Trong lúc Quân Nguyệt Nguyệt ngây người rốt cục cũng có tiếng mở cửa sau đó là tiếng ho trầm thấp, ánh mắt cô đảo qua Phương An Ngu lần nữa rồi lại thẳng tắp như bình thường. Cô, anh cùng với Phương An Yến và Quân Du cùng nhìn về phía tầng hai.
Ông cụ Quân thực sự ra, đi xuống bậc thang, cánh tay được bà giúp việc dìu, cô thấy ông ta bước khá nhanh khi xuống bậc thềm thì dừng lại để đỡ bà giúp việc. Chẳng biết là ai đỡ ai nữa.
Phương An Yến đứng bật dậy từ ghế sô pha, Quân Du cố gắng ngồi thẳng hơn mở miệng trước, giọng điệu vô cùng ân cần gọi một tiếng: "Ông nội!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quân Nguyệt Nguyệt không định gọi người ông không quen biết là ông nội dù gì thì cô cũng không có ý định để lại ấn tượng tốt đẹp, chỉ đơn giản bỏ qua coi như đã chào rồi kéo tay Phương An Ngu đi về phía ông cụ vừa đi vừa nói chuyện, " Nếu ông vẫn chưa xuống, cháu thật sự không nhịn được nữa mà sẽ bảo dì đi chuẩn bị cơm chứ bây giờ bụng cháu dính sát vào lưng rồi."
Không giống với giọng điệu yếu đuối mềm mại của Quân Du, giọng của cô không dịu dàng nữ tính chút nào mà lại trong trẻo rành mạch, âm lượng cũng không hề nhỏ khiến ông cụ đang đi xuống nhà không khỏi dừng lại một chút liếc nhìn cô cháu gái lớn này.
Sau đó tầm mắt của ông ta nhanh chóng nhìn lướt qua mái tóc xoăn của hai vợ chồng.
"Lớn tuổi rồi nên thường hay mệt mỏi khiến các cháu phải đợi lâu rồi. "
Ông cụ mặc đồ ở nhà dẻo dai nếu không phải vừa rồi để ý vẻ mặt lạnh lùng khinh thường khi xuống nhà thì thật đúng là dễ khiến người khác lầm tưởng đây là một người ông bình thường vô cùng dễ gần.
Nhưng ông ta lại cười làm khắc sâu nếp nhăn khóe mắt trên mặt, trong mắt cũng khó che được sự sắc bén khi đứng trên cao trong một thời gian dài, ánh mắt vẫn còn bức người.
Quân Nguyệt Nguyệt không mảy may bị ảnh hưởng, dù ông ta dọa người thế nào thì chung quy lại cũng không thể đáng sợ bằng tang thi cấp ba ở mạt thế được. Ánh mắt ông ấy bức người cũng không thể giống tang thi cấp ba - có thể dùng ánh mắt tỏa ra sóng điện đốt cháy da người được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều cô không bị dọa cũng không có nghĩa là ba người còn lại cũng không bị ảnh hưởng gì. Phương An Yến khẩn trương giống như học sinh tiểu học đang đứng nghiêm, Quân Du vừa gọi ông nội rất ân cần nhưng đến khi ông ta lại gần thì chính cô cũng hoài nghi nếu cô ta làm gì đó sai chắc cũng sẽ đứng lên luôn.
Còn người đứng bên cạnh cô Phương An Ngu, một con người ngốc nghếch không quá nhạy cảm vốn dĩ chẳng biết sợ cái gì, không biết lúc nãy tên Phương An Yến truyền lại tư tưởng gì cho anh - có thể là ông cụ Quân là hồng thủy mãnh thú mà thấy anh cầm tay cô mạnh đến mức có chút đau rồi.
Ông cụ đứng ở cạnh cầu thang ở tầng hai sau khi nói câu kia thì Phương An Yến lập tức đi theo: "Bọn cháu không đợi lâu đâu ạ."
Phương An Yến đối mặt với ông cụ, thật ra mà nói thì hơi khác so với tưởng tượng của cậu khiến đầu lưỡi dường như bị buộc lại. Lần này gặp mặt ông ấy đối với công ty nhà họ Phương cực kỳ quan trọng, cậu không dám nói linh tinh chỉ sợ làm hỏng việc lớn.
Quân Du ở phía sau cậu cũng lên tiếng hùa theo: "Bọn cháu cũng chưa đói lắm ông ạ…"
Phương An Ngu không biết nói chuyện tất nhiên không bước lên trên nhưng ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào phía ông cụ. Cô không hề nghi ngờ chỉ cần ông cụ nhìn về bên này chắc chắn anh sẽ ngoan ngoãn gật đầu.
"Hai người đều không đói ư? Vậy vừa rồi thật ra bụng réo ầm lên chỉ có mình tôi ha. "
Quân Nguyệt Nguyệt kéo Phương An Ngu đến trước mặt ông Quân, trước mặt ông vỗ bả vai anh cười hì hì nói: "Ông đừng nghe hai người đó nói linh tinh ạ, dù sao cháu cũng đói rồi, ông muốn cháu dẫn An Ngu về cho ông xem mặt. Cháu cũng đã mang anh ấy về rồi, rể mới về thăm nhà nhất định hôm nay phải làm đồ ăn thật ngon mới được. "
Ông cụ Quân bỗng hơi híp mắt một chút giống như không nhận ra người trước mặt là cháu gái lớn trong nhà, tự nhiên nhìn cô đánh giá một hồi từ trên xuống rồi mới cười nói: "Chuyện đó là đương nhiên rồi. Tên An Ngu à, tên này rất hay."
Ông thò tay ra vỗ vai Phương An Ngu một cái rồi quay đầu nói thầm với bà giúp việc vẫn luôn đứng bên cạnh dìu mình: "Bảo mấy người đi chuẩn bị đồ ăn thịnh soạn một chút, mở một bình rượu nữa."
Rồi vừa đi về phía bên trái vừa nói chuyện: "An Ngu An Ngu, thanh thản không âu lo, nhìn cũng giống như mẹ cháu miêu tả, tính tình chắc cũng không tồi."
Quân Nguyệt Nguyệt thấy sau khi bà giúp việc đi thì buông tay Phương An Ngu ra, thay thế vị trí của bà ấy đỡ ông cụ đi xung quanh, gật đầu nói: "Tính anh ấy rất tốt, dễ bắt nạt lắm."
Lúc này ông cụ cười ha hả nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô, trong mắt hiện ra vẻ quở trách. Nếu như không phải cô biết rõ tất cả chuyện này đều là biểu hiện của sự giả dối thì đúng là sẽ cho rằng ông cụ này với thân thể cô xuyên tới này có quan hệ tình cảm thân mật.
Phương An Yến nhất thời bị bỏ quên một bên, Quân Du nhìn đằng trước cũng hơi sốt ruột, cô tự nhiên nhìn qua phản ứng của hai bọn họ thầm nghĩ sốt ruột cái gì cơ chứ không có chút khéo léo nào sao.
Cô dìu ông cụ Quân đến ngồi xuống cạnh bàn, sau đó mới đi đến ghế sô pha bên cạnh, sai Phương An Yến đỡ Quân Du ngồi trên xe lăn rồi đẩy em ấy vào bàn.
Xe lăn dừng lại ngay bên cạnh ông cụ, Quân Du trực tiếp nghiêng đầu ôm lấy cánh tay ông áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ông nội, gần đây sức khỏe của ông có tốt không..."
Đây mới là tình ông cháu chân chính, Quân Nguyệt Nguyệt đứng ngay bên cạnh cũng coi như là gần nhưng luôn có một chút khoảng cách, tiếp tục giữ yên lặng lùi ra xa.
Có lẽ phòng bếp đã chuẩn bị trước đồ ăn nên mang thức ăn lên vô cùng nhanh, mấy người làm lần lượt bê đồ ăn từ phòng bếp lên, năm người bọn họ đã ngồi vào bàn xong xuôi.
Ông cụ Quân dùng khăn tay người làm đưa lau tay, cầm đũa lên trước rồi mở miệng: "Ăn đi, đã là con cháu trong nhà thì không cần chú ý những lễ nghi kia."
Lời nói này có ẩn ý, Phương An Ngu đã kết hôn với cô thì có thể coi là con cháu trong nhà, nhưng Phương An Yến thì vẫn chưa gọi như thế được.
Vừa nãy lúc ông cụ Quân bắt đầu cũng không nhìn qua Phương An Yến, vốn cậu đang hồi hộp đến mức gân cổ sắp nứt toác ra rồi nghe xong ông cụ nói thì mới thả lỏng chiếc đũa nắm chặt trong tay một chút.
Quân Nguyệt Nguyệt cũng không có tâm trạng đi phân tích chuyện bọn họ nói hay quan sát ánh mắt của mấy người họ, nghĩ cũng đã thấy mệt nên cô chỉ nghiêng đầu quan sát động tác của anh ngốc mà khóe miệng còn cười liên tục dường như mãi không ngừng được.
Phương An Ngu có vẻ rất thận trọng, không tùy ý như ở nhà, ăn món gì cũng vô cùng lịch sự. Lần đầu tiên cô phát hiện, anh cũng có thể gắp đồ ăn tao nhã như vậy. Nếu như tất cả mọi người không nói một lời nào, gọi một người lạ vào xem lễ nghi và điệu bô của anh ngốc này thậm chí so với Phương An Yến vẫn đang muốn gây chú ý thì sẽ không có ai cảm thấy anh là một người tàn tật cả.
Có điều đã từng nhìn qua bộ dạng anh khi ăn rồi giờ lại thấy anh như thế này, Quân Nguyệt Nguyệt lúc nào cũng muốn nhìn anh ăn no căng bụng cho nên cô ăn qua loa mà dưới bàn lại thò chân ra giẫm giày anh.
Động tác của anh ngốc bỗng dừng lại một chút, hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô, trong mắt có ý thắc mắc nhưng không móc quyển sổ nhỏ ra giống như ngày thường để trao đổi với cô mà chỉ quay đầu lại tiếp tục lịch sự ăn đồ ăn ở gần chỗ mình.
Ngoại trừ tiếng nhai nuốt thì trên bàn ăn gần như không có âm thanh nào khác, hô hấp của mấy người bọn họ đều nhẹ nhàng mà ông cụ Quân cũng vô cùng yên tĩnh bởi vì hầu như không ăn cái gì cả, liên tục quan sát bốn người bọn họ.
Quân Nguyệt Nguyệt yên lặng trong chốc lát rồi lại duỗi chân đi móc cổ chân Phương An Ngu, chầm chậm cọ sát khiến cho anh thật không thể nhịn được nữa mà đụng vào chân cô dưới mặt bàn.
Cô nhất thời cười ra tiếng thành công hấp dẫn tầm mắt của mọi người trên bàn. Ông cụ Quân nhìn sang ánh mắt thâm trầm, những người khác kể cả Phương An Ngu đều có chút căng cứng người, chỉ có mình cô hồn nhiên không để ý đưa tay gẩy gẩy tóc xoăn của mình nhìn về phía ông cụ nói:
"Ông không biết đâu, cháu đang cười anh An Ngu. Anh ấy gặp ông là vô cùng khẩn trương chứ bình thường anh ấy không ăn như thế này."
Ánh mắt Phương An Yến nhìn cô như đưa đi đốt thủng, ông cụ Quân cũng tỏ ra vui vẻ hỏi lại, "Vậy sao? Nhìn ông rất dọa người sao, vậy bình thường cháu rể ăn như thế nào?"
Ông ta cười nhưng kỳ thật hỏi một cách thờ ơ, ánh mắt nhìn về phía cô có hơi lạnh, hiển nhiên là không hề hài lòng với hành động này của cô cháu gái lớn.
Người lớn tuổi đều muốn mọi thứ chặt chẽ thận trọng một chút, đồng thời hưởng thụ cảm giác cung kính từ bề dưới, nhất là ở trong gia đình như bọn họ.
Thái độ của Quân Nguyệt Nguyệt ở gia đình bình thường không có khuyết điểm gì.
Nhưng vốn không thích cô thì cô làm gì đi nữa cũng không thích. Lại nói cho dù cô đi lấy lòng ông ta cũng chẳng thể nào nhận được thứ hay ho gì. Dù sao nguyên chủ đã khiến mọi chuyện nát bét rồi, việc xấu tràn lan trước kia không thể biến mất trong một sớm một chiều được.
Huống hồ cô còn đột nhiên làm tóc xoăn lại càng thêm sai lầm, khiến dung mạo cũng ngày càng xinh đẹp vốn bị ông cụ nghiêm cẩn này tự mình quản chế từ nhỏ có cảm giác không được thoải mái.
Quan tâm gì ông ta thoải mái hay không thoải mái, cô chỉ cần quan tâm mình thoải mái hay không thoải mái hay không thôi.
Cô để đũa bịch một tiếng xuống, hành động rất mạnh kéo theo cả bát đũa bên cạnh trên bàn nghiêng theo mà loảng xoảng rung lên vài lần mới dừng lại.
Quân Nguyệt Nguyệt không chú ý ông mình bắt đầu hơi nhíu lông mày, cười toe toét nói: "Ông không biết chứ bình thường An Ngu ăn mãi cũng không cảm thấy no bụng, vừa mấy hôm trước cũng bởi vì ăn nhiều quá đến mức cuối cùng không thể không nôn ra. "
Lời này vừa nói ra khiến sắc mặc Phương An Yến sa sầm xuống, vẻ mặt của Quân Du cũng không được tốt lắm, ngược lại ông cụ dù gì cũng là gừng càng già càng cay, mặt cố kiềm chế cũng coi như vẫn giữ được thản nhiên: " Khẩu vị của An Ngu không tốt sao?"
"Tất nhiên không phải rồi ạ." Quân Nguyệt Nguyệt nhún vai,"Anh ấy không cảm giác được lúc nào mình no bụng lại không nói nên lời cũng chẳng nghe được người khác khuyên can. Chẳng lẽ ông nội không biết chuyện này sao?"
Kể từ khi bước chân vào nhà đến giờ, đây là lần thứ nhất cô gọi người đứng đầu nhà họ Quân này là ông nội, nhưng tiếng cô gọi ông nội rất nhẹ lại không kèm theo bất cứ ngữ điệu kính trọng nào, hoàn toàn mang theo hàm ý châm chọc.
Danh Sách Chương: