Đường đi xuống tầng hầm rất nhỏ và hẹp, miễn cường chỉ đủ một người đi xuống.
Tịnh Phác dẫn đầu đi xuống dưới, hắn chỉ đi hai bậc thang, sau đó trực tiếp nhảy xuống rồi gấp rút thúc giục tôi: "Nhanh!"
Tuy không biết hắn nhìn thấy gì nhưng tôi cũng không dám trì hoãn, tôi theo sát hắn cùng nhau xuống tầng hầm.
Đi được một đoạn, không khí ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, trong không khí mang theo cảm giác ướt át mốc meo, không biết có phải do tôi dở hơi không mà không hiểu sao tôi rất thích mùi này.
Tịnh Phác lấy điện thoại ra mở đèn pin chiếu đường.
Tuy đây là lần đầu tiên hắn đến nơi này nhưng lại giống như biết rất rõ đường đi, Tịnh Phác dẫn tôi rẽ hai lần, sau đó dừng lại trước một căn phòng.
Thấy hắn dừng ở trước cửa, tôi cũng dừng lại, yên lặng cố gắng nghe âm thanh trong phòng.
Do vách ngăn được làm bằng gỗ, cách âm không hiệu quả, tôi nghe loáng thoáng thấy tiếng nức nở, dường như là tiếng khóc của trẻ nhỏ.
Tịnh Phác nói tôi lùi ra sau một chút, hắn giơ cao chân, dùng lực đủ mạnh đá văng cánh cửa.
Tôi vọt vào trong theo Tịnh Phác, trước mắt tôi là Âu Tòng Hữu với vẻ mặt kinh hoảng thất thố.
Trong căn phòng này có một cái giường lớn, một cái ghế dựa, trên bàn trà nhỏ có rất nhiều bánh bao đóng gói, trừ những thứ đó ra thì không còn gì cả.
Tư thế của Âu Tòng Hữu lúc này vô cùng quỷ dị, anh ta đang nằm sấp trên giường, đắp chăn che kín người, Âu Tòng Hữu dùng một tay chống nửa thân trên, dưới thân có một khoảng trống khá lớn.
Tôi cười mập mờ, cái tư thế này, lại thêm âm thanh nghẹn ngào tôi nghe được bên ngoài, người sáng suốt đều hiểu dưới thân anh ta chắc chắn có người.
Tôi giễu cợt: "Bác sĩ Âu, phóng khoáng thế?"
Gương mặt Âu Tòng Hữu vẫn còn hoảng loạn, anh ta cố gắng trấn định nói: "Ừ, các người đi ra ngoài trước đi, tôi sửa soạn một chút."
Tịnh Phác vẫn không nói gì.
Chuyện này rất không giống hắn, với tính cách của Tịnh Phác, nhìn thấy Âu Tòng Hữu chật vật như vậy thì sao hắn có thể không buông ra vài câu mỉa mai được.
Tôi ghé mắt nhìn qua Tịnh Phác, Tịnh Phác đang lạnh mặt đột nhiên mở miệng: "Mày đi ra."
Âu Tòng Hữu cười cười: "Không tốt lắm đâu." Vừa nói, anh ta vừa dùng tay kia chỉ chiếc chăn đang che trên người, dường như Âu Tòng Hữu không muốn chúng tôi nhìn thấy người dưới thân.
Tịnh Phác không đợi anh ta nói nữa, hắn nhanh chóng tiến lên túm lấy cái chăn trên người Âu Tòng Hữu, Âu Tòng Hữu cũng liều mạng nắm chặt cái chăn, không chịu để Tịnh Phác kéo ra.
Trong lòng tôi rất rõ ràng lúc này không phải thời điểm xem kịch, nhưng...!Hai người đàn ông tranh giành một cái chăn, một người ở trên giường, dưới thân còn giấu một người, một người nổi giận đùng đùng...!Thật sự kỳ quái quá đi mất.
Tôi không biết vì sao Tịnh Phác cứ chấp nhất muốn để người dưới thân Âu Tòng Hữu lộ mặt ra, nhưng nhất định là hắn có lý do, vì vậy tôi bèn tiến lên hai bước, bởi vì tò mò nên tôi vẫn luôn để ý phía dưới cái chăn kia.
Cái chăn đã bị hai người kéo qua kéo lại nên lúc ẩn lúc hiện, bên dưới sớm đã lộ ra một góc, tầm mắt của tôi lơ đãng nhìn vào trong, bỗng dưng cả người lạnh buốt.
Tôi vội vàng chạy đến, cùng Tịnh Phác dùng sức kéo chăn lên, rốt cuộc người được giấu dưới chăn cũng lộ ra bên ngoài.
Người này có đôi mắt thanh tịnh và đạm mạc, không mang theo chút cảm xúc nào, mái tóc hơi dài, mềm mại rũ xuống vai, làn da tái nhợt không sức sống, xem ra là không thường xuyên nhìn thấy ánh mắng mặt trời.
Tôi thực sự không nhịn được, đấm vào gương mặt Âu Tòng Hữu một cái: "Con mẹ nó, mày là súc sinh sao?"
Bé trai trên giường không cảm xúc ngồi dậy, nhìn dáng dấp thì có lẽ là năm sáu tuổi, mặt mũi rất đáng yêu.
Đây chính là bé trai tôi và Tịnh Phác đã từng gặp ở bệnh viện.
Đầu óc tôi rối mù lên, dường như có điều gì đó vừa xuất hiện rồi lại biến mất.
Tôi cho rằng Âu Tòng Hữu che dấu như vậy là bởi vì dưới thân anh ta là một cô gái dùng để giải quyết dục vọng, thậm chí cũng có thể là một đàn ông, cho nên mới không muốn để chúng tôi biết, trăm triệu lần không nghĩ tới lại là một bé trai.
Tịnh Phác giữ chặt tôi: "Đừng xúc động."
Hắn chỉ Âu Tòng Hữu đang mặc quần áo chỉnh tề trên người: "Tên đó không phải cái loại người anh đang nghĩ."
Âu Tòng Hữu đưa tay lên che bên mặt bị tôi đánh, đau đớn mở miệng: "Nó là...!con tôi."
Tôi càng thấy không hiểu, nhưng nhớ đến hai chữ "sinh linh" Tịnh Phác nói, rồi lại nhớ đến đứa trẻ chạy nhanh trong bệnh viện, còn đi xuyên tường, sau đó nhìn lại đứa nhỏ còn sống sờ sờ ngồi trước mặt, tôi bỗng ngờ ngợ, hóa ra đây là ý nghĩa của từ "sinh linh" sao?
Đống nghi vấn của tôi đã xếp thành hàng dài, dường như chúng đang muốn tuôn ra ngay lập tức.
Nhưng đột nhiên, bé trai kia đảo mắt một vòng, sau đó nặng nề ngã chổng vó trên giường.
Âu Tòng Hữu lay lay cậu bé vài cái, cậu bé vẫn mềm oặt như bông nằm trên giường, tôi hỏi: "Cậu bé làm sao vậy?"
Âu Tòng Hữu lắc đầu: "Nó...!Thời gian này vẫn luôn như vậy, vô duyên vô cớ té xỉu."
Tôi hỏi: "Sao không dẫn cậu bé đi bệnh viện kiểm tra?"
Âu Tòng Hữu xấu hổ không trả lời.
Tôi cố nhịn cơn phẫn nộ đang thôi thúc trong lòng, những lời chửi mắng cũng nuốt nghẹn trở về, an toàn của đứa bé quan trọng hơn.
Nghe Âu Tòng Hữu nói đây không phải là lần đầu tiên đứa nhỏ này té xỉu, tôi bèn bế cậu bé lên, nhìn Âu Tòng Hữu với sắc mặt khó chịu: "Anh đi theo chúng tôi!"
Âu Tòng Hữu cũng nghe lời, anh ta khôi phục dáng vẻ ôn hòa, ngoan ngoãn theo chúng tôi ra xe ngồi xuống ghế sau.
Tôi vẫn ôm đứa bé trên tay.
Không biết vì sao, cảnh tượng Âu Tòng Hữu nằm trên người đứa bé vẫn còn hiện lên rõ ràng trong mắt tôi.
Tôi không muốn giao đứa bé vào tay Âu Tòng Hữu, vậy nên Tịnh Phác lái xe, còn tôi ôm đứa bé ngồi ở ghế phụ.
Âu Tòng Hữu thấy tôi vẫn luôn đánh giá anh ta qua kính chiếu hậu bèn nói như đã biết từ trước: "Nếu anh không tin nó là con của tôi thì chúng tôi có thể làm xét nghiệm ADN."
Tôi nói: "Dù nó là con ruột của anh, nhưng anh lại để cho nó sống không có hộ khẩu nhiều năm, còn ném nó ở tầng hầm một nơi hẻo lánh, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để nói anh ngược đãi trẻ nhỏ rồi."
Âu Tòng Hữu không trả lời, tôi thấy Tịnh Phác vẫn luôn liếc kính chiếu hậu để nhìn ghế sau bèn nói với hắn: "Cậu tập trung lái xe, đừng nhìn đông nhìn tây."
Tịnh Phác ra hiệu cho tôi để ý một chút đến ghế sau, tôi quay đầu lại, chỉ thấy Âu Tòng Hữu đang dựa vào một bên cửa xe, thấy tôi nhìn, anh ta hỏi: "Làm sao vậy?"
Tôi không đáp Âu Tòng Hữu, lại xoay lên trước, cũng không biết Tịnh Phác muốn tôi nhìn cái gì.
Tịnh Phác lắc đầu: "Quên đi, không có gì."
Dường như do tôi động đậy nhiều, đứa bé tôi ôm trong ngực bỗng cựa quậy rồi từ từ tỉnh dậy.
Tôi cúi đầu nhìn, đối diện với đôi mắt tối om mà hồn nhiên, trong suốt, không mang một chút cảm xúc nào của cậu bé.
Cậu bé và tôi nhìn nhau một lát, sau đó nó chậm rãi nhắm mắt lại, lần này không phải ngất xỉu, mà nhìn có vẻ như đang muốn ngủ.
cậu nhóc dựa đầu vào cổ tôi giống như mèo con, sau đó nhẹ nhàng dụi dụi, gối đầu lên cổ tôi ngủ tiếp.
Tôi bất chợt mềm lòng đưa tay lên xoa tóc của cậu bé hai cái, ừm, có chút ẩm ướt.
Tịnh Phác liếc thấy động tác của tôi, hắn không quay đầu sang, chỉ cười cười.
Đứa trẻ thở ra mấy hơi nóng phả vào hõm cổ tôi, thở đến tôi cũng có chút nhột.
Lúc này tôi cũng đã khá mệt nhọc, hai mắt hết nhắm lại mở, Âu Tòng Hữu ở ghế sau cũng đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tịnh Phác chạy chậm lại, như vậy xe sẽ không xóc nảy trên đường đất.
Hắn vươn tay ra sờ đầu cậu bé, đường cong từ động tác trên tay Tịnh Phác tạo thành có chút lớn, ngón tay vì rủ xuống theo quán tính xẹt qua cổ tôi, Tịnh Phác nhẹ giọng: "Anh ngủ một lát đi, đến nơi tôi gọi anh dậy."
Tôi lên tiếng đáp lời, nhưng trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, sống lưng phát lạnh, dường như có ai đó đang chăm chú nhìn tôi..
Danh Sách Chương: