Sông Nyang, tiếng Tạng có nghĩa là 'Nữ thần nước mắt".
Tuy Hạ Linh Doanh đến Tây Tạng lâu rồi, nhưng nàng vẫn dốc sức ở đoàn phim, căn bản không có thời gian thư giản, đừng nói đi chơi, thời gian nghỉ ngơi đã ít càng thêm ít. Nhưng nàng thông minh ở chỗ biết rõ con người suy cho cùng bận rộn vì cái gì, sau khi Tiêu Mạc Ngôn đến, công việc có thể sắp xếp được nàng đều đã sắp xếp, dành hết thời gian có thể để bầu bạn với người yêu. Tiêu Mạc Ngôn hiểu rõ tấm lòng nàng, càng thêm cưng chiều nàng. Mà giờ đây, người yêu nhất đã ở bên, nhìn cảnh sắc sông núi mê người trước mắt, trong mắt Hạ Linh Doanh tràn đầy ý cười, tâm trạng được hạnh phúc bủa vây.
Tiêu Mạc Ngôn đứng cách Hạ Linh Doanh không xa, nhìn Hạ Linh Doanh đứng giữa những khóm hoa dại, mái tóc dài bay trong gió, làn váy trắng phấp phới, nụ cười thản nhiên trên mặt, giây phút này, Tiêu Mạc Ngôn cảm thấy đẹp đến mức không chân thật.
Bước nhanh về phía trước, ôm chặt Hạ Linh Doanh vào lòng, Tiêu Mạc Ngôn hôn nhẹ gương mặt nàng, nói nhỏ bên tai: "Hạ Hạ, em là tiên nữ sao? Đẹp quá."
Hạ Linh Doanh trở tay ôm eo Tiêu Mạc Ngôn, vùi má vào cổ cô, "Là chị đó, đồ ngốc."
Xuân sắc không cần mê người mà người tự mê, Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh cứ vậy đi bộ về phía trước, tay nắm chặt tay. Thỉnh thoảng, hai người nhìn nhau cười, dù không nói lời nào cũng cảm thấy hạnh phúc một cách tự nhiên.
Cơm tối, hai người đến thôn Ba Kết phụ cận Kampot ăn đồ ăn truyền thống của tộc Tạng. Vẫn rất thư giãn, một tay Tiêu Mạc Ngôn ôm eo Hạ Linh Doanh, đút nàng ăn theo thói quen, thỉnh thoảng mũi cạ lên mặt nàng, chọc nàng cười. Mùa này cũng không phải mùa du lịch, nhưng đôi lúc cũng có vài ánh mắt tò mò nhìn sang. Chủ yếu là bị khí chất của Tiêu Mặc Ngôn và nét đẹp của Hạ Linh Doanh hấp dẫn, Hạ Linh Doanh vui vẻ, tập trung ăn cơm, Tiêu Mạc Ngôn thì mỉm cười, ai đến cũng không cự tuyệt, ai nhìn cô thì cô nhìn lại, làm mọi người xung quanh đỏ mặt cúi đầu, cô rất đắc ý im lặng ăn cơm với Hạ Linh Doanh.
"Chị đó, tới giờ còn phóng điện tùm lum."
Kết hợp vừa rồi, liên tưởng tới bộ dáng Tiêu Mạc Ngôn tại phim trường, Hạ Linh Doanh không nhịn được phàn nàn, Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn vào mắt nàng: "Khát nước ba ngày mà chỉ có một gáo."
"Còn trả treo nữa."
Hạ Linh Doanh bực mình liếc Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn rất vui vẻ, tay quàng qua hông nàng ôm thật chặt, "Tốt thật, vẫn là ở bên vợ mới hạnh phúc."
"Em không ở bên thì chị không tốt sao? Mỗi ngày không cần cuống cuồng."
"Oan uổng ghê, có phải Má Từ lại méc gì với em không?"
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày, lão bà bà này, đúng là không muốn người khác hạnh phúc. Hạ Linh Doanh buồn cười nắm miệng Tiêu Mạc Ngôn, "Chị muốn là làm, còn sợ có người quản hả?"
"Hừ hừ. Xem ra tôi đúng là đứa trẻ số khổ bị quản cả đời."
"Thế nào, chị không muốn?" Hạ Linh Doanh híp mắt nhìnTiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lập tức đầu hàng, cười quyết tâm: "Nguyện ý nguyện ý, tôi kiên quyết ủng hộ sự lãnh đạo của vợ, chỉ cần là mệnh lệnh của vợ, nhất định chấp hành, vợ nói một là một, tôi —— "
"Được rồi, nói nhảm quá." Hạ Linh Doanh lấy tay bịt miệng Tiêu Mạc Ngôn lại, Tiêu Mạc Ngôn cười hí hửng nhìn nàng, li3m bàn tay của nàng, ánh mắt mờ ám, Hạ Linh Doanh đỏ mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhịn không được đắc chí giương khóe miệng.
Thời gian này, thật quá tốt rồi!
Ban đêm, Tiêu Mạc Ngôn ôm Hạ Linh Doanh, nhìn đống lửa cháy phừng phực trên quảng trường, nghe dân ca tộc Tạng, những mệt mỏi trong khoảng thời gian này chớp mắt tan thành mây khói.
Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong đôi mắt phản chiếu ánh lửa đang nhảy nhót, tâm nàng dường như cũng tan chảy, toàn thân mềm yếu. Tay Tiêu Mạc Ngôn không phụ lòng cảnh đẹp thò vào trong làn váy Hạ Linh Doanh.
"Tiêu, chúng ta cứ như vậy cả đời được không."
Hạ Linh Doanh dịu dàng như nước dựa vào Tiêu Mạc Ngôn, động tác trên tay Tiêu Mạc Ngôn vẫn liên tục x0a nắn chỗ mềm mại kia, gật đầu: "Đương nhiên, đời này em đều nằm trong tay tôi rồi."
Hô hấp vốn bình tĩnh trở nên hỗn loạn, nhìn lại hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái xung quanh càng làm Tiêu Mạc Ngôn nổi lên h@m muốn phóng túng, đôi tay mềm yếu của Hạ Linh Doanh quấn lấy cổ Tiêu Mạc Ngôn, trước khi tay cô muốn tiến thêm một bước, nhìn vào mắt cô, "Nhớ kỹ lời chị nói hôm nay."
Tiêu Mạc Ngôn nhẹ gật đầu vội vàng tiếp tục động tác, hiếm khi Hạ Linh Doanh thuận theo càng làm cô không kiềm lòng được, tình yêu đến lúc nồng nàn, trong mắt cũng chỉ nhìn thấy nhau.
*****
Dù sao công việc vẫn phải tiếp tục, sau một tuần ngắn ngủi đình công, vốn muốn kéo dài 'thời gian khảo sát' nhưng Tiêu tổng đã bị cuộc gọi liên hoàn của Thánh Hoàng kéo trở về.
Mùa hè là mùa thịnh vượng của ngành giải trí, ở Thánh Hoàng còn rất nhiều chuyện chờ Tổng giám đốc về xử lý, mãi cho đến khi ra sân bay rồi, Tiêu Mạc Ngôn vẫn quệt miệng không vui.
"Được rồi, sau khi trở về trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng sức rồi mới xử lý chuyện khác, huh?"
Hạ Linh Doanh cẩn thận chỉnh cổ áo cho Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn nhìn người dịu dàng ngoan ngoãn trước mắt, càng không nỡ, cô ôm eo Hạ Linh Doanh, kéo về phía mình, "Nếu không phải em, tôi chịu ở lại đây sao? Em là đồ phụ nữ nhẫn tâm, còn muốn đuổi tôi đi."
"Được rồi, giai đoạn quay ngoại cảnh cũng gần xong, công tác hậu kỳ có thể để về rồi làm, đợi em tối đa thêm ba tháng nữa, được không?"
Biết rõ Tiêu Mạc Ngôn không muốn, Hạ Linh Doanh càng dịu dàng, vừa nghe đến vốn kế hoạch quay phim một năm cắt còn nửa năm, Tiêu Mạc Ngôn vui mừng ra mặt, siết chặt tay: "Thật không?"
"Em lừa chị làm gì? Chỉ sợ lúc em trở về, Tiêu tổng đã không chào đón em."
Hạ Linh Doanh giả bộ đáng thương, Tiêu Mạc Ngôn bộ dáng mong manh yếu đuối của nàng làm mất hồn, cô cúi đầu hôn môi Hạ Linh Doanh, "Đợi lần này về rồi, dù thế nào tôi cũng không cho em chạy nữa."
"Rồi rồi, đi nhanh đi."
Đôi má Hạ Linh Doanh phiếm hồng thúc giục Tiêu Mạc Ngôn đăng ký, Tiêu Mạc Ngôn lại nhìn nàng đắm đuối một lúc, mới xoay người kéo hành lý đi về phía Niên Mộ Ngôn đã kiên nhẫn đứng đợi thật lâu.
Hạ Linh Doanh vẫn nhìn theo bóng dáng Tiêu Mạc Ngôn, không biết vì sao, gần đây nàng luôn cảm thấy bất an, trước đây hai người từng có lúc chia xa, nhưng giờ đây, tâm trạng nàng như treo trên xà nhà, làm sao cũng không thả xuống được.
