không thể trực tiếp đuổi hắn đi, hắn nhưng lại là người phụ thân thỉnh về. Có biện pháp nào vừa không khiến phụ thân nổi giận mà lại có thể khiến hắn rời đi không? Vừa lúc nghe được Lạc Nhạn cầu nàng mang theo cùng đi học cầm, trong lòng lập tức có chủ ý, chỉ cần mình nhanh chóng học giỏi cầm nghệ, không phải là có thể cầu phụ thân đem Trương Hằng tiễn bước sao? Nghĩ vậy, lập tức vui vẻ hẳn lên, cười với Lạc Nhạn, nói: “Tốt!”Lạc Nhạn thấy nàng vừa rồi vẫn còn sầu mi khổ kiếm, giờ lại lập tức cao hứng, còn tưởng nàng nghĩ đến ngày mai có thể học cầm mà hưng phấn, liền càng thêm mong đợi.

Lăng Tử Nhan không vì chuyện của Trương Hằng mà sầu lo, tự nhiên lại bắt đầu nhớ tới Dương Mạc Tuyền, nghĩ đến nàng thế nhưng lại phá lệ đỏ mặt lúc nhìn mình, trong lòng lập tức ngọt ngào như mật.

Có cái gọi là vẻ mặt từ tâm mà sinh, Lạc Nhạn thấy nàng như vậy, lập tức ngạc nhiên nói: “Tiểu thư, người thảm a!”

Lăng Tử Nhan hoảng sợ, khó hiểu nhìn nàng: “Ta làm sao?”

Lạc Nhạn nói: “Mùa đông còn chưa qua mà tiểu thư đã tư xuân (mơ ước mùa xuân tới ->tương tư)!”

Lăng Tử Nhan phì một cái, đỏ mặt nói: “Cái gì mà tư xuân, thực khó nghe.”

Lạc Nhạn nói như thể có chuyện lạ: “Tiểu thư, người xem người mới một lúc trước còn buồn, một lát sau lại vui, nhãn tình tràn ngập ý cười, còn không phải đang nghĩ đến ý trung nhân thì là gì?”

Những lời này vốn là Lạc Nhạn thấy tâm tình Lăng Tử Nhan khá tốt cho nên mới nói vui vậy thôi, không ngờ một tiếng lại làm bừng tỉnh người trong mộng, Lăng Tử Nhan cả kinh, lập tức từ ghế nằm bật dậy. Nguyên lai cảm giác không rõ mấy ngày nay chính là thích tẩu tẩu?

Lạc Nhạn thấy nàng không nói lời nào, vừa cười vừa nói: “Để ta đoán xem ý trung nhân của người là ai nha. Trầm Ngư nói tiên sinh mới tới dáng vẻ rất được, còn có thể đánh đàn chơi cờ, chẳng lẽ tiểu thư đối với hắn nhất kiến chung tình?”

Lăng Tử Nhan không đáp, lại hỏi: “Lạc Nhạn, thích một người là cảm giác gì?”

Lạc Nhạn nghe nàng hỏi như thế, nghĩ đến mình cũng đã thích người nào đâu, như thế nào mà biết được, chỉ có thể bịa chuyện nói: “Đơn giản chính là trà không muốn uống, cơm không nghĩ đến, lúc không thấy nhau chỉ muốn được gặp, lúc gặp rồi lại mặt đỏ tim đập muốn tránh xa, đối tốt với người đó mọi lúc mọi nơi, không thể chịu được khi hắn đối tốt với người khác hơn với mình, tóm lại chính là muốn có thể cả đời đều cùng hắn ở chung một chỗ.” Nói rồi nói, trong đầu lại bất giác hiện lên hình ảnh một người, liền vội vàng gạt bỏ.

Lăng Tử Nhan thật sự nghe chăm chú, mỗi một câu Lạc Nhạn nói đều được nàng nghiệm chứng, lại càng thêm chắc chắn, trong lòng lập tức nảy sinh cảm giác phức tạp.

Trách không được tẩu tẩu không để ý tới mình, thì ra là do chuyện mình chưa suy nghĩ cẩn thận thì tẩu tẩu đã sớm nghĩ đến. Không phải tẩu tẩu tức giận gì mình, mà chính là cố tình tránh né. Dù Lăng Tử Nhan có không thích đọc sách đến mức nào thì vẫn hiểu được lẽ thường, nàng thích tẩu tẩu như vậy, căn bản là trái với luân thường đạo lý, đừng nói tẩu tẩu, dù là phụ thân hay mẫu thân thì trên đời này mọi người cũng sẽ không cho phép.

Lăng Tử Nhan nhìn bầu trời đêm tối như mực bên ngoài cửa sổ, như ẩn như hiện gương mặt siêu phàm thoát tục của Dương Mạc Tuyền, nghĩ đến việc về sau phải quên nàng, trong lòng lập tức đau nhói. Nếu về sau không thể ở bên nàng, vậy dù sống thì cũng còn lạc thú gì nữa? Lạc Nhạn nói rất đúng, thích một người thì cả đời nên cùng nàng ở chung một chỗ, quản cái gì lễ giáo thế tục? Lăng Tử Nhan ta nhất định phải có được tẩu tẩu!Lạc Nhạn thấy sắc trời đã tối muộn liền khuyên nàng sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai còn phải dậy sớm, Lăng Tử Nhan đáp ứng. Nếu đã xác định lòng mình thích tẩu tẩu, vậy Trương Hằng kia lại càng phải thêm lưu tâm.

Người vẫn đứng lặng ngoài cửa sổ cũng yên lặng rời đi.

Bế Nguyệt quay đầu, qua cửa sổ trừng mắt với Lạc Nhạn một cái. Lạc Nhạn thật không hiểu trời cao đất rộng là gì, tuy là ở trong khuê phòng nhưng cũng không thể công khai nói Quận chúa tương tư nam tử như thế, nếu chẳng may truyền ra ngoài, vậy chẳng phải bôi nhọ thanh danh Quận chúa sao? Đi mau vài bước đuổi kịp Dương Mạc Tuyền, liền khuyên nhủ: “Lạc Nhạn luôn luôn nói mà không suy nghĩ thế đó, sao tiểu thư lại có tâm tư này được? Thiếu nãi nãi trăm ngàn lần đừng để trong lòng.”

Dương Mạc Tuyền trở về từ thư phòng rồi mới nhớ ra Lăng Tử Nhan đã từng gặp Hằng ca ca, còn đánh hắn một phen, sợ nàng mang thù trong lòng, về sau gây khó dễ với Hằng ca ca, thế nên mới dẫn theo Bế Nguyệt đến khuyên nàng. Sao biết mới vừa đi đến cửa sổ lại chợt nghe nói Lăng Tử Nhan đang tưởng niệm ý trung nhân, mà ý trung nhân lại chính là Hằng ca ca. Trong lòng nàng vẫn có cái suy nghĩ khá khờ dại, dù chưa gặp qua Lăng Tử Hạo nhưng đã đoán hắn thuộc loại bất học vô thuật, mấy ngày trước lại gặp Lí Vi Tu, càng thêm chứng thật suy đoán này, toàn những kẻ công tử ca ỷ vào tiền thế mà kiêu ngạo ương ngạnh, thế nên liền nhận định Hằng ca ca là nam tử tốt nhất trên đời. Nhan nhi chướng mắt Lí Vi Tu, đối với Hằng ca ca nhất kiến chung tình cũng rất có khả năng. Tính tình nàng vốn như một tiểu hài tử, thích những thứ mới mẻ, bằng không cũng sẽ không mỗi ngày đều quấn quýt mình, như vậy cũng không cần lo lắng nàng gây khó dễ cho Hằng ca ca, chính là trong lòng lại thấy khổ sở, chỉ không biết vì Hằng ca ca hay là vì Nhan nhi?

Một đêm trằn trọc không ngủ được, đến lúc trời tờ mờ sáng mới mơ màng ngủ, tỉnh dậy đã là giữa trưa. Đợi sau khi rửa mặt chải đầu dùng ngọ thiện (bữa trưa) xong rồi nàng mới để Bế Nguyệt ôm cầm đi tới nội viện, đến nơi liền thấy Lăng Tử Nhan thật sự chăm chú đánh đàn, Trương Hằng đứng bên cạnh chỉ điểm cho nàng.

Quả nhiên giống với suy đoán của nàng, chẳng những Nhan nhi không làm khó Hằng ca ca, mà nhìn qua hai người ở chung còn thực hoà hợp, bằng không lấy hiểu biết của nàng về Nhan nhi thì tuyệt đối không có chuyện Nhan nhi nghiêm túc học cầm như thế.

Lạc Nhạn đang ngồi ở một góc sáng sủa, nhìn thấy các nàng tới liền đứng lên hô một tiếng “thiếu nãi nãi”, Lăng Tử Nhan nghe thấy liền ngoái lại nhìn, thấy Dương Mạc Tuyền, vốn định chạy ra đón, tâm tình lại tự dưng thực khẩn trương, lập tức đỏ mặt, xoay người tiếp tục đánh đàn.

Dương Mạc Tuyền thấy vậy, lòng trầm xuống, gương mặt lại lạnh đi vài phần.

Bế Nguyệt đem cổ cầm đặt trên bàn xong liền bước đến chỗ Lạc Nhạn, vừa ngồi xuống, Lạc Nhạn liền hỏi: “Sao giờ này thiếu nãi nãi mới đến?”

Bế Nguyệt nhớ lại chuyện ngày hôm qua, có chút bực mình nói: “Chuyện của chủ tử, không đến phiên hạ nhân như chúng ta quản.”

Lạc Nhạn vô duyên vô cớ bị nàng mắng, chẳng lẽ nàng ăn nhầm thuốc chắc? Cơn tức lớn như vậy, vừa muốn hỏi liền nhìn thấy nửa thân hình của Anh Tuấn lấp ló ngoài cửa, vẫy tay với nàng, lập tức đứng dậy đi qua.

Bế Nguyệt thấy nàng đột nhiên đứng dậy, còn tưởng nàng tức giận nên bỏ đi, nghĩ thầm mình còn không bắt nàng hỏi tội mà nàng đã nổi giận trước rồi, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Anh Tuấn núp sau cửa, trong lòng lại càng không chấp nhận được.

Lạc Nhạn vốn tâm tình đang rất tốt, sao biết Bế Nguyệt vừa đến đã nói một câu khiến nàng đầy một bụng hoả, đối với Anh Tuấn tự nhiên sắc mặt cũng không tốt đẹp gì, hung tợn nói: “Tìm ta làm gì?”

Lăng Anh Tuấn thấy vẻ mặt nàng không tốt, cười làm lành nói: “Lạc Nhạn tỷ, ngươi là đại nhân không nên chấp tiểu nhân, ngày đó là ta đắc tội ngươi, giờ ta nhận lỗi với ngươi a. Đây là túi thơm mới ta tốn hai lượng bạc ở Tú lung phường đặt làm theo yêu cầu, giờ tặng cho ngươi, rồi ngươi đem cái ngươi cầm trả cho ta đi!” Nói xong từ tay áo lấy ra túi thơm đưa cho nàng.

Lạc Nhạn thấy túi thơm kia quả thật còn tinh xảo hơn so với cái Bế Nguyệt làm, căn bản lại không muốn trả lại cái kia cho hắn, nhưng nghĩ đến bộ dáng nổi giận đùng đùng của Bế Nguyệt, sợ là đã biết túi thơm nàng đưa cho Anh Tuấn đã bị mình đoạt mất cho nên mới hờn dỗi như thế, lòng lập tức bùng lên một cỗ lửa giận, từ trong người lấy ra túi thơm, ném vào tay Anh Tuấn: “Trả lại ngươi!” Sau đó hậm hực quay về.

Bế Nguyệt ở xa xa nhìn thấy hai người giống như đang trao đổi này nọ, chờ Lạc Nhạn trở về liền hỏi: “Anh Tuấn tìm ngươi làm gì?”

Lạc Nhạn cười lạnh: “Ngươi cũng không cần giả vờ cái gì cũng không biết, túi thơm là ta cướp thì sao? Ta bất quá chỉ tức giận Anh Tuấn ở trước mặt ta khoe khoang, cười nhạo ta ngay cả kim cũng không biết dùng, nếu ngươi không vui vì ta đoạt của hắn, vậy chỉ cần mở miệng nói là được, cần gì sưng sỉa mặt mày với ta? Bây giờ trả lại hắn rồi đó, ngươi vừa lòng chưa?!”

Bế Nguyệt vẫn tưởng Anh Tuấn cầm thứ nàng đưa đem tặng người khác, không ngờ lại do Lạc Nhạn đoạt lấy từ trên tay hắn, thì ra là hiểu lầm Anh Tuấn, lập tức lòng liền cao hứng, cười nói: “Một cái túi thơm mà thôi, có gì đâu mà tức thành vậy, ngày mai ta liền làm cái khác cho ngươi.”

Lạc Nhạn thấy nàng cười đến cao hứng, lại nổi cáu: “Ai thèm thứ gì của ngươi chứ, túi thơm này cũng cho ngươi luôn, đi mà cùng với cái kia hợp thành một đôi!” Nói xong liền đem túi thơm mà Anh Tuấn đưa nàng ném cho Bế Nguyệt, đầu quay sang một bên, không thèm nói nữa.

Bế Nguyệt nghe được nàng nói hợp thành một đôi, bị nói trúng tâm tư, mặt lập tức đỏ lên. Bọn Anh Tuấn Tiêu Sái cũng vào Vương phủ từ khi còn nhỏ, còn theo Vương gia đánh giặc, tự nhiên so với mấy gã sai vặt trong phủ phải tốt hơn nhiều lắm, mà Anh Tuấn vốn tốt bụng, hoà ái với người khác, thế nên nàng mới âm thầm ái mộ. Nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhi, không thể trực tiếp nói với hắn, vì vậy mới làm túi thơm ngầm ám chỉ, đưa cho hắn, sao biết được hắn lại đưa cho Lạc Nhạn? Còn tưởng hắn thích Lạc Nhạn, giờ mới biết căn bản là hiểu lầm, Anh Tuấn lại còn phải mặt dày kì kèo đòi về từ tay Lạc Nhạn, chứng tỏ hắn cũng có lòng, tâm lại càng vui mừng, khuôn mặt đầy rạng rỡ, hoàn toàn bất đồng với Lạc Nhạn.

Mà hai người đang học cầm cũng lại một phen tâm tư khác.

Lăng Tử Nhan nhìn thấy Dương Mạc Tuyền liền mặt đỏ tim đập, thẹn thùng không dám chào hỏi nàng, đành phải dùng tiếng đàn che dấu, trong lòng vui mừng, tiếng đàn tự nhiên cũng vui.

Mà Dương Mạc Tuyền cũng trĩu nặng tâm tư, Nhan nhi theo Hằng ca ca học cầm, thế nhưng lại không để ý tới nàng, mà Hằng ca ca cũng không như ở Dương Châu tìm mọi cách lấy lòng nàng, chỉ cứng ngắc hô một tiếng “Quận Vương phi”, tuỳ tiện nói vài câu có lệ rồi tiếp tục dạy Nhan nhi. Hai người nguyên bản đều là người thân cận với nàng, giờ ngược lại nàng lại giống như ngoại nhân, lòng như thế nào không buồn khổ cho được?

_Hết chương 19_

(1) thất huyền tiêu vĩ cầm:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK