OK, có lẽ chú đã biết, tháng sau là sinh nhật thứ 30 của mẹ, cháu và Toby đang dự định tổ chức một buổi lễ sinh nhật bất ngờ cho mẹ. Chú đến nhé?
Đến giờ này bọn cháu đã mời bà, ông, bác Stephanie, cậu Kevin (mặc dù bọn cháu không muốn vì cậu ấy làm bọn cháu sợ), cô Ruby, chú Teddy, bố mẹ Toby, Toby và cháu. Cho đến giờ thì đó là tất cả. À và cả dượng Greg nữa nếu dượng có ở đây. Dượng lúc nào cũng làm việc và mẹ thì luôn kêu ca dượng về chuyện đó. Cuối tuần trước mẹ được nghỉ và suốt tuần mẹ đã thật sự phấn khởi vì kỳ nghỉ đó vì đã dự định làm bao nhiêu thứ với cô Ruby và dượng Greg. Cháu biết mẹ cảm thấy thế nào vì cháu ghét trường học và khi kỳ nghỉ cuối tuần đến thì cháu thích ghê lắm. Nhưng dượng Greg lại phải đi đúng vào phút cuối cùng. Sau đó cô Ruby gọi điện cho mẹ và nói rằng cô bị ốm, thế là mẹ ở nhà xem ti vi suốt với cháu và Toby, và mẹ cho phép cậu ấy ngủ lại.
Toby có cái đèn pin mới này này. Hình như đấy là cái đèn pin tốt nhất trên đời. Khi mẹ đi ngủ, bọn cháu chiếu đèn pin qua cửa sổ và ánh đèn rọi lên đến tận các đám mây và những thứ khác, ánh đèn chiếu rất mạnh. À, bọn cháu cũng chiếu đèn dọc đường phố và bọn cháu có thể nhìn thấy ông bà Gallagher trong nhà họ. Toby nghĩ là ông bà ấy đang chơi trò ếch nhái. Thật là buồn cười lắm, trừ mỗi việc bà Gallangher mặc váy ngủ đi trên phố và cáu điên lên với bọn cháu, và bà ấy gõ ầm ầm vào cửa thét gọi mẹ. Mẹ cáu đến nỗi đã nói sẽ không dẫn bọn cháu đi xem diễu hành nữa. Nhưng rồi mẹ vẫn cho bọn cháu đi.
Cháu và Toby đi vẽ mặt trong trị trấn, trông hay cực ấy. Bọn cháu thậm chí còn làm cho mẹ một cái mặt có quốc huy Ireland nữa và mẹ cũng vẽ mặt luôn, nhưng lúc ấy mẹ ước gì đã không vẽ vì trời bắt đầu mưa và thế là sơn xanh, trắng và vàng chảy ròng ròng trên mặt tất cả mọi người. Trông cứ như là nước mắt cầu vồng ấy. Tóc Toby dính đầy sơn, cháu đã lấy tay dụi nhầm vào mắt và thế là màu xanh vào hết cả mắt. Ngứa đến nỗi cháu không thể nào mở mắt được và chăng nhìn thấy gì cả, vì thế mẹ Toby nắm tay dắt cháu về nhà. Bọn cháu phải đi trước khi buổi diễu hành bắt đầu.
Bọn cháu ướt sũng khi về đến nhà và bộ cánh mới của mẹ phủ kín một lớp sơn màu xanh lá cây. Cái bà đã vẽ mặt cho bọn cháu nói rằng khi nào giặt quần áo thì sơn sẽ đi hết. Chả hết gì cả. Toby có mái tóc xanh lè suốt cả tuần đi học và cô Casey Mũi to Hơi thở Hôi không vui lắm. Chú có tin được là bây giờ cô ấy là hiệu trưởng không? Mẹ nói là trường này hẳn là đã thật sự hết hy vọng rồi. À mà khi từ thị trấn về bọn cháu đã xem diễu hành trên ti vi nhưng chỉ được xem một đoạn cuối thôi vì mãi mới về được đến nhà vì cái bọn khách du lịch khốn kiếp kia đông quá. Đó là câu mẹ nói đấy.
Thế chú sẽ đến buổi lễ sinh nhật nhé? Chú mang cả Josh đến cũng được. Với lại bọn cháu cũng cần thêm người. Bác Stephanie không đến được vì tháng sau bác sẽ đẻ em bé và cháu không nghĩ là chú phi công sẽ cho bác ấy bay đâu vì bác ấy nặng quá hay đại loại thế. Ông bà đang sang chơi thăm bác ấy, bác Pierre và em bé mới đẻ nếu nó ra đời. Cậu Kevin không đến được vì cậu ấy vừa bắt đầu công việc mới là làm đầu bếp ở một khách sạn mới gần nông thôn. Vậy là chỉ có cô Ruby và chú Teddy, và cô Ruby nói rằng cô ấy không thể hứa trước là chú Teddy sẽ có mặt vì cô ấy không thích lên kế hoạch hẹn hò với chú ấy trước xa như thế. Tuy nhiên chỉ có hai tuần thôi mà.
Cháu muốn buổi sinh nhật có vẻ đặc biệt với mẹ, vì tuần này mẹ lại trở nên thật sự buồn bã rồi. Những ngày này mọi sự có vẻ lạ lắm. Cháu nghĩ đó là vì điện thoại bị hỏng. Mỗi khi điện thoại reo và mẹ nhấc máy lên là lại không có ai ở đầu kia cả. Việc này xảy ra cả khi cháu nghe điện thoại nữa. Nhưng mà không xảy ra khi dượng Greg nhấc máy.
Dượng Greg nói dương sẽ bảo ai đó đến sửa điện thoại và mẹ chỉ phun đồ uống vào dượng. Thật sự cháu không nghĩ đến điện thoại bị hỏng. Cháu nghĩ ai đó gọi điện vì chỉ muốn nói chuyện với dượng Greg thôi chứ không phải với cháu và mẹ.
Sẽ thật hay nếu chú đến – chú thật vui vẻ. Chú còn có thể ngủ ở đây nữa nhưng không được ngủ trong phòng cho khách vì bây giờ cháu nghĩ đó là phòng của dượng Greg. Chú có thể ngủ trên trường kỷ, nếu không cháu có một cái giường gấp trong phòng cháu đấy. Chú nhớ là không gọi điện nhé vì đây là một bí mật và mẹ vẫn gác máy lên mà chẳng nói xin chào hay gì đâu. Nếu chú muốn thì email cho cháu nhé.
Yêu chú,
Katie
Từ Alex
Gửi Katie
Tiêu đề Đáp: Sinh nhật 30 tuổi của Rosie
Cám ơn cháu đã viết thư. Ý của cháu và Toby rất hay nhưng chú không thể chờ đến sinh nhật mẹ cháu được, nếu cháu không phiền. Chú sẽ có mặt ở đó ngay khi có thể.
Chúc mừng sinh nhật 30 tuổi, em gái!
Xin lỗi anh chị không có mặt ở đó được.
Yêu em, Stephanie, Pierre và Jean-Louis
Gửi con gái của bố mẹ
Chúc mừng sinh nhật 30 tuổi.
Xin lỗi bố mẹ không có mặt ở đó được. Hãy vui với ngày của con nhé, con yêu, và chúng ta sẽ gặp lại con khi nào về.
Yêu con, Bố mẹ
Chúc mừng sinh nhật 30 tuổi, chị gái.
Xin lỗi em không thể có mặt ở đó nhưng cảm ơn chị vì đã tìm cho em công việc này. Em nợ chị một lần này.
Hãy thưởng thức buổi tối nay nhé.
Kevin
Chúc mừng Sinh nhật.
Hãy cùng xỉn nào.
Yêu em, Ruby
Rosie ơi,
Ngày mai tớ sẽ về Boston nhưng trước khi đi tớ muốn viết bức thư này cho cậu. Tất cả những ý nghĩ và cảm giác dần lớn lên trong tớ cuối cùng cũng trào ra khỏi ngòi bút này và tớ để lại bức thư cho cậu để cậu không cảm thấy rằng tớ đặt cậu dưới bất cứ sức ép nào. Tớ hiểu rằng cậu sẽ cần có thời gian để cố gắng quyết định về điều tớ sắp sửa nói đây.
Tớ bít điều gì đang diễn ra, Rosie. Cậu là bạn thân nhất của tớ và tớ có thể thấy nỗi buồn trong mắt cậu. Tớ bít Greg không đi làm vắng vào cuối tuần. Cậu không bao giờ có thể nói dối với tớ được đâu; lúc nào cậu cũng nói dối kém kinh khủng. Mắt cậu đã phản bội lại cậu hết lần này đến lần khác. Đừng có giả vờ rằng mọi việc đều hoàn hảo vì tớ có thể thấy không phải như thế. Tớ thấy Greg là một người đàn ông ích kỷ không hề biết rằng anh ta may mắn đến thế nào và điều đó khiến tớ phát ốm lên được.
Anh ta là người đàn ông may mắn nhất thế giới vì đã có cậu, Rosie, nhưng anh ta không xứng đáng với cậu và cậu xứng đáng được những gì tốt hơn nhiều. Cậu xứng đáng với một người yêu cậu với mỗi nhịp đập trái tim, người luôn nghĩ về cậu, người mà mỗi phút trong mỗi ngày đều tự hỏi cậu đang làm gì, cậu đang ở đâu, cậu đang ở bên ai và cậu có ổn không. Cậu cần một người có thể giúp cậu vươn tới những giấc mơ của cậu và có thể bảo vệ cậu khỏi những nỗi sợ của cậu. Cậu cần ai đó đối xử với cậu bằng sự kính trọng, yêu mỗi phần con người cậu, nhất là những thiếu sót của cậu. Cậu cần phải ở bên một ai đó có thể làm cho cậu hạnh phúc, thật sự hạnh phúc, hạnh phúc đến nhảy múa trên không được ấy. Ai đó lẽ ra đã phải nắm lấy cơ hội ở bên cậu nhiều năm trước chứ không phải sợ hãi e ngại phải thử.
Tớ không còn sợ nữa, Rosie. Tớ không sợ phải thử. Tớ bít cảm giác của tớ hôm đám cưới cậu là gì – đó là ghen tuông. Trái tim tớ tan nát khi nhìn thấy người phụ nữ tớ yêu quay khỏi tớ để đi dọc theo lối giữa hai hàng ghế với một người đàn ông khác, một người cô ấy dự định sống cùng trong suốt cả phần đời còn lại. Đấy như một án chung thân với tớ, bao nhiêu năm dài phía trước tớ sẽ không thể nói cho cậu biết tớ cảm thấy gì hay ôm cậu theo cách tớ muốn.
Đã hai lần chúng ta đứng bên nhau dưới bàn thờ, Rosie. Hai lần. Và hai lần chúng ta đã nhầm. Tớ cần cậu có mặt ở đó vào ngày cưới của tớ nhưng tớ quá ngu ngốc và không thấy được rằng tớ cần cậu để là lý do cho ngày cưới của tớ.
Lẽ ra tớ không bao giờ nên để đôi môi của cậu rời khỏi môi tớ hồi ở Boston bao nhiêu năm trước ấy. Lẽ ra tớ không bao giờ được kéo môi mình ra. Lẽ ra tớ không bao giờ được hoảng sợ. Lẽ ra tớ đã không phí hoài bao nhiêu năm không có cậu. Hãy cho tớ một cơ hội để nói điều đó với cậu. Tớ yêu cậu, Rosie, và tớ muốn ở bên cậu và Katie và Josh. Luôn luôn.
Hãy nghĩ về điều đó. Đừng phí thời gian với Greg. Đây là cơ hội của chúng ta. Đừng e ngại nữa và hãy nắm lấy cơ hội này. Tớ hứa sẽ làm cho cậu hạnh phúc.
Gửi đến cậu tất cả tình yêu của tớ,
Alex