"Phu nhân, đi thôi. Tiêu tổng đã vào trong rồi."
A Đan đứng một bên nhẹ giọng nhắc nhở, Hạ Linh Doanh lấy lại tinh thần, nàng gật đầu với A Đan, lại nhìn thoáng qua hướng Tiêu Mạc Ngôn đi, xoay người rời khỏi.
Một lên máy bay Tiêu Mạc Ngôn đã tiến vào trạng thái nghiêng đầu ngủ gục, Niên Mộ Ngôn nhìn bộ dàn mệt mỏi của cô mà chậc chậc khen ngợi, "Nhìn xem chuyến đi lần này Tiêu tổng của chúng ta thật không cực khổ, mệt mỏi như thế này, thật đúng là dốc sức liều mạng vì Thánh Hoàng, có một Tổng giám đốc như vậy, mọi người thật có phúc."
"Cô biết là tốt rồi."
Tiêu Mạc Ngôn luôn vô liêm sỉ, Niên Mộ Ngôn kinh ngạc, nàng thấy dấu vết nhàn nhạt trên vành mắt Tiêu Mạc Ngôn, thở dài: "Tiêu, tôi quen biết cô nhiều năm như vậy, không phải tôi khuyên cô, tình cảm cũng phải có mức độ, tiêu phí quá cũng không tốt, phải biết đạo lý tức nước vỡ bờ."
Tiêu Mạc Ngôn mở to mắt, lạnh lùng nhìn xem nàng: "Tôi đây người đẹp người thích tươi thơm như vậy còn cần tên xử nữ già như cô giảng đạo lý hả? Cô có thể câm miệng không, tôi buồn ngủ."
"..."
Lại lần nữa bị Tiêu Mạc Ngôn dùng ngôn ngữ tàn nhẫn đồ sát làm Niên Mộ Ngôn rất phẫn nộ, nàng hừ lạnh một tiếng, khí thế không chịu thua: "Với cái tính này của cô, lúc nóng lên mười con trâu cũng kéo không được, tôi đã cảnh báo trước với cô, đừng thấy bây giờ tốt đẹp, có ngày khóc cho coi."
"Không ăn được nho nên nói nho chua."
Quăng một câu về cho Niên Mộ Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lại nhắm mắt, trong lòng đắng chát và nhung nhớ, vợ ơi, làm sao bây giờ, vừa mới đi thôi mà tôi đã nhớ em, xem ra, em gieo độc tình vào lòng tôi rồi.
******
Máy bay hạ cánh, A Sâm đã đợi từ rất lâu, anh ta liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, rảo bước nhanh đi lại chỗ cô, nhận lấy hành lý.
"Tiểu thư, Giám đốc Niên."
"Chậc chậc, Tiêu, còn chưa nói, đừng nhìn tính tình cô thấy ghét, người bên mình lại trung thành hơn người nha."
Niên Mộ Ngôn yên tâm thoải mái đi theo Tiêu Mạc Ngôn lên xe, Tiêu Mạc Ngôn mặc kệ nàng, nhìn về phía A Sâm: "Công ty cùng trong nhà đều ổn chứ?"
A Sâm không trả lời, chỉ gật đầu, tay nắm chặt tay lái.
Đầu tiên đưa Niên Mộ Ngôn về nhà, Tiêu Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, nói với A Sâm: "Về nhà trước đi, tôi cố ý mua hạnh nhân xốp giòn Má Từ thích, tranh thủ thời gian đem về, không thôi lão bà lại tức giận nữa."
A Sâm ngồi ở ghế lái không ù hử gì, cứ như không nghe thấy Tiêu Mạc Ngôn nói chuyện, ánh mắt sững sờ, ngẩng người nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Đi thôi."
Tiêu Mạc Ngôn khó hiểu nhìn A Sâm, A Sâm theo cô nhiều năm rồi, chưa từng quái lạ như hôm nay. A Sâm vẫn im lặng, tay càng lúc càng siết chặt, bao tay màu trắng nhăn nhúm, đôi mày cau chặt, khuôn mặt màu đồng tràn đầy đau khổ.
Tiêu Mạc Ngôn cũng không nói chuyện, cô im lặng nhìn A Sâm, quan sát nét mặt anh ta, cả buổi, cô hít sâu một hơi, cố gắng đè nén những suy đoán bất an trong lòng. Tiêu Mạc Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ, ổn định lòng mình, khó khăn mở miệng, "Nói đi, rốt cuộc làm sao?"
Danh Sách Chương: