Đồng thời, trong lòng nó cũng tràn ngập chờ mong đối với tương lai.
Bọn họ sẽ trở thành đồng nghiệp với nhau, những ngày sau của bọn họ cũng sẽ khá lên, không còn phải phát sầu vì tiền.
Hạ Tinh Hà sắp xếp lại hành lý của mình, nói: "Chị không định đi làm."
Hạ Trí hơi sửng sốt, "Vậy chị định làm gì?"
"Đi thôi, đi về trước." Hạ Tinh Hà không giải thích gì, mang theo hành lý rời đi.
Hạ Trí nhanh chóng giúp cô lấy một số đồ đạc còn lại, hai người rời khỏi bệnh viện đi thẳng về nhà.
Sau mấy ngày điều trị, hiện tại sức khỏe của Hạ Tinh Hà đã tốt hơn rất nhiều, thân thể cơ bản đã không có việc gì.
Trên xe buýt, Hạ Trí vui vẻ nói: "Chị, để chúc mừng chị xuất viện, hôm nay ba mua một con gà, nói sẽ hầm kỹ rồi chờ chúng ta về ăn."
Nghĩ đến khả năng nấu ăn của chú, Hạ Tinh Hà hiện lên một chút tươi cười.
Cô không thèm khát, nhưng mỗi lần chú nấu ăn, cô đều không nhịn được mà ăn rất nhiều.
Bởi vì trong đồ ăn chú nấu, có hương vị của nhà......
Hạ Tinh Hà dựa đầu vào cửa sổ xe, trong lòng có vài phần ấm áp. Nếu như không có chú cùng với tiểu Trí hỗ trợ, những năm qua cuộc sống của cô nhất định sẽ gặp rất nhiều cực khổ.
Bởi vì bọn họ đã cho cô một mái ấm gia đình, cho dù cuộc sống nghèo khó, cô cũng không giống như một bông lục bình không rễ.
Hiện tại cô đã khôi phục trí nhớ, từ nay về sau, cô nhất định sẽ giúp người nhà mình có một cuộc sống tốt nhất.
Hạ Tinh Hà quyết định bắt đầu kiếm tiền, cô có rất nhiều cách để kiếm tiền.
Đối với chuyện đi làm, cô chưa nghĩ tới. Không phải là cô tự đại, mà là cô thật sự không xem trọng công ty Hạ Trí đã nói......
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Sau khi đi qua nhiều trạm, xe buýt cuối cùng đã đến khu dân cư của bọn họ.
Xuống xe, hai người đi thẳng về nhà.
Đây là một khu dân cư nghèo, những người sống ở đây đều là tầng lớp dưới đáy xã hội. Những người lao động phổ thông, thu mua phế phẩm, hoặc là những người vô gia cư, những người tàn tật......
Đối với những người này, cuộc sống mỗi ngày đều đang giãy giụa để sống.
Cuộc sống là gì bọn họ cũng không biết, với bọn họ, đó chỉ là một trận chiến khó khăn để sinh tồn.
Hơn nữa, người sống lâu dài ở nơi này, tầm mắt cùng với tư tưởng sẽ bị ảnh hưởng, người nơi này đều tin đây là số mệnh của bọn họ.
"Tiểu Trí, chúng ta hiện tại hãy đi tìm phòng để ở, chúng ta không thể sống ở đây nữa." Hạ Tinh Hà bỗng nhiên nói.
Hạ Trí hơi sửng sốt, có chút chần chờ, "Nhưng hiện tại chúng ta không có nhiều tiền......"
"Tiền không thành vấn đề, chị sẽ nghĩ cách. Trước hết hãy tìm phòng ở, nơi này không thích hợp cho em, cũng không thích hợp cho sức khỏe của chú." Hạ Tinh Hà nói xong, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước đang tụ tập một số người.
Một giọng nói hung ác cũng truyền tới từ trong đám người, "Đã nói nhanh chóng dọn đi, nếu còn không rời đi, tôi sẽ đập phá hết đồ nhà ông!"
Sắc mặt Hạ Trí biến đổi, "Sao lại thế này, sao bọn họ đều ở trước cửa nhà chúng ta?"
Hạ Tinh Hà bước nhanh đi lên trước, đẩy đám người ra, nhìn thấy chủ nhà đang giằng co cùng với Hạ Thành Võ.
Hạ Thành Võ là người thành thật, bị chủ nhà mắng thì mặt đỏ tía tai, chỉ yếu ớt nói, "Vì sao đột nhiên muốn chúng ta dọn đi, cũng không phải chúng tôi không đóng tiền nhà!"
"Một chút tiền thuê nhà của các người, không là gì trong mắt tôi. Tôi sẽ trả lại ngay lập tức cho ông, các ông nhanh chóng dọn đi cho tôi, hôm nay cần phải dọn đi!" Chủ nhà hung ác đẩy Hạ Thành Võ ra, bắt đầu vào nhà và ném đồ đạc của bọn họ ra ngoài.
"Dừng lại, không được động đến đồ đạc của chúng tôi!" Hạ Thành Võ tiến lên muốn ngăn cản, chủ nhà dùng sức đẩy, cả người Hạ Thành Võ lảo đảo một cái, sau lưng đập vào trên bàn ăn, một nồi canh gà trên bàn lập tức rơi xuống sàn nhà.