• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Lâm ca, sao nhanh vậy huynh đã tới rồi, ta còn chưa phơi xong quần áo cho huynh đâu.”

Lâm Nghị nhìn Tần thị bình yên vô sự, không có dáng vẻ như là muốn tự sát thì đi vào bên trong quan sát.

Lại phát hiện Tiểu Thảo nhút nhát đang đứng ở sau cửa chỉ lộ ra cái đầu đang nhìn hắn, bị hắn nhìn thấy lại hoảng sợ như nai coi mà hốt hoảng tránh né đi.

Vẫn còn bình thường.

Lâm Nghị nhẹ nhàng thở ra nói: “Không sao, ngươi lấy cho ta đem đi là được, vừa nãy bỗng nhiên nghĩ đến thôn dân sẽ đến làm phiền ngươi cho nên mới đến xem một chút, không có chuyện gì vậy ta đi trước đây.”

“Chờ một chút, bây giờ trời lạnh, huynh mặc áo mỏng chạy bên ngoài không tốt đâu, trong nhà ta vẫn còn một ít quần áo cũ của chồng, nếu như huynh không chê thì vào nhà thay đi.”

“Đương nhiên không chê, chỉ có điều ta mặc ở bên ngoài là được, không cần phải vào trong đâu.”

Trong thôn vốn có tin đồn về Tần thị, nếu như Lâm Nghị cởi trần ở trong đó bị người nhìn thấy sẽ nói sao đây, vẫn cứ ở bên ngoài là tốt rồi.

Nhìn sắc mặt của Tần thị có chút biến hóa, Lâm Nghị cũng biết là nàng đang suy nghĩ gì cho nên mới vội vàng giải thích nói: “Chớ hiểu lầm, chỉ là trong nhà ta có vợ rồi, ta nói nhiều lời với nữ nhân khác nàng đã muốn nổi đóa rồi, hay là cứ ở bên ngoài đi!”

Nghe Lâm Nghị giải thích, Tần thị không khỏi che miệng cười trộm, nhìn tiểu tử Lâm Nghị khí vũ hiên ngang như vậy thế mà lại sợ vợ, thật là vô cùng đáng yêu.

Tần thị liền đi vào trong phòng lấy ra một bộ áo thô vải gai, quần áo chất vải rất thô nhưng giặt rất sạch sẽ, cũng không có mùi nấm mốc gì, tất nhiên là nữ chủ nhân đã bảo quản bộ quần áo này rất tốt.

Từ một bộ y phục là có thể nhìn ra tình cảm của nàng với trượng phu. Vì sao lại...

Lâm Nghị nghĩ đến đám thôn phụ trước đó có nói, hình như là không có lửa làm sao có khói, hơn nữa Vương Lương đặc biệt thích lão bà nhà người ta chính xác là đã tới thôn Thanh Hà.

Trong lúc nhất thời, Lâm Nghị không biết làm thế nào. Chỉ có điều, hắn cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu quá sâu.

Dù sao thì Tần thị có chung thủy với chồng hay không thì không có quan hệ gì với hắn, người ta không giết người phóng hỏa, hắn cũng không xen vào.

Về phần giải thích ủy thác của Tần thị, cũng có thể là do Triệu Sơn suy nghĩ nhiều.

Chỉ là, Lâm Nghị căn cứ vào nguyên tắc nên dặn dò Tần thị: “Ta biết tình cảnh của ngươi ở trong thôn bây giờ không tốt lắm, nếu như ngươi cần có thể tới Tĩnh Dạ Ti ở Sa Thành tìm ta.”

Tần thị nghe vậy thì chớp chớp mắt, trong mắt dần dâng lên một tầng nước mắt.

Nàng vội lấy tay che mặt, cảm kích nói: “Đa tạ Lâm ca.”

“Vậy ta xin cáo từ.”

Lâm Nghị không dám ở chung quá lâu với nữ nhân mỗi một cái cau mày mỗi nụ cười đều mang sự mê hoặc này, nói xong cũng tranh thủ thời gian mà chuồn đi.

Tần thị nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của hắn mà nhịn không được liếm môi một cái.

“Hắn có mùi ngon quá...”

Lâm Nghị rời khỏi nơi ở của Tần thị đã nhanh chóng quay về nhà của trưởng thôn, mới đến miếu thổ địa đã nhìn thấy Quản Bất Bình dẫn mấy thôn dân tìm tới.

“Tiểu Lâm, không xong rồi, không thấy thi thể của Hổ yêu đâu cả!”

“Ủa? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Nghị cũng rất kinh ngạc, lúc này mới qua được một lúc, thi thể của một con hổ lớn như vậy có thể chạy đi đâu được?

“Ta đoán có thể là yêu nhân tà giáo làm, bất cẩn rồi.”

Quản Bất Bình càng nói càng cảm thấy tiếc hận. Sớm biết vậy thì y đã không lén lười.

Trước đó y kêu trưởng thôn và mấy tráng hán đi khiêng xác hổ, y cũng không cần phải làm loại công việc bẩn thỉu cực nhọc này.

Trong lòng hắn nghĩ đến yêu nhân tà giáo kia mặc dù hoạt động ở gần đây nhưng mang theo con tin thì rất bất tiện, không cần thiết phải đi trộm xác hổ hơn ngàn cân này.

Kỳ thật cái xác hổ này nếu nói là đáng tiền thì cũng không quá đáng tiền, trên người nó quý nhất là da hổ thì đã bị Lâm Nghị chém cho tung tóe, chất lượng không được tốt lắm.

Mà hổ tiên* thì lúc trước Quản Bất Bình đã lén cắt đi rồi.

*tờ rim hổ

Loại Hổ yêu thành tinh này đem thứ đồ chơi đó đi ngâm rượu ai uống thì người đó hiểu rõ.

Còn lại một ít đồ vật có giá trị thì chỉ có xương hổ có thể dùng được. Cho nên, bây giờ Quản Bất Bình cũng vẫn chưa hiểu, kẻ tà giáo yêu nhân kia vì cái gì mà không buông tha.

Lâm Nghị lại nói: “Ngươi có từng nghĩ đến điều này hay không, trộm xác hổ và bắt Vương Lương đi không phải là một người?”

“Ta không đến mức xui xẻo như vậy chứ? Ngay tại một cái thôn Thanh Hà nho nhỏ như vậy có thể ẩn giấu nhiều yêu ma quỷ quái như vậy sao?”

Mặc dù lời nói là như vậy nhưng Quản Bất Bình đã cảm thấy có chút không ổn.

Lâm Nghị tiếp tục dẫn dắt nói: “Nói cũng phải, quận Trường Sa này bốn phía chưa từng nghe qua có hổ náo loạn, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện một Hổ yêu mạnh như vậy, không chừng là có...”

 

 Chương 20: Vì gì mà hắn lại như vậy

“Ài, không có căn cứ không nên nói lung tung.”

Quản Bất Bình cắt đứt lời của Lâm Nghị còn chưa nói ra, nhìn dáng vẻ giữ kín như bưng của y, Lâm Nghị suy đoán, đại khái là thế lực đạo quan nuôi hổ kia có hơi lớn mới có thể khiến cho Quản Bất Bình kiêng kị như vậy.

Lâm Nghị cũng không phải là trẻ con miệng còn hôi sữa, nói đến nước này cũng đã biết được điểm dừng.

Trước khi hắn đến cũng không nghĩ tới chỉ là một vụ án nhỏ về bà cô hổ mà đằng sau lai xuất hiện lão đại hổ, đằng sau lão đại hổ lại có một người nuôi hổ làm ô dù.

Điều này cũng không quan trọng, chờ sau này hắn có bản lãnh rồi ngay cả ô dù của hổ cũng bứng đi.

“Ta bây giờ chỉ lo lắng cho đám người Ngưu Nhị...”

Quản Bất Bình yên lặng thở dài một hơi, nếu như Lâm Nghị không đoán sai, ba người trở về đưa tin kia đều gặp nguy hiểm.

Đường đi về hướng quận Trường Sa, Ngưu Nhị bây giờ đang phi nước đại.

Dù sao y cũng đã gia nhập Luyện Khí sĩ, mặc dù chỉ là cấp thấp nhất, tầng chín, nhưng dựa vào hai cái đùi của mình lúc trời tối chạy về quân thành cũng không khó.

Nhưng có thể làm được là một chuyện, có mệt hay không lại là một chuyện khác.

“Nếu như lúc này có ngựa thì hay rồi.”

Đang lúc nghĩ như vậy, phía trước năm trăm mét truyền tới một tràng tiếng vó ngựa cộc cộc, có tiếng ngựa hí quen thuộc.

Ngưu Nhị tập trung nhìn, đó không phải là Phi Độ của Quản bộ đầu sao?

Trên đầu ngựa màu đen còn có một nhúm lông trắng, tạo hình này của Phi Độ cũng xem như là rất độc đáo, Ngưu Nhị lăn lộn ở Tĩnh Dạ Ti nhiều năm như vậy không đến mức ngay cả vật cưỡi của lão đại cũng nhìn nhầm.

Chỉ là, ngựa này không phải là Ngô Hiền và Trần Thụy cưỡi đi sao, sao lại một mình chạy đến đây?

Cái mũi của Ngưu Nhị giật giật, ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên lưng ngựa lập tức ý thức được không ổn rồi.

Gặp nguy hiểm!

“Phi Độ, đến chỗ ta này!”

Nghe được tiếng có người gọi, Phi Độ nhanh chóng chạy vội về chỗ Ngưu Nhị.

Tính tình nó dịu dàng ngoan ngoãn, ở trong Tĩnh Dạ Ti được tính là con ngựa lành tính nhất, mặc dù Ngưu Nhị hơi mập chút nhưng Phi Độ vẫn cho hắn leo lên.

Đợi Ngưu Nhị lên ngựa, Phi Độ lại không ngừng chạy về phía thôn Thanh Hà.

Hà Đông bí mật quan sát không thể nhịn được điều này, việc này có quan hệ với năm ngàn kim. Trở về cho ta!

Âm phong lóe sáng, Phi Độ và Ngưu Nhị đều bị lóa mắt, trong bão cát chạy một lúc ngay cả bị đổi hướng cũng không phát hiện, dọc đường phi nước đại, phía trước cách đó không xa xuất hiện hai cỗ thi thể thê thảm.

Chính là Ngô Hiền và Trần Thụy, bọn họ bị người mổ ngực mổ bụng, kiểu chết không khác với Bạch Sơn Quân chút nào, thi thể cứ như vậy mà bị ném ở trên đường, ý tứ khiêu khích mười phần.

Bên trong một rừng cây nhỏ ở trên đường, đang có một già một trẻ đứng quan sát. Già khuôn mặt nham hiểm, nhìn mặt mũi tràn đầy sát khí, trẻ thì dáng vẻ tuấn tú, khóe miệng vẫn luôn mang theo ý cười, rất là tà tính.

“Bạch Sơn tiền bối, có hai cỗ thi thể này, người của Tĩnh Dạ Ti hẳn là sẽ thức thời mà không dám đi từ đây ngang qua, tối nay quận Trường Sa không có người trấn thủ, không bằng tiền bối đi theo ta vào trong thành náo cho long trời lở đất, xem như là báo thù cho yêu sủng của ngài, ngài thấy sao?”

Bạch Sơn đạo nhân hừ lạnh một tiếng, biết người này không có ý tốt nhưng lại cứng rắn cự tuyệt nói: “U Đồng, không nên so sánh ta với những gia hỏa chỉ sợ thiên hạ không loạn như ngươi, ta chỉ báo thù, những chuyện khác không có quan hệ gì với ta cả, ngươi cũng đừng thử kéo ta xuống nước thêm lần nữa.”

“Chậc chậc chậc, suýt chút nữa quên mất, Bạch Sơn đạo nhân là danh môn chính phái, thất kính thất kính.”

“Ngươi.”

Bạch Sơn đạo nhân bị U Đồng chọc giận hết sức, nhưng lại không dám trở mặt động thủ.

U Đồng nhìn thì chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi nhưng trên thực tế lại là người đứng đầu trong Tứ Đại U Mị của Tịnh Thế Tông, gã có Bạch Sơn Quân hỗ trợ cũng không phải là đối thủ của U Đồng, huống chi hiện tại Bạch Sơn Quân bị một tiểu tốt của Tĩnh Dạ Ti giết chết một thân bản lĩnh của gã đã bị giảm đi bảy thành.

U Đồng hết lần này tới lần khác thích nhất giả vờ yếu đuối, mở miệng là một tiếng tiền bối, không khỏi khiến cho người ta hạ thấp cảnh giác.

Giống như vừa rồi, hắn không nhịn được nổi cáu mà xem U Đồng là đối tượng có thể khinh thường, đang muốn trở mặt thì nhìn thấy hàn quang dưới đáy mắt của U Đồng mới giật mình nhận ra mình không phải là đối thủ của gã, cưỡng ép đè xuống lửa giận, trong lòng chỉ có lãnh ý.

U Đồng dường như hứng thú với loại ác ý này, trước hết khiến cho người ta hạ cảnh giác, cho là mình rất đỉnh rồi, thời điểm chuẩn bị động thủ lại dọa cho lòng người lạnh lẽo, tương phản trước sau chính là niềm vui của U Đồng.

Không hổ là người trong ma giáo.

Bạch Sơn đạo nhân tỉnh táo lại, cũng ngại nhận sai, chỉ nói là: “Ngươi muốn đi quân Trường Sa thì đi đi, ta ở lại nơi này trông coi là được.”

“Cần gì chứ, sẽ không có người tới, vừa rồi cố ý thả con ngựa kia đi còn có người nào có gan dám tới nữa?”

U Đồng vừa dứt lời thì liền nhìn thấy một tên tráng hán cưỡi Phi Độ, một người một ngựa không vương bụi trần.

“Hắn dũng cảm vậy sao?”

Mặc dù U Đồng không hiểu một Tuần Bổ nho nhỏ lấy đâu ra lá gan dám không nhìn chữ bằng máu và thi thể trên đất, nhưng gã lại chịu đả kích rất lớn.

Có điều gã không biết là thị giác của Ngưu Nhị chỉ có một con đường.

Thi thể?

Đó là không tồn tại.

Ta đây không phải về lại tìm lão đại sao?

Xông qua là được rồi.

U Đồng và Bạch Sơn đều có cảm giác nhận được sự khiêu khích, chỉ là một Luyện Khí sĩ cửu phẩm sao hắn lại dũng cảm như thế?

Chết đi cho gia gia!

U Đồng tiện tay đánh ra một chiếc lá, đến cảnh giới này một chiếc lá cũng đủ để giết người, dạng này lại càng có phong cách.

Bạch Sơn đạo nhân thì lấy ra một tấm bùa vàng, chuẩn bị cho hắn một kích.

Nhưng trong lúc hoảng hốt, trời đất quay cuồng, quan đạo trước mắt không còn thấy gì nữa, bọn họ chỉ nhìn thấy bông tuyết bồng bềnh, gió bấc phiêu phiêu, thiên địa một mảnh mênh mông.

“Không ổn, quỷ che mắt!”

Bạch Sơn đạo nhân nhìn thấy ảo giác thì kịp thời phản ứng trước, sắc mặt của U Đồng càng thêm ngưng trọng.

“Không phải quỷ che mắt, là Quỷ vực...”

 

 


 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK