Sau khi tới Phong viên, Cố Sênh Ca mới hiểu vì sao tối nay Hạ Mặc Thần lại vội vã tìm cô về.
Hóa ra là ông cụ tới.
"Tốt nhất là cô diễn cho giống chút cho tôi, nếu diễn không ra gì thì lập tức ký thỏa thuận ly hôn, sau đó thu dọn đồ đạc cuốn xéo đi cho tôi!"
Cố Sênh Ca khẽ nở nụ cười lạnh, dùng dây thun màu đen buộc mái tóc dài lên, sau khi xuống xe, cô lập tức khoác lên cánh tay Hạ Mặc Thần.
"Hạ tổng yên tâm, tuyệt đối sẽ khiến anh hài lòng."
Hạ Hoa Niên thấy con trai và con dâu cùng về nhà, trông lại khá ân ái, ông mới thở phào một hơi.
Nhưng người vợ Nguyễn Huệ Lan bên cạnh ông ta thì sắc mặt lại không được tốt như vậy.
Mà khi ngửi thấy mùi rượu trên người Cố Sênh Ca, bà ta lập tức trợn mắt nhìn cô: "Thân là con dâu nhà họ Hạ chúng tôi, mà cô ra ngoài uống rượu, để người ta biết thì còn ra thể thống gì! Nhất là cô còn để bố mẹ chồng chờ tới hơn nửa đêm! Rốt cuộc trong mắt cô có còn người lớn trong nhà không!"
Cố Sênh Ca đã quá quen với sự châm chọc khiêu khích từ Nguyễn Huệ Lan, cô không giải thích, chỉ cúi đầu nói: "Con xin lỗi mẹ, lần sau sẽ không như vậy nữa ạ."
"Còn có lần sau?"
Nguyễn Huệ Lan hoàn toàn không hoàn toàn để ý việc Hạ Hoa Niên hài lòng với cô con dâu này, bởi vì thực tế là bà ta rất không ưng cô con dâu này chút nào.
"Tôi nói cho cô biết nhé Cố Sênh Ca, nếu cô dám bôi tro trát trấu vào mặt nhà họ Hạ chúng tôi, thì lập tức dọn đồ đạc cút xéo đi ngay cho tôi!"
"Đủ rồi!" Hạ Hoa Niên thực sự không nghe được nữa, chống gậy đứng dậy, sắc mặt rõ ràng rất kém: "Sênh Ca uống có chút rượu thôi, có cần phải đao to búa lớn vậy không?"
"Hoa Niên! Đây vốn không phải là chuyện uống rượu, là nó hoàn toàn không tôn trọng chúng ta mà!"
"Mắt tôi chưa tới mức mờ mờ không nhìn thấy gì, có tôn trọng chúng ta hay không, tôi nhìn thấy rất rõ!"
Dứt lời, ông lệnh cho bác Phúc đứng bên cạnh lấy ra một hộp gỗ màu đỏ.
"Sênh Ca, đây là quà mừng thọ cho ông cụ nhà họ Đường, nhớ kỹ, ngày mai con với Hạ Mặc Thần nhất định phải tự mình tặng cho ông ta."
Cố Sênh Ca nhận hộp từ tay bác Phúc, nhưng không vội vã mở ra.
Bởi vì cô còn đang nghĩ xem có nên nói là mình không được khỏe, ngày mai không tham gia tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Đường hay không.
Nghĩ tới việc đến đó sẽ gặp phải Đường Cẩn Viêm, nhớ tới ánh mắt của anh và cả câu nói "Tôi đúng là thích gái đã có chồng" của anh, trong lòng không khỏi run rẩy.
"Sênh Ca? Sao thế?" Hạ Hoa Niên hỏi đầy quan tâm: "Có phải thằng nhóc Mặc Thần này lại bắt nạt con không?"
Dứt lời, ông còn nhìn con trai Hạ Mặc Thần đầy ghét bỏ.
"Ba, ba hiểu lầm rồi ạ, Mặc Thần tốt với con lắm, hôm nay còn tự mình đi chọn lễ phục với con. Ba yên tâm, con với Mặc Thần vẫn rất hòa thuận."
Cố Sênh Ca cố ý tới gần Hạ Mặc Thần, còn nở nụ cười rất rạng rỡ.
Nếu không phải Hạ Hoa Niên nhìn thấy Hạ Mặc Thần quả thật có xách một túi đựng lễ phục tinh xảo trong tay, tối nay có lẽ ông ta đã răn dạy cậu con trai này rồi.
"Được rồi, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau, kẻ làm ba này cũng yên tâm."
Nguyễn Huệ Lan ở bên cạnh thì liếc nhìn Cố Sênh Ca đầy chán ghét, mãi cho tới lúc đi, bà ta cũng không tỏ ra thân thiện với cô chút nào.
Hạ Hoa Niên và Nguyễn Huệ Lan không nán lại Phong Viên lâu.
Cố Sênh Ca và Hạ Mặc Thần đứng ở cổng đưa mắt nhìn xe đi xa dần, mãi cho tới khi xe khuất bóng, cô mới rút tay đang đặt trên cánh tay người đàn ông kia.
"Được rồi, cũng đã diễn xong, Hạ tổng không cần vờ thâm tình nữa."
Hạ Mặc Thần siết chặt nắm tay, lạnh lùng hừ một tiếng: "Cố Sênh Ca, cô không làm diễn viên đúng là tiếc cho diễn xuất thơ ngây này."
"Cảm ơn lời khen của Hạ tổng, anh biểu diễn cũng không tệ, hai ta bất phân thắng bại."
"Chỉ giỏi võ mồm, chứ không dám nói ly hôn! Cố Sênh Ca, cô vẫn luôn không có can đảm như thế!"
Cố Sênh Ca vừa đi tới phòng khách vừa gật đầu đáp lại: "Đúng vậy, tôi chính là kẻ không có can đảm, đành chịu thôi, ai bảo tôi yêu tiền như thế chứ!"