Diệp Tố suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể thử ngự kiếm bay qua.
”“Đại sư tỷ, tỷ biết ngự kiếm sao?” Tây Ngọc theo bản năng hỏi.
“Không biết.
” Diệp Tố quay đầu nói với Hạ Nhĩ: “Đệ cho ta mượn thanh kiếm đó thử xem.
”Hạ Nhĩ lập tức lấy kiếm ra: “Đại sư tỷ, chúng ta chỉ có một thanh kiếm thôi.
”“Có, bốn, thanh, cũng, vô, dụng.
” Lưu Minh Sa chậm rãi nói: “Chúng, ta, vẫn, chưa, đến, Trúc, Cơ.
”Diệp Tố rót linh lực vào thân kiếm, điều khiển kiếm biến lớn: “Nhanh, chúng ta đứng lên đó thử xem.
”Bốn người họ đều đồng loạt đứng trên thân kiếm, học tư thế của Dịch Huyền và Ninh Thiển Dao trước đó, sau đó Diệp Tố điều khiển thân kiếm.
Sau đó nữa, thân kiếm mạnh mẽ vọt ra ngoài khiến bốn người họ trực tiếp ngã xuống mặt đất.
“Đại sư tỷ, kiếm có thể bay rồi!” Mông của Hạ Nhĩ đặt trên mặt đất, nhìn kiếm bay lên trời thì cảm thán: “Không hổ là đại sư tỷ, lần đầu tiên đã có thể ngự kiếm phi hành.
”Diệp Tố: “! ” Đúng là sư đệ biết chém gió.
“Đại sư tỷ, không sao, chúng ta tiếp tục thử.
” Tây Ngọc cũng nhìn thấy được hy vọng, kẻ ngốc mới thật sự nghĩ ‘đi bộ’ đến Định Hải Thành!“Để ta thử một mình trước.
” Diệp Tố nói.
Nàng đã nhìn thấy tư thế ngự kiếm của nam chính ở sau núi, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại, lại học lấy thế tay của hắn, điều khiển thân kiếm.
“Bay rồi bay rồi!” Hạ Nhĩ nhìn thấy đại sư tỷ đứng trên thân kiếm, chậm rãi bay lên thì kích động nói.
Tây Ngọc thì khẩn trương ngửa đầu nhìn Diệp Tố càng bay càng cao.
Nhưng không vui được bao lâu, bỗng nhiên Diệp Tố rơi xuống từ trên không, nếu không phải phản ứng nhanh thì có thể đập mặt xuống đất rồi.
Nàng xem như đã hiểu tại sao sáng hôm đó Dịch Huyền trở về lại chật vật như vậy.
“Bay, một, chút, cũng, là, bay.
” Minh Lưu Sa chậm rãi nói: “Sư, tỷ, chúng, ta, cùng, nhau.
”“Được, các người lên hết đi.
” Diệp Tố xoay xoay cổ tay, nói: “Ta sẽ cố gắng khống chế.
”Bốn người họ dựa vào một thanh kiếm, cả chặng đường thử vô số lần, đụng núi, rơi xuống giữa không trung… các loại tư thế đều đến một lượt.
Cho đến khi Diệp Tố có thể thành công ngự kiếm dẫn ba người kia cùng bay lên.
Diệp Tố đứng trên thân kiếm trong tầng mây giữa không trung, khống chế kiếm lảo đảo đi về phía trước, phía dưới thân kiếm còn treo ba sợi xích sắt, có sư đệ sư muội ngồi lên.
Trải qua nỗ lực không ngừng, sau vô số lần va chạm, cuối cùng nàng cũng nắm giữ làm thế nào để ngự kiếm phi hành, chỉ là ba người chưa đến Trúc Cơ hoàn toàn đứng không vững trên thân kiếm, cho nên sau khi trải qua nhất trí thương thảo, Tây Ngọc dung hợp đao tại chỗ, làm thành ba sợi xích sắt nhỏ, trói lên trên thân kiếm.
Cuối cùng Diệp Tố đứng trên thân kiếm ngự kiếm phi hành, ba sư huynh muội ngồi ở phía dưới thân kiếm, trở thành kỳ cảnh “quá tải nghiêm trọng”.
Minh Lưu Sa cảm nhận được gió thổi đến trước mặt thì vô cùng thoải mái, còn không quên cảm thán: “Thoải… mái…”Tây Ngọc ở giữa một tay nắm lấy gương nhỏ, cánh tay kéo sợi xích sắt, bàn tay còn lại thì cố gắng kéo mảnh cỏ dính trên sợi tóc, làm cả nửa ngày, cuối cùng còn đặt một con dao nhỏ màu hồng nhạt lên đầu mình làm trâm cài tóc, làm xong những thứ này, nàng ấy thuận miệng hỏi: “Đại sư tỷ, khi nào thì chúng ta đến Định Hải Thành?”Diệp Tố đang hết sức chăm chú khống chế phi kiếm, nghe được lời này của tam sư muội mới đột nhiên nhớ tới: “Ai trong các người biết đường đến Định Hải Thành?”.
Danh Sách Chương: