Sau khi Kỳ Dụ Văn nghe xong thì chẳng có tức giận, ngược lại thì cảm thấy có tí vui vẻ, thậm chí cảm thấy là lực hấp dẫn của Vu Cửu đối với cô ấy càng lớn hơn.
Loại lực hấp dẫn này có lẽ không liên can tới tình yêu, nhưng nhất định là sức hút khiến người ta muốn tới gần tìm kiếm.
Chẳng ai mà không thích giao tiếp với người khôn ngoan, tuy rằng Vu Cửu ngày thường có tí không đứng đắn, nhưng có thể nhìn ra, người này cũng không phải kiểu mềm mỏng kia như trông vẻ bề ngoài, hoặc có lẽ là kiểu vô cớ gây rối lại quật cường kia, giống như tính cách bộc lộ ra ngoài vậy.
Vu Cửu biết điều mình mong muốn là cái gì, chính là bởi vì như vậy, mới làm người ta cảm thấy là cô quật cường không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Kỳ Dụ Văn không phải cái người biết đồng cảm với người khác.
Kỳ Dụ Văn thoáng khép lại quần áo của mình, còn canh cánh trong lòng đối với chuyện Vu Cửu giở trò lưu manh.
Cô ấy thoáng ngó Vu Cửu một cái, thấy chẳng nhìn mình, mới thoải mái tự nhiên đứng dậy từ trên ghế dựa: "Vu Cửu, lời đợt vừa nãy kia của cô, tôi hiểu được.
Nhưng hiểu thì hiểu, cô biết tính tôi đấy."
Có một nháy mắt, biểu cảm của Vu Cửu suy sụp, cũng muốn lấy cây thông bồn cầu để ấn một cái trong đầu cô ấy: "Có phải tôi nói với cô không thông hay không?"
Kỳ Dụ Văn không đáp, ngược lại thì nói: "Tôi càng lúc càng tò mò, cô sẽ mang đến dạng đặc sắc gì cho cuộc sống của tôi đây."
Kỳ Dụ Văn hơi nắn cổ áo của Vu Cửu, rồi liền rời đi.
Loại hành vi xuất quỷ nhập thần, khi tới im ắng, lúc đi tiêu sái này, sẽ chỉ làm Vu Cửu cảm thấy Kỳ Dụ Văn đang làm màu.
Cuối kỳ của Vu Cửu tới gần, chuyên ngành đại học của cô tuy rằng cũng là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc, nhưng những kiến thức đó đã sớm quên tít đến Thái Bình Dương, vét cũng không vét về lại được.
Tốt cuối tuần, Vu Cửu sức cùng lực kiệt mà ra tới từ thư viện, mới vừa đi đến nơi không có ai thì nhịn không được chửi đổng lên: "Vì sao mình vẫn phải học bài! Thôi học phứt đi, tức chết bà đây rồi!"
"Không muốn học?"
"Ôi đệt!"
"Á ——"
Vu Cửu bị hù đến suýt nữa thì vọt khỏi trái đất, ngay sau đó thì đầu đã đụng phải thứ gì đó, tiếng kêu vang lên cực kỳ gần bên tai, vừa quay người lại liền nhìn thấy Kỳ Dụ Văn hơi ngửa đầu, che lại cái mũi.
Vu Cửu thoáng nhìn lướt Kỳ Dụ Văn một cái từ trên xuống dưới.
Một bàn tay của người kia giấu ở sau lưng, trên người mặc áo khoác dáng dài màu đen, bên trong là một chiếc áo len cao cổ màu trắng, thân dưới kết hợp quần dài màu đen với giày bốt màu đen, tỉ lệ vóc dáng cơ thể nổi bật của cô ấy tỏ vẻ ưu việt vô cùng.
Vu Cửu không kiềm được tặc lưỡi.
Không thể không nói, Kỳ Dụ Văn rất có vốn liếng làm nữ chính kiểu tấn công, đúng là rất A (*).
(*) A tức Alpha, thường chỉ những người hoàn hảo và xuất sắc cả về thể chất và trí tuệ.
Có tính cách thủ lĩnh, có sự tự tin và tham vọng lớn đi kèm với thái độ quyết liệt, mạnh bạo và quyết tâm "chiếm hữu" cao.
(tổng hợp)
Chỉ là......
"Cô chảy máu mũi rồi!!"
Một hàng máu chảy ra xuôi theo bàn tay Kỳ Dụ Văn, thoạt nhìn thì đúng là bị đụng phải rất nghiêm trọng.
Lúc này cơn tức của Kỳ Dụ Văn rất lớn, nhưng cô ấy không thể mở miệng mắng, bởi vì máu mũi sẽ chảy vào trong miệng, chỉ có thể khép miệng hờ, nói không rõ ràng: "Có giấy chứ?"
"Cmn cô còn giấy giấy giấy, cô thế này thì giấy có thể ngăn được sao?"
Vu Cửu tóm lấy cái tay phía sau của cô ấy, liền nhìn thấy trên tay cô ấy còn đang cầm một cái hộp đồ ăn tinh xảo: "Này là cái gì?"
"Tôm hùm đất, tiện đường mang cho cô."
"Không ăn, không thích ăn món có vỏ, mau nhanh đi với tôi đặng xử lý một chút, máu này của cô cũng chảy đến quá nhiều rồi!"
Hàng máu kia cũng chảy vào trong tay áo rồi.
Chiếc mũi của Kỳ Dụ Văn đau đến ghê gớm, nhưng cô ấy không muốn đi cùng Vu Cửu.
Cô ấy biết hiện tại nhất định bản thân rất nhếch nhác, cho dù là ai thì dáng vẻ chảy máu mũi đều sẽ rất khó coi, liền nói thay đổi chủ đề: "Nếu cô theo tôi rồi, thì mỗi ngày đều có người lột vỏ cho cô."
Vu Cửu thoáng trợn trắng mắt một cái: "Tôi còn chưa đến nỗi vì ăn tôm hùm đất mà bán rẻ linh hồn mình.
Cô có thể đi hay không đây, vào cái lúc này cũng đừng ra vẻ nữa được chứ? Mau mau đi xử lý cái mũi của cô!"
"Cầm lấy tôm hùm đất, tôi phải đi về đây."
"Tôi cầm tôi cầm, cứu, máu của cô......"
Vu Cửu nhìn đến hoa mắt, lần đầu tiên cô nhìn thấy có người mà máu mũi chảy thành như vậy, vừa nãy mình đụng trúng cũng quá nặng đi.
Nơi này cách cổng chính rất xa, đi qua đến thì đoán chừng muốn sốc (vì mất lượng lớn máu) chết rồi.
"Quản gia của cô đâu?"
Vu Cửu thoáng nhìn dò xét, quanh đây đến ma quỷ cũng không có, chỉ có Kỳ Dụ Văn - đồ quỷ phiền toái này: "Thật tình tôi sợ cô chảy máu quá nhiều rồi sốc chết đấy, lẹ lẹ đi cô còn dong dong dài dài, ở phương diện gây bức bối cho người ta thì quả thực cô đạt tới đỉnh cao!"
Máu mũi của Kỳ Dụ Văn đã chảy nhiều đến bây giờ đầu có hơi choáng, chỉ có thể để mặc Vu Cửu kéo cô ấy đến ký túc xá, sau đó bị đẩy vào phòng vệ sinh.
Vu Cửu đi ra rồi, Kỳ Dụ Văn buông tay ra thoáng nhìn, trên cái mũi và miệng của mình toàn là máu......
Thật xấu!
Giữa mày Kỳ Dụ Văn chợt nhíu, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười không nhịn được nơi cửa phòng vệ sinh.
"......"
Đã biết ngay là không nên để Vu Cửu, cái người có hứng thú xấu xa này nhìn thấy.
"Có phải cô có bệnh gì không hả? Sao mà có thể chảy máu không ngừng?"
"Tôi không có bệnh, cô đi ra ngoài."
"Được, cô tự mình xử lý đi."
Vu Cửu mới vừa đóng lại cửa phòng vệ sinh thì liền đã cất tiếng cười phá ra không phúc hậu.
Bộ dáng Kỳ Dụ Văn chảy máu mũi cũng quá xấu rồi, thật muốn thu lại lời nói rằng cô ấy rất có vốn liếng làm nữ chính kiểu tấn công.
Kỳ Dụ Văn buồn bực đến cực kỳ, sau khi ngừng được máu thì liền dùng nước xối, rửa trôi máu me trên mặt mình.
Chờ sau khi làm bản thân tươm tất mới ra khỏi phòng vệ sinh, không nghĩ tới Vu Cửu còn ghé vào trên bàn, cười đến lạc giọng.
Kỳ Dụ Văn đi đến trước mặt Vu Cửu, lạnh lùng mà hỏi: "Rất buồn cười sao?"
"Ha ha ha ha ha thật sự rất mắc cười, cô quá xấu đi giống y như nhai đầu con nít (*) rồi vậy! Vừa nãy sao tôi không chụp lại nhỉ!"
(*) Từ lóng, ý chỉ miệng rộng một cách hài hước (?).
Bắt nguồn từ việc nam diễn viên Vương Đại Lục đăng tấm hình lên Weibo, trong đó anh ta đang há miệng và ôm một đứa trẻ, kèm theo dòng chữ "đói quá".
Một số cư dân mạng đã trêu chọc rằng "Vương Đại Lục ăn con nít".
(tổng hợp)
Kỳ Dụ Văn cảm thấy mất mặt, quay đầu muốn đi ngay, kết quả cái mũi chợt nóng lên......
Lại chảy máu mũi rồi!
Vu Cửu nện vào bàn, cười to: "Ha ha ha ha ha ha ha, cứu!"
"......"
Kỳ Dụ Văn đi vào phòng vệ sinh lần nữa.
Cái gọi là vui quá hóa buồn, khi Vu Cửu cười đến ngặt nghẽo suýt nữa không kiềm chế được, thì điện thoại từ một người hàng xóm đã gọi qua đây.
"Alo?"
"Cha con ngất xỉu rồi, giờ đã đưa đi bệnh viện! Con tới mau!"
"Ể?"
Kỳ Dụ Văn xử lý xong, từ phòng vệ sinh đi ra tới: "Làm sao vậy?"
Vu Cửu ngơ ngác mà nhìn cô ấy chằm chằm, đầu óc còn chưa chuyển qua kịp: "Thôi xong rồi, này chẳng lẽ là báo ứng sao?"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Không cần Vu Cửu nói, quản gia ngay lập tức đã nhắn tin cho Kỳ Dụ Văn, sau khi xem xong thì cô ấy cất lại di động.
Lúc này, cô ấy không hề có một tí tâm tình thương tiếc nào đối với cha của Vu Cửu, đầy cõi lòng đều là: Cơ hội tới rồi.
"Vu Cửu, đi bệnh viện."
"Hửm?"
Sau khi đến bệnh viện, Kỳ Dụ Văn được quản gia mang đi khám cái mũi.
Vu Cửu đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, ấn huyệt Nhân Trung miết, suýt nữa thì muốn đem chôn tại chỗ: "Này cũng quá drama (kịch tính) đi......!Mình đã cưỡng chế kích hoạt cái tình tiết này sao? Chết tiệt, ná thở mất."
Thật là cái điều vô lý đcđ rồi!
Mấy tiếng đồng hồ sau, bác sĩ đã ra tới, nhìn thấy Vu Cửu, sau khi xác nhận là người nhà bệnh nhân thì nói cho cô biết: "Tình hình bệnh nhân rất không tốt, cần phải tranh thủ tiến hành phẫu thuật cấy ghép thận."
Vu Cửu nhíu mày: "Cấy ghép thận......!cần khoảng bao nhiêu tiền?"
"Chưa cách nào nói được, nhưng chắc chắn là không thiếu được mấy chục vạn rồi.
Cô suy xét chút cho kĩ, bằng không tình hình chuyển biến xấu hơn nữa, thì phẫu thuật cấy ghép thận cũng không điều trị được cho ông ấy rồi."
"Được, tôi biết rồi."
Rất mau thì Lăng Thập biết được chuyện này, hơn nửa đêm liền vội tới bệnh viện.
Mãi đến khi nhìn thấy bố Lăng trong ICU (Phòng chăm sóc đặc biệt/tích cực), tâm trạng suy sụp trong nháy mắt, khóc đến mất tiếng.
Vu Cửu đau lòng mà ôm em gái vào trong lòng mình, an ủi cô bé.
Lăng Thập víu lấy quần áo Vu Cửu, dường như hiện tại chị gái chính là toàn bộ chỗ dựa của mình rồi: "Chị ơi, cha sẽ chết sao?"
Vu Cửu bị bỏng phải bởi ánh mắt của Lăng Thập, một nỗi áp lực vô hình hung hăng đè xuống tới.
Cô khẽ cắn xuống môi, kiên định mà nói với cô bé: "Sẽ không chết, em tin chị đi."
Lòng Vu Cửu lạnh lẽo một cõi, cái chuyện này cũng khó quá rồi đi? Chẳng lẽ đã định sẵn cô chạy không thoát được cốt truyện cớt chó trong cái tiểu thuyết nhảm cớt này?
Kỳ Dụ Văn vẫn luôn chực chờ trong góc tối, giống như bọ ngựa rình rập ve sầu.
Tối hôm đó chảy máu quá nhiều, sau khi khám xong cái mũi, phát hiện chẳng nghiêm trọng thì liền trở về nghỉ ngơi rồi.
Nhưng cô ấy cũng chẳng kéo dài một tí nào, vừa sáng sớm liền lập tức xuất hiện trước mặt Vu Cửu ở bệnh viện.
"Vu Cửu, muốn tôi giúp cô chứ?"
Vu Cửu nhìn cô ấy, không nói chuyện, trong mắt có sự tìm hiểu, có sự cân nhắc, dường như là đang đợi chờ một màn biểu diễn.
Không biết cớ sao, mỗi lần Vu Cửu dùng cái ánh mắt này mà nhìn, thì cô ấy liền sẽ khó chịu cả người, lặng im mất hết một hồi lâu mới nói: "Vu Cửu, chỉ cần tôi muốn, ngoắc ngón tay một cái thì liền có thể vớt nhà cô từ trong địa ngục lên."
Vu Cửu vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, ra vẻ nghiêm túc mà nói đùa: "Đợi lát tôi liền đi ký từ bỏ chữa bệnh, không trị nữa, để tôi xuống địa ngục đi."
Kỳ Dụ Văn lại ngây ngẩn hết ra.
Cô ấy biết Vu Cửu, cái người này không đi theo lối thường, làm việc cũng rất tàn nhẫn, nhưng không nghĩ tới tàn nhẫn như vậy! Cha ruột mà không cứu luôn như vậy?
"Đó là cha cô."
"Tôi biết."
"Tôi có thể giúp cô, không cần phải từ bỏ điều trị."
Kỳ Dụ Văn còn muốn dựa vào cái này bàn điều kiện với Vu Cửu đấy, sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy? Dẫu cho là ép mua ép bán cũng muốn Vu Cửu tiếp nhận khoản tiền này do cô ấy đưa.
Vu Cửu chắp tay chữ thập, nói lảm nha lảm nhảm: "Tôi muốn sáng sớm tụng kinh nơi bàn thờ Phật, nửa đêm đi quẩy chỗ nấm mồ."
Mí mắt Kỳ Dụ Văn giật hết một chút, thật lâu nói không nên lời, sao lại có Vu Cửu, con lừa bướng bỉnh như vậy!
"Vu Cửu, tôi không nói giỡn với cô.
Bệnh tình cha cô trầm trọng nguy hiểm, không tiến hành phẫu thuật nữa thì sẽ là hậu quả gì cô rõ ràng hơn tôi, tôi không tin cô nhẫn tâm như vậy, không cứu cha ruột của mình."
Vu Cửu đột nhiên im lìm xuống, vuốt cằm nhìn Kỳ Dụ Văn chằm chằm.
Cô thoáng nghĩ kỹ càng, đủ loại sự tình của mấy tháng này đều đang đẩy cô về nơi phía Kỳ Dụ Văn, bất kể là trùng hợp hay là việc làm cố ý từ Kỳ Dụ Văn.
Giống như định sẵn trong số mệnh rằng cô phải dính líu chút quan hệ cùng Kỳ Dụ Văn.
Vu Cửu gặm ngón tay mình.
Cô không muốn để Kỳ Dụ Văn giúp đỡ, càng không muốn dính dáng quan hệ với người này, nhưng hiện tại hình như Kỳ Dụ Văn là người duy nhất có thể giúp cô.
"Đừng cắn tay."
Kỳ Dụ Văn có thói ở sạch, không muốn thấy người khác cắn tay.
Vu Cửu nhìn cô ấy với một vẻ mặt sững sờ, này cũng muốn quản?
Đầu Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn về đằng sau, vệ sĩ phía sau lập tức trình lên một bản hợp đồng.
"Cô xem mà làm."
Vu Cửu cúi đầu vừa nhìn, giữa mày nhăn lại, ghét bỏ lại làm lố mà la lớn: "《 Hợp đồng bao nuôi 》! Tôi vẫn là một đứa nhỏ —— ưm!"
Kỳ Dụ Văn che lại miệng Vu Cửu, người qua đường đều tò mò mà nhìn về phía bên này.
"......!cô giữ sĩ diện chút được không?".
Danh Sách Chương: