Phù dâu là một cô em họ thân thiết của Trương Nhu, tên là Vi Hân Nhã, đang học đại học, rất hoạt bát và sành điệu, cô bé mặc trang phục phù dâu, choàng thêm áo khoác nhưng vẫn hơi run rẩy, chạy đến chỗ Giản Tư, sắp sang tháng Chín, trong công viên gió hơi lạnh. Cô bé khẽ cười nói: “Chị em sắp lấy chồng, tính khí cũng ôn hòa hơn nhiều, chị nhìn cánh tay người thợ ảnh kia, cứ sờ qua lượn lại trên người chị ấy, nếu là hồi trước, thì đã bị ăn tát từ lâu rồi.”
Giản Tư cười ra tiếng, nghĩ đến lúc mới quen Trương Nhu, cô cảm thấy chị rất nghiêm khắc.
Vi Hân Nhã nhìn Giản Tư chằm chằm, làm cô xấu hổ, quay sang nhìn lại cô bé một cái, rồi vội vàng đưa mắt đi chỗ khác. Vi Hân Nhã cười nói: “Nụ cười của chị mới đẹp làm sao! Lúc em mới quen chị, chị cứ cúi đầu mãi, cũng không chịu cười, tiu nghỉu như bánh bao nguội vậy, em nhìn mà ấm ức, cảm thấy chị đang ngược đãi món quà của tạo hóa! Nếu như ông trời cũng cho em một khuôn mặt xinh đẹp như chị, em sẽ ngày ngày ưỡn ngực ngẩng cao đầu, chỗ nào đông người thì đến chỗ đó, tham gia cuộc thi hoa hậu, ứng tuyển cuộc thi người mẫu, tóm lại làm mọi cách để thật nhiều người nhìn thấy mình.”
Lời tán dương bộc trực thẳng thắn quá, làm Giản Tư không biết trả lời thế nào, cô đỏ mặt. Vi Hân Nhã có sự tự tin rực rỡ của các cô gái trẻ, vừa nói vừa khua chân múa tay, làm Giản Tư phì cười.
Rặng liễu ven hồ lả lướt trong gió, Giản Tư chăm chú quan sát, đúng thế, dạo gần đây cô hay cười hơn. Trước đây cô sống khổ sở quá, cảm thấy sau khi ra trường tương lai mù mịt, mẹ thường xuyên nổi điên, cô làm sao có thể cười được chứ? Bây giờ mặc dù đời sống vật chất không thay đổi gì mấy, nhưng cô có công việc ổn định, những người bạn như Chính Lương, Trương Nhu lại luôn sẵn sàng giúp đỡ cô, ngay cả những người xung quanh họ cũng rất nhiệt tình, cô và mẹ không đến nỗi cô độc lẻ loi như trước, cô cũng có thể dùng sức mình để báo đáp họ, như vậy Giản Tư đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện tâm trạng cũng tốt hơn, nếu Vi Hân Nhã không nói thì cô cũng không nhận ra, nụ cười của cô quả nhiên đã thay đổi đi nhiều.
Di động trong túi bỗng rung lên, cô mở ra xem, hàng mày chợt nhíu lại, là Miêu Trình Viễn. Sau buổi xem mặt hôm đó, mẹ không hỏi gì cả, chắc cũng không hi vọng gì, cô cũng không chủ động nhắc lại. Nhưng Miêu Trình Viễn hơi tí lại gọi điện cho cô, chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, cũng không hẹn gặp mặt, hoặc tỏ ý tiếp tục tìm hiểu, để cô có thể dứt khoát từ chối anh. Anh không hồ hởi quá cũng không xa cách quá, sau một thời gian, Giản Tư mặc dù thấy hơi khó chịu nhưng cũng không ác cảm lắm, bởi cô biết anh sẽ không làm khó cô, giống như Chính Lương ngày trước.
Chắc do vẻ mặt Giản Tư hơi khác thường, Vi Hân Nhã tò mò liếc mắt sang màn hình di động một cái, bộ dạng rất thích thú.
Giản Tư nhấc máy, Miêu Trình Viễn nói vài câu liền hỏi: “Em ở bên ngoài à?” Có lẽ anh nghe thấy tiếng gió.
Giản Tư “vâng” một tiếng, nói qua vụ đi chụp ảnh cưới không ngờ Miêu Trình Viễn lại rất có hứng thú, hỏi chụp ở đâu, hôm nay anh được nghỉ, cũng muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành. Giản Tư khó xử, cô không muốn để Trương Nhu và những người khác gặp mặt Miêu Trình Viễn cô nghĩ anh chỉ là một người qua đường trong đời, không có vai trò gì trong cuộc sống của cô, nếu để người xung quanh biết đến anh, cuối cùng người thiệt thòi nhất chính là cô.
