Đại Bảo mang theo Tú Liên từ bên ngoài làm việc trở về nhà, nhìn thấy tình cảnh Dư lão hán cùng Nhị Bảo ở đối diện, trong lúc nhất thời đều ngây ngốc đứng tại chỗ, vẫn không rõ là có chuyện gì đã xảy ra.
Tú Liên kịp thời phản ứng, níu lấy ống tay áo Đại Bảo dặn dò vài câu rồi liền ra ngoài đi mời đại phu.
Đại Bảo kéo căng gương mặt đi vào đỡ Dư lão hán dậy, Dư lão hán được đỡ còn kêu đau không ngừng, không thể đụng chỗ này không thể đụng vào chỗ kia. Nhưng Đại Bảo cũng tốt tính đem Dư lão hán dẫn tới phòng của ông rồi cho nằm xuống.
Sau đó buồn bực không lên tiếng đi lại đỡ Nhị Bảo, nhưng ai biết Nhị Bảo giống như cá nóc, còn chưa đụng tới liền bị hắn đẩy ra, mặt đầy hắn tuyến nhìn chằm chằm Đại Bảo, sau đó tự mình khập khiễng đi về phòng.
Đại Bảo không biết hắn có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng lười so đo với hắn.
Bên trong phòng cách vách, Dư đại nương đã giúp Tứ Bảo thu dọn xong đồ đạc, bà còn do dự rốt cuộc mình có nên đi hay không, thì đã thấy Tứ Bảo lấy vài cái áo vải thô của Dư đại nương trong ngăn tủ ra.
" Trang, trang hảo" Tứ Bảo đem y phục đưa cho bà, tay chỉ tay nải trong tay bà, ý bảo bà đem y phục của mình sắp xếp gọn vào trong.
Thấy bộ dáng vội vàng của nàng, trong lòng bà liền ấm áp, bà cũng không nghĩ tiếp, tiếp nhận quần áo trong tay Tứ Bảo, đem y phục kia nhét vào rồi đóng gói tốt trong tay nải.
Đại Bảo vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng hai người vui vẻ hòa thuận thu dọn quần áo, có chút không hiểu hỏi:" Nương, các ngươi đang làm gì vậy?
Nghe được giọng nói Đại Bảo, tay bà đang thu dọn đồ đạc dừng lại, bà ba bước thành hai bước, đi đến trước mắt Đại Bảo, liếc mắt nhìn Tứ Bảo trong phòng, hạ giọng nói:" Xuỵt, tối nay Tứ Bảo phải đi Giang gia"
Đại Bảo nhớ mấy ngày trước đây, Giang Nhị nói muốn tới đón Tứ Bảo, nhưng lại không khỏi nghi hoặc:" Còn cha và Nhị Bảo là thế nào?"
Nghe Đại Bảo hỏi như vậy, bà cũng không giấu hắn, đem chuyện Trương què tới còn cùng hai người Dư lão hán và Nhị Bảo ra tay đánh nhau, kể từ đầu tới đuôi cho Đại Bảo nghe.
" Còn tốt, Giang Nhị mang theo người tới đây, bằng không, không biết Trương què kia sẽ phát điên cái gì nữa."
Nói đến chỗ này, trong lòng Dư đại nương vẫn còn sợ hãi, mặc dù rõ ràng là Giang Nhị là tới đón Tứ Bảo đi, nhưng vẫn là may mắn cô đã đến kịp thời.
" Tại sao Trương què kia lại bị nha dịch bắt đi?" Đại Bảo không cho rằng bên người Giang Nhị lúc nào cũng có nha dịch.
Lần này là một câu hỏi khó Dư đại nương, bà cũng có chút khó hiểu nhưng vẫn đem những lời Giang Nhị nói với bà nói ra:" Trương què tự ý xông vào nhà dân, còn ác ý đả thương người, phải bị bắt!"
Thấy Dư đại nương cũng không rõ ràng, Đại Bảo cũng không hỏi thêm nữa:" Vậy nương ở đây bồi Tứ Bảo, ta đi xem cha cùng Nhị Bảo một chút"
Chờ khi Đại Bảo đi rồi, bà một lần nữa trở về bên cạnh Tứ Bảo, nàng ngồi trên mép giường nhỏ của mình, bộ dáng ngoan ngoãn, có vẻ mơ màng sắp ngủ.
Dư đại nương nhìn nữ nhi ngây thơ mờ mịt của mình, trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc nảy lên trong lòng, như thế nào phải gả chồng rồi?
Tứ Bảo nhìn Dư đại nương đứng bất động tại chỗ, liền duỗi tay của mình kéo tay bà, ngọt ngào gọi:" Nương"
Lần này, bà càng không kiềm được, hốc mắt phiếm hồng, bỗng nhiên bà cúi người ôm lấy Tứ Bảo:" Nương ở đây"
" Nương vẫn luôn ở đây"
" Khó chịu".
Có lẽ Dư đại nương ôm quá chặt, nàng có chút không thoải mái ở trong lồ ng ngực bà nhẹ vùng vẫy một chút, tay nhỏ đẩy nhẹ bả vai bà.
Nghe vậy, bà buông nàng ra, cảm xúc cũng từng chút phục hồi.
Bà ngồi trước mặt Tứ Bảo, bắt lấy tay không an phận của nàng, biểu tình vô cùng nghiêm túc, bà nhìn nàng trầm ngâm nói:" Tứ Bảo có biết gả chồng là cái gì không?"
" Không biết" Tứ Bảo khó hiểu lắc đầu.
Dư đại nương cũng không trong cậy vào nàng sẽ biết, dù sao Tứ Bảo không giống người thường, bà không nghĩ tới Tứ Bảo còn nhỏ như vậy liền sẽ gả chồng, mà đối phương còn là một nữ nhân.
" Gả cho cô nương đây, liền..." Bà lôi kéo Tứ Bảo nói từng câu từng chữ, tựa như người bình thường trong nhà có nữ nhi xuất giá liền dặn dò trước.
Dư đại nương nói rất chậm, Tứ Bảo có chút mệt rã rời, bộ dáng thất thần làm Dư đại nương nhìn đến lòng chua xót, nhưng lại không đành lòng nói một câu nặng lời nào.
Nên nói không nên nói, Dư đại nương đều đã nói hết với Tứ Bảo, đến cuối cùng, bà không yên lòng hỏi nàng:" Nương nói những lời này đều nhớ kỹ rồi phải không?"
Tròng mắt Tứ Bảo xoay chuyển nhanh chóng, mặc dù có chút lời nói không thể hiểu được, nhưng trí nhớ nàng lại không kém, nàng hướng về phía bà gật đầu.
Nhưng bà vẫn không yên tâm, còn lải nhải không ngừng:" Đi đến nơi của Giang Nhị thì phải nghe Giang Nhị nói, có biết hay không?"
Tứ Bảo ngoan ngoãn gật đầu:" Sẽ nghe lời".
" Không được nháo ầm ĩ với Giang Nhị, có biết không?"
" Cũng không nên nói lung tung chọc Giang Nhị không vui, có biết không?"
"..."
Lúc này, lo lắng của bà hoàn toàn không thu lại được, bà chỉ sợ khuê nữ mình sẽ bị Giang Nhị ghét bỏ, sẽ chịu ủy khuất.
Nhưng Tứ Bảo không hiểu những cái này, nàng chỉ biết bà hỏi nàng, nàng liền ngoan ngoãn gật đầu, nói biết.
Hai mẹ con trong phòng lải nhải nói chuyện, bên ngoài sắc trời đã hoàn toàn là màn đêm đen.
Giang Thụ Hân đốt đèn lồ ng từ cửa thôn khoan thai tới muộn, cô cũng không phải là một người tới, đi cùng với cô còn có Giang Thục Vân.
Đại Bảo giúp các cô mở cửa, nhìn thấy hai tỷ muội Giang Thục Vân và Giang Thụ Hân, tay chân có chút luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên làm thế nào cho phải.
Đành phải cứng ngắt mời hai người vào nhà chính ngồi xuống.
Tú Liên núp ở phía sau tường, trộm nhìn tướng mạo thật tốt của hai tỷ muội cùng với vải dệt y phục thượng hạng trên người hai cô, đáy mắt toát ra một tia hâm mộ, nhưng cũng thu hồi cảm xúc rất nhanh, rồi bưng hai chén trà đi đến trước mặt hai người để xuống.
" Vốn tưởng rằng đã trễ như thế này, Giang Nhị sẽ không tới nữa chứ" Đại Bảo là một đàn ông trung thực đơn giản, nhìn thấy cô nương ôn hòa, tiếng nói đều mang theo một chút hiền hậu.
Giang Thục Vân nhìn dáng vẻ khẩn trương của Đại Bảo, đáy lòng có chút bật cười, nàng vốn tưởng rằng Dư gia đều là người ăn thịt người không nhả xương nhưng không nghĩ tới còn có người xấu hổ như vậy.
" Không cần khẩn trương, muộn như vậy tới đây kì thật cũng là vì việc của Giang Nhị cùng Tứ Bảo nhà của ngươi"
Giang Thục Vân lúc nói chuyện ấm áp ôn hòa, ánh mắt lại liếc về phía Giang Thụ Hân biếng nhác ngồi một bên.
Nhìn đến Giang Thụ Hân có chút không rõ ràng cho lắm, lại vẫn theo bản năng ngồi đoan chính một chút.
Cô tiếp lời nói của chị:" Sắc trời tuy muộn, nhưng ta đã hứa với Tứ Bảo dẫn nàng trở về"
Đại Bảo hiểu rõ gật đầu, có chút đắn đo đứng lên, chỉ chỉ hướng phòng của Tứ Bảo và Dư đại nương:" Tứ Bảo còn ở trong phòng, ta dẫn đường cho các ngươi"
Nói xong, mấy người cùng đứng dậy đi về chỗ kia.
" Nương, Giang đại tiểu thư cùng Giang Nhị đến rồi!"
Còn chưa tới cửa, Đại Bảo liền hô to một tiếng vào trong phòng.
Dư đại nương nghe được lời nói, thả đồ vật trong tay ra, nhẹ nhàng đi tới cửa, liếc mắt một cái liền thấy Giang Thục Vân nhã nhặn dịu dàng cùng thần sắc trong trẻo lạnh lùng của Giang Thụ Hân.
Bà không nghĩ Giang Thục Vân cũng sẽ đi tới đây, bà có chút câu nệ dẫn người vào trong phòng, ngượng ngùng mở miệng:
" Hôm nay Tứ Bảo bị kinh sợ, ta không nhẫn tâm liền cho nàng ngủ rồi"
"Nếu không ta sẽ đem nàng đánh thức "
Nhìn thấy Dư đại nương gầy yếu, Giang Thục Vân thân cũng là mẫu thân nên chị không hề nghĩ ngợi liền giơ tay đè bả vai bà lại, cười khẽ lắc đầu:
" Không sao, để nàng ngủ đi, chúng ta không nóng nảy"
Nói xong, Giang Thục Vân đi đến trước giường.
Không thể không nói, tiểu cô nương này mặt mày tinh xảo, lớn lên thật xinh đẹp, tuy rằng trên mặt còn mang theo vết thương chưa khép lại miệng, lại không chút ảnh hưởng vẻ xinh đẹp của nàng, mặc dù là cô nương ngốc mười sáu tuổi nhưng vẻ đẹp so với đa số người bình thường thì đã đẹp hơn nhiều, cũng khó trách muội muội nhà mình la hét muốn đem người mua về nhà.
" Dư đại nương, Giang Nhị làm việc lỗ m ãng, bất chấp hậu quả, lúc trước tuyên bố lấy hai mươi lượng mua Tứ Bảo, thực sự không ổn chút nào "
Giọng nói Giang Thục Vân không lớn, nhìn Dư đại nương nghiêm túc nói từng chữ.
Dư đại nương nghe lời này thì cảm xúc vất vả lắm mới áp xuống giờ lại nổi lên:" Không có việc gì, ta cũng suy nghĩ cẩn thận, ta tuổi lớn, không thể luôn bảo hộ nàng đến sau này"
" Tứ Bảo là cô nương ngốc, liền sợ Giang Nhị sẽ ghét bỏ"
" Ta không chê a" Giang Thụ Hân không đợi Giang Thục Vân mở miệng, trực tiếp chén miệng nói.
Giang Thục Vân nhìn cô một cái, cũng không có nói thêm gì, chị đi đến trước mặt Dư đại nương, từ trong ngực móc ra một cái khăn, đưa tới trước mặt bà.
" Giang Nhị tuy là nữ tử, nhưng cũng không phải có ý đồ xấu, những số bạc kia, là Giang gia cho Tứ Bảo làm sính lễ, cuối cùng cũng không thể làm cho người ta chê cười "
Dư đại nương tiếp nhận khăn, lại không nỡ dùng nó lâu nước mắt, bà liền kéo ống tay áo lau lung tung trên mặt có chút kích động nói:" Ta quan tâm không phải những cái này, ta chỉ để ý Tứ Bảo có thể sẽ chịu ủy khuất hay không?"
" Ta biết, sự việc bạc này là không nghĩ sẽ ủy khuất Tứ Bảo, cô nương tốt như thế sao có thể lấy ra làm buôn bán được?"
Giang Thục Vân một bên nhẹ giọng ăn ủi cảm xúc bất ổn của Dư đại nương, một bên thì dùng ánh mắt ra hiệu cho cô.
Cô nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, có chút không biết làm gì chỉ đứng trước mặt bà nghiêm mặt nói:" Ta thực sự sẽ không khi dễ Tứ Bảo, ngài yên tâm".
Nói xong, cô còn hướng về phía Giang Thục Vân trịnh trọng gật đầu.
Dư đại nương lại bị dáng vẻ này chọc cho buồn cười, không thể tưởng tượng được một hung thần ác sát trước mặt ngoại nhân như Giang Nhị vẫn là người sợ tỷ tỷ, còn nghe lời như vậy.
" Vốn còn rất lo lắng, nhưng hiện giờ ta đã yên tâm" Dư đại nương hít hít cái mũi, lộ ra một tia cười hỏi:" Đã trễ thế này, phải về Giang gia hay là ở tạm bên này nghỉ ngơi một đêm?"
Giang Thục Vân đứng bên người bà, cười lắc đầu:" Không được, vẫn muốn mang Tứ Bảo sớm trở về Giang gia, hơn nữa trong nhà còn có hài tử "
Nghe được Thục Vân nói trong nhà còn có hài tử, bà cũng không nhiều lời nữa, lấy tay nải đựng quần áo Tứ Bảo cầm trong tay, có chút không tha, nhưng vẫn giao cho Giang Thục Vân.
" Trong nhà nghèo, cũng không có cái gì tốt để mang theo, đây đều là một ít quần áo ta làm cho Tứ Bảo".
Giang Thục Vân tiếp nhận tay nải, không tác đồng lắc đầu:" Ngài tự mình làm là đồ tốt nhất"
Dư đại nương có chút ngượng ngùng cúi đầu không nói chuyện.
Giang Thụ Hân chạy tới trước giường, cũng không đánh thức Tứ Bảo, mà tay chân nhẹ nhàng đem tiểu cô nương ôm vào trong ngực.
Dư đại nương nhìn động tác cẩn thận của cô, trong lòng thoải mái, có lẽ đây chính là lý do Tứ Bảo ỷ lại cùng tín nhiệm đối với Giang Nhị như vậy.
Cô ôm ngươi một đường đi ra ngoài, Giang Thục Vân đi bên cạnh Dư đại nương, Đại Bảo cùng Tú Liên đi theo phía sau mọi người đưa bọn họ ra cửa.
Chờ tới ra bên ngoài sân, Dư đại nương mới thấy bên ngoài ngừng một chiếc xe ngựa, gia đình bình thường căn bản không dùng nổi xe ngựa.
Cô ôm nàng vào xe ngựa, đem người đặt ở bên trong toa xe đã được ăn bày tốt giường nệm, còn mình thì nhảy xuống xe ngựa, ăn tĩnh đứng cạnh Giang Thục Vân.
" Liền sử dụng cái này đi" Giang Thục Vân đứng yên, hướng về phía Dư đại nương mở miệng nói:" Xe ngựa này vốn là dùng để đón Tứ Bảo, rốt cuộc cũng không thể cho Tứ Bảo đi qua đi lại, trước mắt vừa lúc dùng tới "
" Thật là có tâm" Dư đại nương cũng không nghĩ tới Giang Thục Vân lại để bụng tới Tứ Bảo như vậy, trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang:" Người một nhà không nói hai lời, Giang gia các ngươi có thể để tâm ta đã cảm thấy mỹ mãn, sớm trở về chút đi"
Giang Thụ Hân lại không nhúc nhích, họ một tiếng, hỏi Dư đại nương:" Ngươi không cùng đi sao?"
" Không được" Bà nghe như vậy thì nhìn cô, có chút cười hòa ái:" Chuyện này là dỗ Tứ Bảo mà nói thôi, nhưng ngươi thật là một hài tử có tâm"
Cô có chút ngượng ngùng sờ mũi, hơi hơi khom người với Dư đại nương rồi sau đó liền cùng Giang Thục Vân lên xe ngựa.
Danh Sách Chương: