“Chào buổi sáng, Phu nhân Hardcastle. Con nghĩ phu nhân vẫn còn ngủ. Chỉ mới mười giờ và tối qua chúng ta đã thức rất khuya.”
“Đúng vậy, khuya kinh khủng phải không? Ta sợ rằng ta đã quen với giờ nông thôn. Phải tốn chút thời quan để quay về thói quen ngủ muộn.” Phu nhân Hardcastle lượn vòng đến bên một chiếc ghế bé tí trước cửa sổ và ngồi xuống rất khẽ. “Nếu con không phiền ta muốn trò chuyện với con.”
“Tất nhiên là con không phiền.”
Phu nhân Hardcastle cười trìu mến. “Ta không biết phải bắt đầu như thế nào. Ta cho rằng ta nên mở lời bằng cách cảm ơn con.”
Harriet chớp mắt. “Vì điều gì?”
“Cho tất cả những gì con đã làm cho Gideon, hiển nhiên rồi. Và cho những gì con đã làm cho chồng ta và cả ta nữa.”
“Nhưng con không làm gì hết,” Harriet phản đối. “Thành thật mà nói con đã thúc ép phu nhân lao vào đây cho một chuyện vặt vãnh và làm phiền lòng Gideon. Con biết ơn vì mọi chuyện đã kết thúc. Cùng với may mắn chúng ta sẽ sớm rời Luân Đôn để quay về Upper Biddleton. Con không thật sự yêu thích cuộc sống thị thành.”
Tay Phu nhân Hardcastlse vỗ vỗ cảm kích. “Con không hiểu ý ta rồi, con yêu dấu. Ta đang cảm ơn con vì nhiều chuyện hơn là việc kêu gọi chúng ta đến Luân Đôn. Con đã đem con trai ta trở về. Ta không biết ta có thể báo đáp con thế nào đây.”
Harriet nhìn bà chằm chằm. “Phu nhân Hardcastle, con cam đoan với phu nhân trong tình huống này thì đây là một phát biểu quá tầm.”
“Không, không phải thế đâu. Sáu năm trước sau khi đứa con trai lớn của ta qua đời thì tinh thần ta rơi vào trạng thái sầu muộn cùng cực. Ta không thể tỏ ra thanh thản. Nhiều tháng trôi qua. Thậm chí chúng ta đã dọn từ Upper Biddleton đến Lâu Đài Hardcastle bởi vì bác sĩ nói sự thay đổi sẽ giúp đỡ cho bệnh tình của ta. Cuối cùng khi ta bắt đầu có chút sinh khí, thì điều ta biết là ta gần như đã mất luôn đứa con trai thứ hai.”
“Thật tồi tệ,” Harriet nói nhỏ.
“Chồng ta thậm chí không nói chuyện hay cho phép nó ở lại nhà một thời gian dài. Mọi người buộc tội Gideon vì hành động tàn ác đối với Deirdre Rushton tội nghiệp. Và sau một thời gian Gideon chỉ đơn giản là ngừng phủ nhận chuyện đó. Nó quay lưng với tất cả chúng tôi, và ai có thể trách nó chứ?”
“Nhưng chồng phu nhân đã giao trách nhiệm quản lý sản nghiệp Hardcastle cho con trai.”
“Đúng. Khi ông ta lo sợ cho sức khỏe sút kém của mình thì ông ta triệu hồi Gideon và trút mọi thứ lên vai nó. Ta nghĩ hành động đó có thể hàn gắn hố sâu ngăn cách, nhưng không phải thế. Lần nào Gideon vào nhà thì nó và cha mình cũng cãi nhau.”
“Gideon cố chấp lắm.”
“Cha nó cũng thế thôi,” Phu nhân Hardcastle nhăn nhó nói. “Họ giống nhau về nhiều mặt, mặc dù họ không bao giờ nhận ra điều đó. Ta phải kể con biết rằng hôm qua khi chúng ta để họ ở lại trong thư viện ta gần như khóc nấc lên vì vui sướng. Lần đầu tiên ta chứng kiến hai người cư xử bình tĩnh trong sáu năm ròng rã. Và tất cả là nhờ công của con.”
Harriet chạm vào tay bà. “Phu nhân Hardcastle, phu nhân thật tử tế, nhưng con cam đoan rằng con đã làm rất ít.”
Bàn tay Phu nhân Hardcastle thoáng đặt bên trên tay Harriet. “Con trai ta đã trở nên bẳn tính và nguy hiểm giống con quái vật mọi người gọi nó.”
“Chúa ơi,” Harriet nói. “Ngài ấy chưa từng xấu xa, thưa phu nhân. Con luôn thấy ngài thấu tình đạt lý, trong hầu hết mọi việc. Và ngài luôn tử tế với con.”
“Tử tế?” Phu nhân Hardcastle tỏ ra kinh ngạc. “Con yêu, nó tôn thờ mặt đất dưới chân con.”
Harriet ngỡ ngàng nhìn trừng trừng bà và rồi cô bật cười. “Thật là sáo rỗng. Ngài ấy bao dung với con, con chỉ có thể công nhận với phu nhân đến thế thôi, nhưng con có thể đoan chắc với phu nhân Gideon không tôn thờ con.”
“Con lầm rồi đó Harriet.”
Harriet lắc đầu nguầy nguậy. “Không hề. Ngài đã bảo con rằng ngài đã quên thế nào là yêu. Ngài cưới con vì ngài là người trọng danh dự và không còn sự lựa chọn. Chúng con đã trở thành những người bạn tốt. Nhưng chỉ có vậy thôi.”
“Hai con là vợ chồng,” Phu nhân Hardcastle nói chắc nịch. “Và ta đã thấy cách con trai ta nhìn con. Ta sẽ cược những viên kim cương Hardcastle rằng hai con còn hơn những người bạn tốt, con yêu.”
Harriet đỏ bừng. “Phải, à thì, có những sức hút giữa những người đã lấy nhau, con cho là thế. Nhưng con không đọc được nhiều hơn.”
Phu nhân Hardcastle nghiên cứu cô tỉ mỉ. “Con yêu nó phải không?”
Harriet hếch mũi. “Dễ thấy đến vậy ạ?”
“Trời ơi, đúng vậy. Ta nhận ra ngay khi gặp mặt con. Ta nghĩ những người khác cũng sẽ thấy giống ta.”
“Ôi trời,” Harriet thì thầm. “Con đã cố che giấu. Con không muốn làm bẽ mặt Gideon trước công chúng. Quá nhiều lời giễu cợt ẩn ý về cảm xúc giữa vợ chồng. Rất không hợp thời.”
Phu nhân Hardcastle đứng lên như thể bà được tạo ra từ lông tơ và nghiêng người ôm nhanh Harriet. “Ta không nghĩ con có thể làm bẽ mặt con trai ta. Con tin tưởng nó khi mà mọi người không tin. Nó sẽ không bao giờ quên điều đó.”
“Ngài ấy rất trung thành, theo cách của riêng mình.” Harriet hồ hởi tán thành. “Thật ra rất đáng tin cậy. Cha con sẽ rất thích ngài ấy.”
Phu nhân Hardcastle ra cửa và thoáng dừng bước. “Người ta gọi con trai ta là quái vật sau chuyện sáu năm trước. Dáng người và vết sẹo ác nghiệt của nó đã tạo ra cái tên bám víu đó và trong vài trường hợp ta sợ nó sẽ làm mọi cách để chịu đứng danh xưng đó. Nhưng sự thủy chung và tin tưởng của con đã thay đổi nó. Vì thế con có lời cảm ơn từ tận đáy lòng của ta.”
Phu nhân Hardcastle rời khỏi phòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại sau lưng bà.
“Một danh tiếng thật đáng giá,” Adelaide tuyên bố vào cái đêm ở dạ hội St. Justin. “chỉ cần nhìn đám đông thôi. Harriet, cháu yêu, ắt hẳn cháu sẽ là một nữ chủ nhân thành công. Chúc mừng.”
“Đúng vậy đấy Harriet.” Effie đưa mắt nhìn xung quanh trong sự hài lòng. Ngôi nhà trên phố của St. Justin đầy ắp người. “Đông khủng khiếp. Tất cả sẽ có trên mặt báo sáng mai.”
Felicity mỉm cười với chị gái. “Em nghĩ chúng ta có thể an toàn nói rằng chị đã tiếp thu sự thanh nhã xã hội chị cần để tránh làm xấu mặt Gideon trước công chúng. Không ai có thể nói St. Justin đã cưới một nữ chủ nhân không phù hợp cả.”
Harriet nhăn mặt. “Chị không muốn ai nghĩ chị làm điều này cho bản thân chị. Sự thật là Phu nhân Hardcastle đã tổ chức sự kiện lần này. Chị vô cùng biết ơn rằng mọi người được mời đều đến dự.”
“Thêm vài người nữa,” Felicity nhận định. “Không ai có thể chối từ. Chị và St. Justin đã gây sóng gió. Anh ta được xem như một anh hùng mắc nạn và chị là quý cô đã yêu bất chấp quá khứ tối tăm của người đó. Một câu chuyện đậm chất tiểu thuyết gothic.”
“Cô không biết chuyện tình gothic là gì,” Effie nói, “nhưng không thể chối bỏ rằng hai người rõ ràng trở thành hiện tượng trong thời điểm hiện tại. Đây là thời điểm hoàn hảo để tổ chức một buổi dạ hội như thế này.”
“Phu nhân Hardcastle đã nói giống cô đó,” Harriet nói. “Cá nhân cháu sẽ vui mừng khi chuyện này chấm dứt.”
Hai người đàn ông trẻ tuổi rất đẹp trai và quen mặt xuất hiện và bắt đầu đi về phía Felicity và bà con của cô.
Harriet nghiêng người về phía Felicity. “Cặp song sinh Adonis đến kìa.”
Felicity nở nụ cười quyến rũ của mình. “Họ là một cặp hấp dẫn phải không? Tuy nhiên em lo lắng vì họ luôn làm mọi việc cùng nhau. Ai mà biết họ có thể làm chung đến việc gì.”
Effie cau mày nghiêm nghị. “Felicity, thôi đi.”
Harriet nén tiếng cười khúc khích khi hai người thanh niên đến gần. Cô đợi đến khi mọi người trao đổi những câu chào và rồi cô lẻn đi, biết rằng sẽ không ai nhớ cô. Cặp song sinh Adonis chỉ nhìn một mình Felicity, và Harriet có nhiều thứ đáng để theo đuổi hơn.
Gideon và cha mẹ anh đang ở tuốt đằng xa phòng khách. Họ đang tán gẫu với một cặp kia. Harriet không thể nhận ra họ. Có lẽ là một trong số những người bạn của vợ chồng Ngài Hardcastle.
Căn phòng trở nên ngột ngạt. Harriet quạt tay lia lịa một lúc trước khi quyết định ra vườn hít thở không khí trong lành. Nhiều người gật đầu thân thiện với cô khi cô đi ra cửa.
Ít phút sau cô đứng trong lâu đài. Owl đang giám sát hàng đoàn người giúp việc mang theo những khay sâm banh và rượu. Anh ta gật đầu ảm đạm với Harriet.
“Owl, mọi việc vẫn ổn chứ?” Harriet hỏi thăm.
“Tình huống như trong tính toán, thưa bà. Nhưng số lượng nhiều hơn dự tính. Chỉ cầu mong chúng ta không hết sâm banh.”
“Ối.” Harriet cảnh giác. “Có thể như thế không?”
“Những sự kiện như thế này luôn tiềm ẩn nguy cơ thảm họa, thưa bà,” Owl nói. ‘Tất nhiên tôi sẽ làm hết sức mình.”
“Chắc rồi.”
Harriet bắt đầu đi xuống hành lang dẫn ra cửa sau, nhưng đổi ý khi cô nhận ra một trong số hai chiếc nịt bít tất của cô bị lỏng. Cô quyết định sẽ vào phòng ngủ trên lầu và buộc lại nó.
Ở nấc thang trên cùng cô quẹo trái và đi dọc hành lang. Không còn nghi ngờ gì nữa. Nịt bít tất chắc chắn đã tuột ra. Vớ của cô đang bắt đầu trượt xuống. Cảm ơn Chúa cô đã nhận thức kịp thời. Sẽ cực kì nhục nhã nếu tuột vớ đến mắt cá giữa dạ hội đầu tiên.
Harriet cau có nhận thấy lối đi dường như tối hơn thường lệ. Ai đó đã thổi tắt vài ngọn nến trên tường. Chắc là do Owl muốn giảm chi tiêu.
Cô mở cánh cửa dẫn đến phòng ngủ và đột ngột dừng bước khi cô nhìn thấy nó, trong bóng tối ngoại trừ một ngọn nến trên bàn viết có ngăn kéo của cô.
Harriet biết cô không để một ngọn nến đang cháy trên chiếc bàn giấy nhỏ đó. Cô cau mày đi về phía trước, tự hỏi liệu có phải cô hầu đã thắp sáng ngọn nến nhỏ này không.
Rồi cô trông thấy dáng người khom khom đang cúi xuống ngăn kéo mở toang. Trong ánh sáng nhá nhem cô hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Đó là ngăn kéo cô dùng để cất cái răng hóa thạch.
“Ngừng tay, tên trộm!” Harriet ré lên.
Cô đâm bổ tới, dí dí vũ khí duy nhất của mình là cây quạt. “Ngừng lại ngay lập tức. Sao ngươi dám?”
Dáng người tù mù kia giật người thẳng lên. Hắn giằng ngăn kéo đóng lại và gập người quay lại đối mặt Harriet. Ánh nến để lộ nét mặt rúm ró của Ông Humboldt.
“Mẹ kiếp,” Humboldt rít lên. Hắn chạy nháo nhào ra cửa, hất Harriet qua một bên.
Harriet ngã ra thảm và chống tay lên giường. Cô duỗi tay và chạm cạnh giường. Cô vồ lấy và cố đứng lên.
“Chuyện quái gì ở đây thế?” Gideon rống từ cửa ra vào. “Mẹ kiếp, Harriet.”
Vào thời khắc đó Ông Humboldt cố lẩn trốn đâm sầm vào một vật thể không thể lay chuyển là Gideon. Gideon tóm cổ ông ta. Anh ném gã bé con đó qua một bên. Humboldt rên rỉ co rúm trên thảm.
“Để mắt đến hắn, Dobbs.” Gideon sải hai bước dài qua phòng, cúi xuống và lấy tay nâng Harriet lên. “Em ổn chứ?” Anh khàn khàn hỏi.
“Vâng, vâng, em ổn mà.” Cô thở dốc. “Cảm ơn Chúa vì ngài đã bắt được hắn. Gideon, em tin rằng hắn đang cố trộm cái răng của em.”
“Hắn giống như đang tìm trang sức của bà hơn đó, Phu nhân St. Justin,” Dobbs nói từ cửa. “Đồ quỷ lén lút. Thậm chí hắn còn trông giống một tên trộm phải không? Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhưng thằng cha này chắc chắn có thể gia nhập tầng lớp tội phạm.”
Gideon quay lại cùng Harriet. Harrie trừng mắt nhìn Ông Humboldt đang lồm cồm ngồi dậy.
“Thật đấy, Ông Humboldt. Tại sao lại đến nông nỗi này?” Harriet hỏi. “Ông nên cảm thấy xấu hổ.”
Humboldt tru tréo và tỏ vẻ sưng sỉa khi Dobbs kéo ông ta đứng lên. “Tôi chỉ đi lang thang xung quanh và bị lạc vào đây. Tôi không dự định đánh cắp trang sức của bà. Tôi muốn gì với trang sức chứ?”
“Nếu ông đang tìm trang sức thì tôi ngờ rằng ông dự định bán chúng để trang trải cho thói quen sưu tầm hóa thạch của mình.” Harriet tuyên bố.
Humboldt nhìn cô trân trối. “Không đúng. Được rồi, nếu cô nhất định muốn biết thì tôi nghe phong thanh rằng cô đã tìm thấy một cái gì đó thú vị trong những hang động ở Upper Biddleton. Tất nhiên tôi không tin chuyện đó. Nhiều năm trước tôi đã khám phá từng ngóc ngách và tôi biết không có gì đáng để tâm trong đó hết. Tuy nhiên, tôi muốn xem liệu với cơ hội mong manh nhất, có lẽ cô đã tình cờ có được một thứ gì đó.”
“À há, tôi biết mà.” Harriet lắc đầu kinh tởm và nhìn sang Gideon. “Em đã bảo ngài là những nhà sưu tầm hóa thạch bất lương có ở khắp nơi, thưa ngài.”
“Em có nói thế.” Trông Gideon có vẻ nghĩ ngợi. “Em có chắc là không bị thương không?”
“Chắc mà. Ngài có thể đặt em xuống được rồi.” Harriet vuốt váy khi Gideon từ tốn đặt cô xuống. Nịt bít tất của cô đã hoàn toàn tháo rời và vớ của cô đã tuột xuống tận mắt cá. “Làm thế nào mà ngài vào đây kịp thời vậy?”
“Tôi đã chỉ thị Ông Dobbs tối nay phải canh chừng đám đông,” Gideon giải thích. “Nếu em còn nhờ thì chúng ta đã mời những kẻ tình nghi trong danh sách của tôi. Tôi quyết tâm không để lỡ cơ hội.”
Harriet cười rạng rỡ. “Một kế hoạch tuyệt vời.”
“Đúng là thế, cho đến khi em nảy ra ý định chạy ào lên lầu vào thời điểm sai lầm,” Gideon bắt bẻ.
“À, chuyện này chỉ chứng tỏ cho ngài thấy rằng lẽ ra nên thông báo cho em biết, thưa ngài. Em đã nói với ngài nhiều lần rồi. Ngài phải học tập rồi chứ.”
Gideon nhướng mày. “Ai đó nghĩ vậy thôi.”
Harriet tròn mắt. “Em sực nhớ điều này, thưa ngài, Ông Humboldt không có trong danh sách khách mời của chúng ta.”
“Ừ, đúng vậy,” Gideon tán thành. “Điều này chứng minh suy luận của mẹ tôi về danh sách khách mời là đúng. Với sự hỗn loạn như thế này, ai đó ăn mặc chỉn chu đều có thể vào trong nếu hắn đủ thông minh.”
Câu chuyện trên bàn ăn sáng ngày hôm sau xoay quanh việc bắt giữ Ông Humboldt.
“Sự việc này chắc chắn sẽ được bàn tán khắp thành phố,” Phu nhân Hardcastle bảo với Harriet với cái nhìn buồn cười. “Mọi người sẽ nói một lần nữa vợ chồng Ngài St. Justin đã xoay xở phục vụ những vị khách của mình một trò tiêu khiển lạ lùng. Chỉ cần tưởng tượng. Hai người bắt một tên trộm khét tiếng ngay trên đầu dạ hội.”
“Báo sáng nay có đủ cả rồi,” Hardcastle tuyên bố từ bên kia bàn ăn. Ông đang ngồi giữa một chồng báo. “Mưu tính tuyệt vời cho toàn bộ sự việc. Họ nói rằng Humboldt là chủ mưu đằng sau những vụ trộm đã diễn ra trong nhiều tháng qua.”
“Và St. Justin là anh hùng đặt bẫy bắt hắn,” Harriet nói, gửi cái nhìn tràn đầy tôn sùng cho Gideon. “Báo chí có đề cập đến chuyện đó không?”
Gideon trừng mắt nhìn cô ở cuối bàn. “Tôi tin là không.”
“Ồ, có đó. Ở đây cả.” Hardcastle đặt một tờ báo xuống và cầm tờ khác lên. “Họ gọi con là nghĩa hiệp và thông minh đấy con trai. Và họ mô tả con làm thế nào cứu vợ khỏi tên trộm giết người.”
“Quá tuyệt,” Harriet kêu lên. “Con rất mừng vì họ đã viết đúng.”
Gideon đưa mắt nhìn cô ngắn gọn. “Ông Humboldt đã tự nộp mạng khi đâm đầu vào tôi, em yêu. Tôi không thấy ông ta định giết ai cả. Em là người trông có vẻ nguy hiểm. Tôi sẽ không bao giờ quên hình ảnh em với cái bô trong tay. Rất đáng ngại.”
“À thì lúc ấy em nghĩ ông ta đã lấy cái răng của em mà.” Harriet lý giải.
“Ông Dobbs đã đi đến kết luận rằng từ lâu Humboldt đã cạn tiền duy trì bảo tàng của mình.” Gideon giải thích. “Hình như ông ta tổ chức trộm cắp nhằm trang trải cho việc mua thêm hóa thạch.”
Harriet gật đầu. “Một nhà sưu tầm hóa thạch sẽ tận dụng mọi thứ khi anh ta cùng đường. Ông Humboldt đáng thương. Em hy vọng họ sẽ không quá gay gắt với ông ấy. Trong trường hợp này em hiểu được động cơ của ông ta.”
“Ít ra địa vị nữ chủ nhân của con đã được thiết lập vững chãi,” Phu nhân Hardcastle mãn nguyện nói. “Giới quý tộc sợ buồn chán trên hết mọi thứ và con đã để họ vô cùng phấn khích.”
Harriet sắp sửa đáp lại thì Owl đi vào với phong thư buổi sáng trên một cái mâm bạc. Lá thư trên cùng là của Harriet.
“Lạy Chúa,” Harriet nói trong lúc xé niêm phong. “Bà Stone gửi. Em tự hỏi liệu có chuyện gì đó không ổn chăng.”
“Không nghi ngờ gì là ai đó đã chết một cách khổ sở, triền miên hoặc một chứng bệnh truyền nhiễm đã ập đến Upper Biddleton,” Gideon nói. “Chỉ những sự kiện kiểu đó mới truyền cảm hứng cho bà già viết thư mà thôi.”
Harriet không đếm xỉa chồng mà đọc sơ nội dung mẩu tin ngắn. Cô chán nản rú lên với những gì vừa đọc. “Khốn nạn thật.”
Bá tước và vợ nhìn cô âu lo.
“Có chuyện gì à, em yêu?” Gideon bình tĩnh hỏi với một miệng đầy thịt xông khói.
“Mọi thứ.” Harriet vẫy lá thư vào anh. “Điều tệ hại nhất đã xảy ra. Em e là vậy.”
Gideon nuốt hết số thịt, vẫn không chút nao núng. “Có lẽ em nên kể mọi người nghe nội dung lá thư.”
Harriet bàng hoàng đến mức không nói được. “Bà Stone nói bà ta có lý do tin rằng một nhà sưu tầm hóa thạch khác đã bắt đầu lùng sục những hang động của em. Bà ta nhìn thấy một người đàn ông trên bãi biển vào ngày kia và lần kế tiếp bà bắt gặp hắn là lúc hắn mang theo một tảng đá lớn.”
Gideon đặt miếng gà nướng xuống dĩa. “Đưa tôi xem lá thư.”
Harriet đưa anh mẩu tin. “Đây là một thảm họa. Ai đó có thể đã tìm ra khúc xương đi cùng cái răng của em. Em phải trở về Upper Biddlleton ngay lập tức. Và ngài phải chuyển lời cho ai đó ở Lâu Đài Blackthorne, thưa ngài. Không ai được phép vào những hang động của em.”
Gideon nhanh chóng đọc tin. “Tôi không nhận ra là Bà Stone biết đọc và viết đấy.”
“Bà ta đã từng là quản gia của hai mục sư,” Phu nhân Hardcastle nhận xét. “Bà ta chắc chắn phải học được gì đó sau bao nhiêu năm.”
“Hoặc là bà ta đã đọc lại cho ai đó trong làng,” Bá tước nói. “Việc đó vẫn thường xảy ra.”
Gideon đặt mẩu tin xuống bàn. “Tôi sẽ truyền lệnh về Lâu Đài Blackthorne, em yêu. Ai đó đang lảng vảng gần hang động sẽ bị ngăn cản khi anh ta xâm nhập. Em vừa lòng chưa?”
Harriet liền lắc đầu. “Rất tốt, thưa ngài, nhưng em cảm thấy em phải về ngay. Em muốn tin chắc không ai tìm thấy phần còn lại của con vật của em.”
“Tôi không nghĩa em cần tự mình trở về để bảo vệ những hóa thạch quý báu của em đâu,” Gideon bắt đầu.
“Ồ, có đấy.” Harriet nhảy lên. “Em sẽ lên lầu và thu dọn hành trang ngay lập tức. Khi nào chúng ta có thể đi, thưa ngài?”
Gideon quẳng cho cô cái nhìn áp đặt. “Tôi vừa mới nói là không cần gấp về Upper Biddleton.”
“Ồ, phải về chứ. Ngài đã thấy những nhà sưu tầm hóa thạch có thể bất lương như thế nào rồi. Nếu ai đó tìm ra hang động của em thì sẽ không thể đơn giản là tống cổ anh ta. Anh ta sẽ tìm cách lén quay lại. Em biết như thế.”
Hardcastle gật đầu ảm đạm. “Một khi nhà sưu tầm đánh hơi thấy xương cũ thì rất khó để người đó từ bỏ. Chỉ còn cách hy vọng chưa ai phát hiện ra hang động đặc biệt của Harriet.”
Harriet nhìn cha chồng với ánh mắt biết ơn. “Cảm ơn ngài đã hiểu, thưa ngài. Ngài thấy chưa, St. Justin? Chúng ta phải quay về ngay.”
Phu nhân Hardcastle mỉm cười với con trai. “Không có lý do gì để hai con không về Upper Biddleton trong ít ngày và xem xét tình hình. Cha con và mẹ sẽ ở lại đây.”
Gideon đưa tay lên đầu hàng. Anh nhìn xuống Harriet, tia nhìn cáu tiết. “Được rồi, em yêu. Thu xếp đi.”
“Cảm ơn, Gideon.” Harriet vội vàng ra cửa. “Em sẽ sẵn sàng trong vòng một giờ.”
Cỗ xe ngựa dừng ở sân trước của Lâu Đài Blackthorne sau chín giờ tối hôm đó. Gideon biết chuyện này làm Harriet chán nản. Cô muốn đi ngay ra chỗ vách đá và thực sự dự định làm thế với sự giúp đỡ của những ngọn đèn. Gideon dẫm lên ý tưởng cổ quái kia.
“Không, em sẽ không đi ra vách đá vào giữa đêm như thế này. Những cái hang quý giá của em có thể đợi đến sáng mai,” Anh thông báo với cô khi đội ngũ người làm trong Lâu Đài Blackthorne chuẩn bị phòng ngủ và bóc dỡ hành lí.
Harriet liếc mắt suy đoán khi cô cùng anh lên lầu. “Sẽ không mất nhiều thời gian đâu, thưa ngài. Em có thể chỉ vào trong hang một lát để xác nhận không ai chạm tới những mẩu xương của em thôi mà.”
Gideon đặt cánh tay qua vai cô một cách nặng nhọc và đưa cô về phòng ngủ cỡ lớn. “Đã quá muộn cho những việc như thế. Chúng ta đã có một chuyến đi dài và em đã mệt mỏi rồi.”
“Nhưng em không mệt chút nào hết, thưa ngài,” Cô nhanh nhảu cam đoan với anh.
“Nhưng tôi mệt.” Anh dừng trước phòng ngủ của cô và đẩy cô dựa tường, tay anh cố định hai bên đầu cô. “Và nếu em không mệt thì giờ em nên mệt đi. Đi ngủ thôi, thưa bà. Vào buổi sáng, khi thủy triều rút xuống, bà có thể xem xét những hang động của bà.”
Harriet thở dài bực dọc. “Được rồi, thưa ngài. Em biết là em nên biết ơn ngài vì đã tử tế trở về cùng em nhanh chóng. Em nhận ra ngài không cần phải vội vã quay lại Upper Biddleton. Mà việc này cũng rất tốt cho ngài mà, thưa ngài. Nhưng ngài luôn ân cần với em.”
Gideon nén lại một tiếng nguyền rủa ngắn. “Lên giường đi. Lát nữa tôi vào.”
“Em tưởng là ngài đã mệt, thưa ngài.”
“Không phải mệt chuyện đó.” Gideon vòng ra sau lưng cô, mở của dẫn đến phòng ngủ của cô và dịu dàng đẩy cô vào trong. Anh trông thấy cô hầu của cô đang đứng đợi. Anh đóng cửa và đi dọc hàng lang về phòng ngủ của anh.
Những câu nói của Harriet âm vang trong đầu anh. Ngài luôn tử tế với em.
Tử tế? Gideon gật đầu cụt lủn ra lệnh đầy tớ lui đi và bắt đầu cởi áo sơ mi. Anh nhìn thấy hình ảnh mình trong gương trên bàn thay đồ. Gương mặt bị tàn phá của anh nhìn đăm đăm trả lại giễu cợt.
Anh đã không tử tế với Harriet. Thực tế anh đã ép cô vào vòng hôn nhân, phô bày cô với giới quý tộc như một con thú kiểng lạ đời, và đặt cô vào lâm vào cảnh nguy hiểm trong tay của Bryce Morland.
Đổi lại cô đã trao anh tình yêu của cô, giúp anh khôi phục danh dự, và góp phần hàn gắn vách ngăn giữa anh và cha mẹ.
Không, anh không tử tế với Harriet. Tất cả những gì cô thật tâm mong mỏi từ anh là tình yêu của anh, và anh đã bảo cô rằng anh không thể trao nó cho cô. Sáu năm trước tôi đã quên mọi thứ tôi biết về tình yêu.
Anh đúng là thằng tồi.
Gideon đá ủng đi và nhấc chân khỏi ống quần. Anh chộp lấy áo choàng ngủ, mặc vào và đi về phía cửa thông. Anh đợi cho đến khi nghe thấy tiếng Harriet cho phép cô hầu rời đi và gõ cửa ngay tức thì.
“Vào đi, Gideon.”
Anh mở cửa và thấy cô đang ngồi trên giường. Một trong những mũ muslin nhỏ đặt trên đầu và một cuốn sách trên đùi. Ánh nến cháy rực trên chiếc bàn cạnh chỗ cô. Cô nở nụ cười ấm áp, cuốn hút khi anh đi về phía giường ngủ của cô.
“Harriet?” Bất thình lình anh không biết nói gì.
“Vâng, thưa ngài?”
“Anh đã từng nói em là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà anh từng gặp.”
“Vâng, em biết. Ngài luôn tử tế.”
Gideon nhắm mắt trong sự thống khổ ngắn ngủi. “Anh không nói như thế vì sự tử tế. Anh nói vì đó là sự thật.” Anh mở mắt ra. “Mỗi lần anh nhìn em tôi đều nghĩ về sự may mắn mà anh có được.”
“Vậy sao?” Harriet ngơ ngác nhìn anh. Cô đặt cuốn sách xuống khăn trải giường.
“Phải.” Gideon tiến thêm một bước về giường ngủ và dừng lại. “Em đã cho anh nhiều hơn những gì em biết, Harriet. Và anh chỉ việc nhận những món quà của em. Anh biết anh đã cho đi rất ít.”
“Không phải thế đâu, thưa ngài.” Harriet tung chăn và vội vàng ra khỏi giường. “Ngài đã cho em rất nhiều. Ngài đã cam kết sẽ luôn trọng danh dự. Ngài đối đãi với em bằng sự tử tế và tôn trọng. Ngài tạo cho em cảm giác rằng em xinh đẹp dù em biết em không được thế.”
“Harriet -”
“Làm thế nào ngài có thể nói rằng ngài cho đi rất ít? Em không biết người nào khác đã có và cho đi một cách nghiêm chỉnh như ngài.” Cô chạy đến bên anh trên đôi chân trần êm ái và trong bộ váy màu cỏ mỏng manh, chiếc nón bị lệch trên mái tóc dày của cô. Mắt cô sáng bừng và tay cô dang ra.
Gideon đưa tay chạm cô và ôm cô vào lòng, tiếp nhận mùi hương tuyệt diệu, ấm áp, nữ tính của cô. “Em là mọi thứ anh hằng mong ước.” Lưỡi anh nhớp nháp và lóng ngóng trong miệng. “Chúa giúp anh, anh không nhận ra anh cần tình yêu của em đến mức nào cho đến khi em trao nó cho anh.”
“Tình yêu của em là của ngài, Gideon. Nó sẽ luôn là của ngài,” cô thì thầm vào ngực anh.
“Em rất tử tế với anh,” anh thì thầm. “Nhiều hơn những gì anh xứng đáng.”
“Gideon -”
Anh đưa cô lên cánh tay và mang cô về lại giường. Anh đặt cô xuống trên khăn trải trắng tuyết và ngả người bên cạnh cô. Anh ôm cô như thể cô là một bảo vật, một cách cẩn thận, dịu dàng và cảm kích vô hạn.
Harriet mở lòng chào đón anh như mọi lần, như hoa đón ánh nắng mặt trời. Gideon hôn miệng cô, uống ừng ực mùi vị của miệng cô trong lúc tay anh lân la khắp những đường cong hấp dẫn của cơ thể cô.
Cô quá mềm mại, quá mời chào, anh nghĩ ngợi. Và rất nhạy cảm. Mọi điều ở cô đều khuấy lên ngọn lửa đam mê của anh. Khi anh cảm nhận mép chân cô trượt xuống bắp chân anh, anh rên rỉ.
“Gideon?”
“Anh cần em,” anh lẩm nhẩm. Anh hôn một bên ngực của cô, mút nụ hoa cho đến khi cô oằn người thèm khát sát vào anh.
Sự đáp trả sâu sắc của cô không bao giờ làm suy giảm sự ngạc nhiên và vui sướng của anh. Và nó thổi bùng ngọn lửa trong anh như không gì từng làm được.
Khi Gideon không thể chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào thêm nữa, anh mở hai chân cô và dùng hai bên đùi cô cố định anh. Anh cúi xuống, ngón tay anh âu yếm kiểm tra cô, và nhận thấy hơi nóng dễ chịu, ướt át tỏa ra từ cô. Cô đã sẵn sàng. Nhận thức đó truyền luồng đam mê cháy bỏng khắp người Gideon.
“Harriet. Harriet ngọt ngào đáng yêu của anh.” Anh bao phủ miệng cô lần nữa, thúc lưỡi giữa hai môi cô khi anh từ từ đi vào bên trong cô.
Anh trải nghiệm khoái cảm vỡ vụn mà anh luôn cảm thấy mỗi khi kết hợp với cô, cô ở xung quanh anh, kéo anh vào sâu hơn, gửi gắm bản thân cô cho anh. Và rồi khi anh bình yên vào trong, trở thành một phần của cô trong khoảnh khắc vô tận.
Hai chân Harriet vòng qua eo anh và móng tay cô bấu vào vai anh. Cô bám víu anh, nâng cô lên để gần anh bằng đam mê không kém gì anh. Và cô cho anh thấy tình yêu của cô khi cô gục ngã cho cao trào của mình, cơ thể cô run rẩy trong tay anh.
Gideon ôm cô thật chặt cho đến tận những đợt chấn động êm dịu cuối cùng. Rồi anh trút bỏ bản thân cho cô thật lâu đến mức tưởng chừng không có khởi đầu và kết thúc.
Gideon thức dậy ngay sau rạng đông với một thế giới tưởng như rõ ràng hơn trước đây. Anh nằm im một lúc lâu, nhắm nháp sự thú nhận đã định hình trong tim anh suốt buổi tối.
Anh yêu Harriet. Anh sẽ yêu cô đến hết phần đời còn lại.
Gideon xoay người và tìm kiếm cô, từ ngữ rộn ràng bên trong anh.
Cô đã đi mất rồi.