Vi Hân Nhã ngồi bên đoán được ý của Giản Tư, liền cao giọng than thở: “Bọn em đang ở ven hồ công viên rừng tự nhiên, sao còn phải chụp thêm một tiếng đồng hồ nữa chứ, lạnh quá đi.”
Cô bé ngồi ngay cạnh, đầu dây bên kia Miêu Trình Viễn cười thành tiếng, nói: “Anh biết rồi.” Nói đoạn thì cúp máy.
Vi Hân Nhã vui vẻ quàng vai Giản Tư, đứng cạnh cô bé cao một mét bảy, Giản Tư trông càng nhỏ bé yếu ớt hơn. “Bạn trai chị hả? Sao không cho anh ấy đến đây?” Giản Tư lắc đầu, lo lắng bất an trước hành động sắp tới của Miêu Trình Viễn, liệu anh có đến thật không? Phải đối diện với Trương Nhu và Chính Lương, cô vừa xấu hổ vừa rầu rĩ.
“Vậy thì đang theo đuổi chị rồi?” Vi Hân Nhã nheo mắt cười hì hì, “Vậy mới đúng chứ, nếu một người đẹp như chị mà không có người theo đuổi, có khác nào hoa thơm không có ong quanh quẩn, thật đáng sợ, trái với tự nhiên, cảm giác như thể sắp tận thế đến nơi rồi ấy!”
Giản Tư nhìn cô bé không biết nói gì, giờ đến lượt phù dâu và cô dâu cùng chụp ảnh, Vi Hân Nhã liền oang oang tuyên bố bạn trai của Giản Tư sắp đến đây, quả nhiên nhận được sự quan tâm hết mực của Trương Nhu và Chính Lương. Xe ô tô được phép đi vào trong công viên, vì thế mỗi lần có xe đi qua con đường ven hồ, mọi người đều quay đầu ra nhìn, Miêu Trình Viễn còn chưa đến đã trở thành nhân vật được chú ý.
Không ngờ Miêu Trình Viễn lại lái xe đến thật, Giản Tư khẽ thở dài, thế này thì không trốn được rồi.
Trương Nhu và Chính Lương vứt chuyện chụp ảnh sang một bên, Vi Hân Nhã thì lao đến lề đường giương mắt quan sát, dưới sự do thám khủng bố như thế, Miêu Trình Viễn bước xuống xe mà không tránh khỏi đỏ mặt ngại ngùng.
Tưởng Chính Lương thấy Vi Hân Nhã lộ liễu quá, kéo cô bé lại, bắt tay Miêu Trình Viễn nói: “Đừng để bụng, chúng tôi đều là bạn của Giản Tư, cô ấy chưa từng ra mắt bạn trai bao giờ, nên chúng tôi hơi tò mò.” Hai chữ “bạn trai” lọt thẳng vào tai Giản Tư, cô cúi đầu xuống.
Miêu Trình Viễn cười nói: “Chuyện thường thôi mà, hồi trước bọn tôi cũng từng bám đuôi theo cậu bạn cùng phòng, chỉ muốn xem xem bạn gái cậu ta trông như thế nào.”
Sự cởi mở thân thiện của Miêu Trình Viễn để lại ấn tượng tốt cho mọi người, anh cũng không kiểu cách xa lạ, chủ động giúp nhiếp ảnh gia di chuyển máy móc, nhanh chóng hòa vào bầu không khí chung.
Vi Hân Nhã cứ gặng hỏi Giản Tư sao quen được Miêu Trình Viễn, sau khi biết rõ sự tình thì đưa tay xoa cằm, bộ dạng sửng sốt choáng ngợp, lầm bầm nói: “Thì ra thông qua mối lái cũng có thế gặp được hàng xịn.”
Trương Nhu tỏ ra rất có thiện cảm với Miêu Trình Viễn, cho rằng Giản Tư và anh ta nên tiến tới xem sao, còn chủ động mời anh ta cùng đi ăn tối. Giản Tư nhíu mày nhìn Trương Nhu và Chính Lương, đang cố ý vây quanh Miêu Trình Viễn hỏi này hỏi nọ, bọn họ còn chủ động hơn cô, Trương Nhu đang mải nói thì có cuộc gọi đến, chị bắt máy, vẻ mặt dần dần mất tự nhiên. Giản Tư lo là công ty có chuyện gì liền chạy tới, thì nghe Trương Nhu bực bội nói: “Anh vừa xuống máy bay thì về nhà ngủ một giấc đi, đi lung tung làm gì?! Cô ấy đi cùng chúng tôi… Anh đừng có đến, chúng tôi phải đi bây giờ! Có giấu anh điều gì đâu!… Đừng có đến đấy!” Giản Tư khẽ rùng mình, lờ mờ đoán ra người gọi điện thoại là ai.
Trương Nhu cúp máy, đảo mắt nói: “May mà cậu ta không biết chúng ta ở đây. Thật là âm khí đeo bám mãi không thôi.” Cô vỗ vai Giản Tư, ngầm bảo cô không cần phải lo lắng, sau đó thúc giục nhiếp ảnh gia mau chóng hoàn thành công việc.
Giản Tư lòng dạ rối bời, chắc là Hề Kỷ Hằng, sao anh ta lại bắt đầu nữa rồi, lâu như thế không nhận được điện thoại của anh ta, cô cứ tưởng đã giải quyết dứt khoát phiền phức này rồi. Điều may mắn duy nhất là Trương Nhu không cho anh ta biết địa chỉ, nếu như anh ta vẫn chưa nản lòng, cô hi vọng có thể giải thích rõ ràng lúc chỉ có hai người.
Khi chiếc mui trần BMW đỗ cạnh hồ, Giản Tư đột nhiên lên cơn đau đầu.
Hề Kỷ Hằng tự tin xuống xe, nghênh ngang bước đi như thể anh ta là người thông minh nhất, Trương Nhu tức tối dậm chân, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn cậu ta đã hỏi mẹ chị, lúc còn ở Hải Đồ, Hề Kỷ Hằng đã từng gặp mẹ chị, cậu ta hầu hạ vị Hoàng Thái Hậu ở nhà quen rồi, nên rất giỏi lấy lòng bà, chẳng bao lâu hai người đã trở nên thân thiết.
Hề Kỷ Hằng không để ý đến Miêu Trình Viễn, chỉ nghĩ là một người họ hàng của Trương Nhu, anh bước đến cạnh Giản Tư, miệng thì nói với Trương Nhu, nhưng mọi người đều biết anh muốn nói cho ai nghe, “Anh tôi điều tôi đến Pháp, còn đê tiện bắt bà già khó tính đổi điện thoại của tôi, mà tệ là tôi không nhớ số của mọi người để gọi. Tôi rất muốn tham gia hôn lễ của hai người, nên mới bay về đấy.”
“Bà già khó tính?” Trương Nhu nhất thời chưa nhớ ra là ai.
Hề Kỷ Hằng bĩu môi khinh ghét cùng cực: “Thì chính là vị thư kí đáng kính của tôi đó.” Trương Nhu nhớ ra người phụ nữ trung niên mặt mày lạnh tanh, bất giác nhăn nhó, sau đó khinh khỉnh thốt lên: “Ôi đại thiếu gia của tôi!”
Hề Kỷ Hằng cũng không chấp nhặt sự khinh mạn của chị, trợn mắt giục: “Các người mau chụp cho xong đi! Chốc nữa trời càng lạnh hơn, chịu không nổi đâu.”
Trương Nhu và Chính Lương đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cho rằng mau chụp cho xong biến khỏi chỗ này mới là chuyện quan trọng.
“Tôi đã biết nếu gọi điện thoại cho cô thì cô sẽ không chịu nhấc máy mà!” Đợi đôi vợ chồng trẻ dời đi, khuôn mặt Hề Kỷ Hằng liền biến sắc, ra vẻ bất cần nói, có điều những người hiểu anh thì sẽ cảm thấy anh đang phô trương thanh thế mà thôi.
Giản Tư cúi đầu, không nhìn anh, cũng không trả lời. Vi Hân Nhã ngớ người trước khuôn mặt anh tuấn của Hề Kỷ Hằng, sau đó phát hiện thái độ của anh đối với Giản Tư rất không bình thường, cô thích thú hết liếc bọn họ lại liếc Miêu Trình Viễn.
Miêu Trình Vỉễn mỉm cười bước đến, chủ động bắt tay với Hề Kỷ Hằng: “Anh đây là…” anh lịch sự nhìn Hề Kỷ Hằng.
Không đợi Hề Kỷ Hằng lên tiếng, Giản Tư sợ anh nói lung tung, vội chen vào: “Vị này trước đây là cấp trên của em, bây giờ đã đến làm việc ở tổng công ty.”
Miêu Trình Viễn dường như đã hiểu ra vấn đề, anh nhìn Giản Tư nói: “Anh thấy ảnh chụp cũng sắp xong rồi, hay là hai chúng ta về trước vậy? Gần bệnh viện anh có một quán lẩu rất ngon, anh đưa em đi, cũng gần nhà em nữa.” Nói đoạn còn kéo tay Giản Tư, khẽ véo một cái ra hiệu.
Giản Tư đương nhiên hiểu ý anh ta, cô hài lòng dùng cách lịch sự này từ chối Hề Kỷ Hằng, cô vội gật đầu, không rút tay ra.
Hề Kỷ Hằng nheo mắt, nghiến răng, đưa mắt quan sát Miêu Trình Viễn lần nữa. Anh đột nhiên giật mạnh cánh tay Giản Tư, không để cô và Miêu Trình Viễn tiếp tục nắm tay nhau nữa, “Tôi có quà cho cô đây!” Giản Tư ngượng ngùng giằng tay ra, không tiện nói gì, bị anh lôi đến bên cạnh xe.
Trương Nhu và Chính Lương cũng chạy tới, chỉ sợ Hề Kỷ Hằng nổi điên, làm chuyện bậy bạ gì đó.
Miêu Trình Viễn và Vi Hân Nhã cũng bước theo, vì Hề Kỷ Hằng nói là có quà, nên cũng không tiện ngăn anh ta lại.
Hề Kỷ Hằng một tay túm lấy Giản Tư, một tay lấy quà từ trong xe, dường như sợ buông tay ra thì Giản Tư sẽ chạy mất. Xung quanh có bao nhiêu người, Giản Tư mặt mày xanh lét, lông mày khổ sở nhíu lại.
Hề Kỷ Hằng lôi ra một chiếc túi sang trọng, bên trên in logo của thương hiệu nổi tiểng thể giới, nhét vào tay Giản Tư. “Đây là túi sách hàng limited[1], rất khó mua, tôi đã mua ba cái cùng dòng, một cái làm quà cưới cho Trương Nhu, một cái cho bác gái, một cái cho cô.” Anh liếc Miêu Trình Viễn một cái, đẩy Giản Tư vào trong xe, “Buổi tối đi ăn với tôi, cô chọn đi, trong ba cái này thích cái nào nhất?”
[1] Mẫu Limited là mẫu chỉ sản xuất với số lượng rất ít.
Trương Nhu hừ nhạt: “Ồ, chọn xong rồi thì tặng tôi hả?”
Hề Kỷ Hằng thản nhiên như không: “Chờ chị chọn xong còn phải tặng cho bác tôi cơ, bác tôi là Hoàng Thái Hậu của Gia Thiên, chị cũng đâu có thiệt thòi gì.”
Trương Nhu bị anh làm tắc họng.
“Tôi không cần.” Giản Tư nhanh nhẹn vứt chiếc túi vào trong xe, cứ như bị cắn vào tay vậy.
Hề Kỷ Hằng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Chuyện này để sau hẵng nói, lên xe! Đừng có tự tìm cái chết!” Giọng nói của anh rất nhẹ, trừ Giản Tư, không ai nghe thấy cả.
Miêu Trình Viễn thấy Giản Tư đang gặp rắc rối, vội bước lên ngăn cản Hề Kỷ Hằng, “Cảm ơn ý tốt của anh, bạn gái tôi thích cái gì tôi sẽ tự mua cho cô ấy. Đi nào, Giản Tư.” Giản Tư cảm kích nhìn anh, thuận đà hất tay Hề Kỷ Hằng ra.
“Bạn gái ngươi?” Hề Kỷ Hằng trợn mắt, “Có gì làm chứng?”
Miêu Trình Viễn ngớ người, nhưng mặc xác anh ta, lôi Giản Tư lên xe mình, nổ máy. Giản Tư thấy Hề Kỷ Hằng chỉ lạnh lùng đứng nhìn chiếc xe của họ dời đi, cảm thấy an tâm hơn.
Miêu Trình Viễn cười ha hả, “Cái anh chàng ‘cấp trên’ của em sao lại ấu trĩ thế chứ?”
Giản Tư cười khổ, đúng thế, anh ta cố tình giơ túi sách hàng hiệu ra thị uy với Miêu Trình Viễn, quả thật rất trẻ con.
“Bị một vị cấp trên đeo bám thế này, chắc vừa buồn cười vừa bực mình nhỉ?” Miêu Trình Viễn dường như không ghét Hề Kỷ Hằng lắm, khẩu khí thoải mái, trước khi Hề Kỷ Hằng lên tiếng, anh còn tưởng là quy tắc ngầm của các văn phòng thông thường, không ngờ Hề Kỳ Hằng lại giở một chiêu thức làm anh phải nhìn bằng con mắt khác.
“Hôm nay… cám ơn anh. Hay anh đưa em về nhà vậy, làm phiền anh nhiều em ngại quá.” Giản Tư thẹn thùng nói.
“E như thế là diễn chưa đạt rồi, đóng kịch thì phải đóng tròn vai, hơn nữa…” Miêu Trình Viễn liếc gương chiếu hậu, “Ông chủ trẻ con của em đã đuổi kịp rồi.”