“Kuroba...... Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?”
“Lễ vật bảy năm trước chúng ta chuẩn bị cho cưng vẫn chưa dùng thử hết, ta nghĩ cưng đi không hề thông báo là vì chỉ cho cưng dùng có một món, khiến cưng dùng đến nghiện hả? Cưng yên tâm, lần này ta sẽ dùng thử hết toàn bộ, cưng cứ hảo hảo hưởng thụ đi!”
Sau khi nghe xong, sắc mặt Shinichi tái nhợt, quả nhiên thứ tốt không linh, thứ xấu thì linh. (nghĩ tới điều tốt thì không thấy xảy ra, đoán điềm xấu thì đều xảy ra TT)
“Không...... Kuroba...... đừng...... a...... Đau!” Dị vật chưa được bôi trơn đã xâm nhập vào huyệt khẩu (cửa động), khiến Shinichi đau đớn thở hắt ra.
Trong nháy mắt, trên mặt Kuroba xuất hiện một tia nhu tình không thay đổi, nhiều năm qua như thế Shinichi vẫn không có người khác, mật huyệt là lâu dài chưa bị xâm nhập, chặt chẽ khô khốc, thật tốt quá! Từ trong ngăn kéo lấy ra dầu bôi trơn, cẩn thận xoa chung quanh tiểu huyệt rồi đến nội bích (vách tường bên trong), chậm rãi, nhẹ nhàng, từ từ giúp Shinichi thích ứng.
“Ân......” Cảm giác hư không lâng lâng khiến Shinichi bất mãn rên rỉ kháng nghị.
“Đừng nóng vội, lập tức ‘cho’ cưng liền đây.” Kuroba cầm lấy khối ‘phân thân’ mát xa (cái) thô to cực lớn, chậm rãi đẩy vào trong hậu huyệt của Shinichi.
“Ư...... ân......”
Nhìn vẻ mặt Shinichi mê ly lâng lâng thỏa mãn, Kuroba cười khẽ rồi bật công tắc.
“A...... A......”
Kuroba nhẹ nhàng ấn vào sâu hơn rồi điều chỉnh mức độ lên càng.
“a...... a...... không......” Cường độ chấn động tăng lên, khoái cảm trong cơ thể cũng như dòng nước lũ tầng tầng dâng lên, ngay khi sắp lên đến cao trào, Kuroba xấu xa dùng sức nắm lấy khối ‘dục vọng’ của hắn.
“Còn chưa được nga.” Cầm lấy cái cà vạt màu đỏ cột vào thanh ‘nhục căn’, còn thắt lại thành hình cái nơ con bướm xinh đẹp.
(nhục: thịt, căn: gốc rễ cội nguồn. => thêm một cách gọi khác của cái đó)
“Shinichi, ta nói rồi, muốn cho cưng hảo hảo hưởng thụ a.” Trong tay là bốn cái trứng mát xa, hai cái đặt cố định vào hai điểm đỏ trước ngực Shinichi, tần suất rung càng mạnh, hai điểm đỏ càng căng đứng lên, còn lại hai cái thì quấn quanh trên ‘phân thân’ đáng yêu của hắn.
“Không...... Lấy ra! Ta không cần!” Shinichi giãy dụa kịch liệt. Thích bọn họ là một chuyện, còn để cho bọn họ làm như thế lại là chuyện khác! hắn còn lâu mới chấp nhận!
“Không cần? Hiện tại mới nói hình như là hơi trễ rồi a? Cưng nên vì năm đó ra đi không hề báo trước mà trả giá một chút a!” Vừa nói, Kuroba vừa cầm thanh điều khiển từ xa vừa bật công tắc khởi động, “Hiện tại bắt đầu, cưng cứ thoải mái mà hảo hưởng thụ đống lễ vật mà chúng ta giữ lên cho cưng đi!”
“ư oa!...... a a......” Tất cả những bộ phận mẫn cảm toàn thân cùng lúc bị kích thích mãnh liệt, Shinichi muốn kêu ngừng lại, nhưng ngay cả một câu đầy đủ đều nói không được, “A a...... Không...... đừng...... a..... ta không muốn…….”
“Ta không muốn lại nghe thêm bất kỳ lời cự tuyệt gì từ miệng cưng nữa nga! Từ thời khác cưng xuất hiện tại nhà Kubo, cưng nên giác ngộ rồi! Ta nói rồi, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho người phản bội!” Nói xong lại từ đầu giường lấy đến một cái vòng khẩu tắc (khoá miệng), nắm hai má Shinichi, làm hắn há miệng ra, đem cái khẩu tắc đặt vào, rồi cột dây lại. (KID, thật quá đáng, anh thật đáng ghét TT, mình ghét ngược)
“ư…. ân......” Đây là thứ quái dị gì vậy? Thiếu chút nữa bị ngộp chết, Shinichi liều mạng muốn kháng nghị, nhưng cố gắng thế nào cũng phun không ra dị vật trong miệng.
“Đúng rồi, chỉ có một mình ta được xem thì không tốt lắm? phải gọi thêm Hattori đến đây mới được, hắn nhớ cưng đến chịu không nổi rồi!” Kuroba cầm lấy điện thoại, gọi đ động cho Hattori, “Hắc hắc, là ta. Gần đây ngươi sao rồi?”
“Mới ra khỏi phòng phẫu thuật.”
“Đúng là bác sĩ thiên tài a, lúc nào cũng bận.”
“Ngươi thì kém gì? Quái đạo KID nổi tiếng a, rồi còn Đại Ảo thuật gia huyền thoại của thế giới ── Kuroba Kaito tiên sinh.”
“Ha hả! Rồi, rồi, chúng ta ai cũng vậy. Sao? Bây giờ còn thể lực không?”
“Coi như còn đi. Xảy ra chuyện gì?”
“Ta tìm được người kia.”
“......”
Đầu dây bên kia thật lâu không có tiếng đáp lại, Kuroba vẫn kiên nhẫn chờ, hắn biết tin tức này đối với Hattori mà nói là có bao nhiêu kích động ── chính bản thân hắn lúc đó cũng vậy, cho nên hắn cũng thấu hiểu và chờ đợi đến khi Hattori hoàn hồn.
Lại một lát sau, truyền đến thanh âm run rẩy của Hattori: “Ngươi nói...... Là thật...... là thật sao?...... Ngươi thật sự...... tìm được hắn?...... Kuroba...... Nói cho ta biết...... Đây là thật sự......sao……..”
“Là thật, ta tìm được hắn, mang hắn về đây rồi, ngay tại biệt thự.......”
“Ta lập tức đến ngay!” Hattori không đợi Kuroba nói xong, nhanh chóng treo điện thoại, chạy ào ra cửa. Không lâu sau, một chiếc xe thể thao màu trắng chạy như bay trên đường, giống một tia chớp hướng về phía toà biệt thự.
“Trước khi Hattori đến, cưng trước hết cứ một mình hưởng thụ đi.” Tìm một chiếc ghế ngồi xuống, Kuroba lẳng lặng nhìn Shinichi nằm trên giường vặn vẹo rên rỉ, chỉ là lẳng lặng nhìn mãi, không nói thêm câu nào nữa.
-0-
Hat chan iu quý đẹp trai quá a XD
-0-
Khẩu tắc: (-”-||| ta ghét cáinày, nhìn kinh tởm quá đi … >|||