Chương 19
440 17 0
Editor + Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày
Thanh âm kia vang lên rất lớn khiến cho Giản Ngộ Châu cũng nghe được, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi đứng dậy bay tới gần tiểu Trương dành lấy điện thoại trầm giọng gọi "Lục Phồn? Lục Phồn?"
Hoàn toàn không có tiếng tả lời, chỉ nghe được tiếng kêu gọi thần tượng vang dội của nhóm fan hâm mộ.
Tay hắn siết chặt di động sải bước tông cửa xông ra, Trần Tiêu cùng tiểu Trương trong mơ màng đã lập tức phản ứng kịp thời, nói chung là đã hiểu được chuyện gì xảy ra lập tức nhảy dựng lên đi theo ra ngoài.
Từ chỗ nghỉ ngơi đi vòng qua phía giăng dây cách ly của đoàn làm phim mất ít nhất cũng phải mười phút đi bộ. Di động vẫn ở bên tai Giản Ngộ Châu để theo dõi và lắng nghe âm thanh bên kia có chút thông tin gì không, chỉ nghe được vài tiếng bối rối "Giẫm người" vang lên, sắc mặt hắn liền trầm xuống bỏ qua một nhân viên phụ trách canh gác để hắn trực tiếp đi tìm an ninh, sau đó bước chân đi như chạy hướng về phía Lục Phồn đang xảy ra chuyện.
PlayUnmuteProgress: 0%Remaining Time-0:00Fullscreen
Tim của hắn thật sự đang đập rất nhanh cứ như sau một giây nửa nó sẽ nổ tung nhưng sắc mặt của hắn bề ngoài chỉ nhìn thấy được là hơi trầm xuống và khoé miệng mím lại.
Tự bản thân hắn biết rằng hắn đang rất cố gắng dùng hết tất cả ý chí để áp chế đi nội tâm đang lo lắng và luống cuốn dùng
Trong đầu hắn đang kiềm chế trí tưởng tượng về hình ảnh Lục Phồn sẽ gặp phải, vừa nghĩ vừa tâm niệm hy vọng không có chuyện gì tệ hại xảy ra, hắn cố chống đỡ để không thể hiện ra nét mặt bên ngoài.
Âm thanh thở nhẹ ở bên tai cũng làm cho hắn chú ý, khiến hắn không nghe được tiếng gọi vội vàng ở phía sau củaTrần Tiêu, nên vẫn cứ bước nhanh đi về phía trước, trong thời khắc nháy mắt này hắn không còn kịp suy nghĩ khả năng xảy ra scandal gì nữa cả, trong đầu hắn bây giờ chỉ là ý nghĩ phải nhìn thấy được Lục Phồn an toàn.
Phía xa xa Giản Ngộ Châu đã nhìn thấy nhóm fan hâm mộ đứng trước hang rào giăng dây cách ly thì đột nhiên Trần Tiêu đuổi theo sít sao nắm lấy khuỷ tay hắn thấp giọng quát, "Cậu làm cái gì? Trở về đợi, để cho an ninh đi xử lý."
Khoé miệng chợt nhếch lên, mày chau lại thể hiện rõ trong lòng đang tràn đầy lo lắng, Giản Ngộ Châu không them để ý lời nói của Trần Tiêu liền hất tay hắn ra bước tới phía trước.
Trần Tiêu căng thẳng một chút lởn vởn chận lại sau đó chửi bới một câu rồi lại đi theo sau.
Đúng lúc này thì có một fan hâm mộ phát hiện ra Giản Ngộ Châu thì hô lên một tiếng đến chói tai, thế là nhóm fan hâm mộ ùn ùn hướng về phía Giản Ngộ Châu xuất hiện như một cơn bão người nhưng rất may nhóm nhân viên an ninh đã kịp thời chạy đến chặn lại.
Có một số fan cuồng quá kích liều mạng vươn tay lướt qua nhóm nhân viên an ninh tạo thành bức tường người để có thể gần Giản Ngộ Châu thêm một chút. Trong lòng Giản Ngộ Châu đang bực bội cùng nóng lòng không yên vì chưa nhìn thấy được Lục Phồn, cả người đang trong tình trạng cảnh báo giới hạn không thể kiềm chề được bình tĩnh, nhìn thấy sự điên của của fan hâm mộ cuối cùng hắn nhịn không được mà lớn tiếng ra ngoài.
"Tất cả đừng có ầm ĩ!"
Nhập đạo 10 năm trong giới giải trí, đây là lần đâu tiên hắn lớn tiếng với fan hâm mộ.
Mặc dù trong xã giao bình thường hắn tương đối không mặn không nhạt, bạn bè chơi với nhau cũng nằm nguyên tắc "tự thân vận động" nhưng đối với fan hâm mộ hắn đặc biệt rất có kiên nhẫn để thân thiện, cho nên sau khi hắn lớn tiếng nói ra thì không chỉ fan hâm mộ mà ngay cả hắn cũng giật mình ngẩn ra.
Fan hâm mộ kinh ngạc, nhìn hắn bằng con mắt uẩn khuất như bị tổn thuông, Giản Ngộ Châu hít vào một hơi từ từ, tỉnh táo lại, chấn chỉnh lại câu nói sao cho nghe lọt tai: " Để tôi nói chuyện cho rõ nguyên nhân nhưng hy vọng các bạn có thể bình tĩnh được không? Đã có sự cố phát sinh ngoài ý muốn tại nơi này, đã có người ngã xuống bị thương do dẫm đạp do tôi xuất hiện... Các bạn hãy bình tĩnh quan sát cẩn thận bốn pphai1 một chút, nhìn có người nào bị thương không?"
Fan hâm mộ phía trước rất nhanh lấy lại tinh thần nghe theo lời hắn mà truyền đạt ra phía sau, không lâu sau nhóm fan hâm mộ đã dần yên tỉnh tập trung chú ý đến xung quanh.
Giản Ngộ Châu lấy tay đè chặt lồng ngực, như muốn níu giữ trái tim mình đang nhảy binh binh đừng có thoát ra, đôi long mày nhíu lại lướt chậm rãi quan sát tứ phía xuyên qua nhóm fan hâm mộ đang đứng phái trước mặt.
Trần Tiêu nhìn bóng lưng của hắn, mắt vừa nhìn, vừa quan sát vừa không ngừng giơ di động ghi chép giống fan hâm mộ, tìm kiếm bóng người phía trước đã ngất đi. Hắn cắn răng, hướng về nhân viên an ninh ra hiệu, bọn họ nhìn lệnh gật đầu không chặn lại fan hâm mộ nữa mà xen vào đám người bắt đầu tìm kiếm.
Ánh sang bắt đầu ló ra, Lục Phồn hốt hoảng mở mắt ra nhìn mông lung trong không gian thì nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Tống Minh. Một giây sau từ mắt cá chân phải truyền đến một cơn đau nhứt kịch liệt, cơn đau làm cô nhịn không được cau chặt lông mày khó chịu hừ một tiếng.
Tống Minh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô bình thường trở lại, vội vàng hỏi: "Lục Phồn, cậu có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Lục Phồn nhớ tới chuyện vừa mới bị người nào đó xô ngã sau đó giẫm lên chân mình, cô thầm nghĩ sao mà xui xẻo quá, đã ở vòng ngoài chiến trận mà vẫn dính đạn.
Ôi, con mẹ nó đau quá.
Ngũ qua của cô đều nhăn lại thành một đống trả lời: "Chân phải, hình như bị trật rồi."
"Có thể đứng được không? Hiện tại nhìn không có sưng lên, để mình đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra nhé"
Đúng lúc này có người phát hiện các cô lớn giọng nói "Nơi này có người bị dẫm lên!"
Lục Phồn quay đầu nhìn lại, mới phát hiện bị giẫm không phải có mỗi mình cô mà còn có cô gái khác nữa, không biết tại sao đám fan hâm mộ vừa điên cuồng gào thét không thèm để ý đến ai ngã xuống bây giờ lại yên tĩnh một cách kì lạ, thậm chí chủ động nâng đỡ những cô gái bị ngã đứng dậy.
Có và người an ninh nghe tiếng mà đến, ào ào đỡ người bị thương rời đi xa đám đông
Này lúc, đột nhiên truyền đến một trận xôn xao.
Lục Phồn liền bị bao phủ một bóng đen lớn, cô chưa kịp ngẩn đầu nhìn thấy người đã bị một bộ y phục trùm kín mặc lại chưa đầy một giây sau cả người bị ôm ngang nhấc lên.
Nhóm fan hâm mộ nhìn thấy cảnh này lền ào ào thét chói tai, Lục Phồn cả kinh, đột nhiên có cảm giác rất bực bội, cô vô ý thức muốn tránh thoát nhưng bị người ôm lấy cô thấp giọng nói ra: "Là tôi."
Thanh âm quen thuộc.
Bị y phục che đi căn bản Lục Phồn thấy không rõ mặt, nhưng lại ở giây thứ nhất nhận ra hắn.
Sau giây phút ngắn ngủi cứng đơ cả người thì Lục Phồn từ từ buông lỏng thân thể, lại có chút ít căng thẳng không hiểu.
Quá nóng, tay của hắn dán chặt ở phía sau lưng cùng khuỷ đầu gối của cô nơi có nhiệt độ cao dẫn đến có chút ít nóng bỏng. Bốn phía tiếng huyên náo không ngừng, nhưng thoáng tiếng thở hào hểnh rất rõ của hắn truyền vào tai cô lại áp chế áp đảo tất cả.
Giản Ngộ Châu vì không muốn khuôn mặt cô bị cánh săn ảnh chụp được nên một đường đi vào trong đều dùng y phục che kín lấy cô, sau đó rất nhanh chóng xuyên qua đám người trở lại phòng nghỉ. Đi theo sau lưng là rất nhiều nhân viên phục trách các khoản khca1 nhau để xsuy xét tình hình xảy ra có nghiêm trọng hay không, Tống Minh cứ như thế cũng bước theo cùng.
Giản Ngộ Châu để Lục Phồn nằm trên ghế sofa nói: "Tiểu Trương, đi tìm ngay nhân viên y tế đến đây."
Tiểu Trương vội vàng đi ra ngoài.
Tống Minh cứ một chút Lục Phồn rồi lại một chút nhìn Giản Ngộ Châu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì sao lại phát triển thành như vậy.
Trần Tiêu nhìn thấyLục Phồn còn có ý thức, không giống như là nặng đến bất tri bất giác vì vậy đem tất cả mọi người lớn nhỏ đuổi hết ra ngoài phòng nghỉ, đóng cửa lại, mới thở phào một hơi dài.
Lục Phồn tháo y phục che kín đầu xuống, ánh mắt mơ hồ nhìn Giản Ngộ Châu rồi ngó lơ một bên nói ra câu "Cám ơn."
Tâm của Giản Ngộ Châu vẫn còn treo ngược ở cổ họng, phải một thời gian lâu hắn mới thoát hết cảm xúc hoảng loạn căng thẳng, hầu kết nuốt xuống một cái mở ra thanh âm hơi khán: "Bị giẫm ở chổ nào?"
Lục Phồn không biết tại sao có chút nhát gan không dám nhìn thẳng con mắt của hắn mà trả lời "... Chân phải, không nghiêm trọng, chỉ đau như bị nheó thôi."
Trần Tiêu vuốt vuốt lông mày, "Lục Phồn, sao cô tới Tống Thành mà không báo trước cho tiểu Trương qua điện thoại? Nếu biết tôi đã ra ngoài đón cô rồi, mà sao cô lại chui vào chỗ đông người như thế, thật sự tôi không biết nói như thế nào để tốt cho cô, cô là không chứng kiến được Giản mới vừa..."
Giản Ngộ Châu ngắt lời hắn, "Tránh ra để nhân viêny tế kiểm tra, nếu như là trật gân hay bị dãn dây chằng gây cho thâm tím sưng lên sẽ ảnh hưởng đến hoạt động thường ngày của cậu đấy"
"... Hả."
Vẻ mặt Tống Minh vẫn tràn đầy nghi hoặc như cũ, tựa như là hoàn toàn nghĩ không ra vì cái gì Lục Phồn cùng Giản Ngộ Châu sẽ có quan hệ riêng tư.
Cũng không lâu sau nhân viên y tế chạy đến.
Đoàn làm phim ( Thanh Thiên Bích) là phim chế tác cổ tranh võ hiệp điện ảnh, bình thường khi diễn viên diễn với nhau cũng có nhiều khi vô tình mà gây thương tích nên đoàn làm phim chuẩn bị luôn nhóm y tế để phục vụ cho bất kỳ tình huống gì xảy ra.
Nhân viên y tế đem theo tủ thuốc cứu thương xách tay xử lý khẩn cấp, khẽ nâng lên chân phải của Lục Phồn rồi nhẹ nhàng xoáy vặn vẹo vài cái, quan sát trong chốc lát đã có kết luận:
"Không có việc gì hết, chỉ là vết thương nhỏ ngoài da gây sưng, bên trong không có tổn thương gì cả, trong một tuần nên chú ý việc đi đứng thời gian lâu, nên nghỉ ngơi nhiều và đừng có chạy bộ, sẽ trở lại bình thường rất nhanh. Hành động thường ngày nếu không gấp gáp th2i cũng không có ảnh hưởng gì nhiều." Nói xong cũng lấy ít rượu thuốc đưa cho Lục Phồn xoa bóp.
Lục Phồn thở phào nhẹ nhõm, nếu như là trật gân hay bị dãn dây chằng gây nên sưng tím phải nằm trên giường cũng cả hai tháng, ngẫm lại cảm thấy khó chịu cực kỳ.
Xoa bóp hết rượu thuốc, Giản Ngộ Châu nhìn thấy bàn chân trắng mịn non mềm của cô mà để lộ ra ngoài thật sự là không tốt vì dù sao nơi này đều là đàn ông nên thuận tay muốn giúp cô mang giày trở lại. Lục Phồn thấy vậy vô ý rụt lại khiến cho Giản Ngộ Châu dừng lại hành động, nhận ra phản ứng không ổn liền để giày xuống, đứng lên sau đó trong ánh mắt kia chỉ là như có như không lướt qua chân cô nói "Không có việc gì thì tốt rồi, cô ở đây nghỉ ngơi một chút xíu đi, chút nữa tiểu Trương sẽ đưa cô về."
"Làm phiền quá."
Tiểu Trương vội hỏi, "Không phiền, không phiền gì cả, cô ngồi đi, đợi tôi một chút, tôi đi lấy món gì đó cho các cô ăn nhé?"
Giản Ngộ Châu bắt đầu đi làm việc, trong phòng nghỉ chỉ còn lại Lục Phồn vàTống Minh, Tống Minh ngồi vào bên cạnh cô, nhịn không được hiếu kì nói: "Trời ạ, cậu với Giản Ngộ Châu biết nhau khi nào? Không phải là cậu ghét "nam Tử Trực" cả đời sao? Hắn giống như rất quan tâm đến cậu, nói thật mình không có cảm giác hai người có quan hệ tệ đâu."
Lục Phồn có chút ít không yên lòng giải thích "Hiện tại mình là người phụ trách nấu ăn riêng cho hắn"
"Thật tốt quá đi, như thế cũng đâu có sai."
Tống Minh chậc một tiếng, hiển nhiên không tin, "Nhưng nói chuyện lúc nãy nha, thật sự là mình rất sợ hãi, mình nghĩ mình không thể che chắn cho cậu được, đám người đó quá điên cuồng, nếu không phải Giản Ngộ Châu xuất hiện, có khả năng là cậu tiến thẳng vào bệnh viện nằm rồi."
Lục Phồn hồi tưởng lại hình ảnh người kia xuyên qua đám người đem y phục cái che trên đầu cô, thay cô ngăn cách đám người hỗn loạn phía bên ngoài, trong lòng không rõ dấy lên cảm xúc gì, có chút ít xao động.
Tiểu Trương đem một rổ hoa quả vào, "Mới vừa chạy ra ngoài mua về, rất tươi ngon đó, thử một chút đi"."
Tống Minh cùng Lục Phồn trong lòng vẫn còn vướng chút sợ hãi, cũng không có tâm tư gì vui chơi giải trí nữa cho nên chỉ lấy hai ba cái trái cà chua nhỏ.
Lục Phồn đột nhiên nhớ tới hộp giữ nhiệt còn ở chỗ cũ, bên trong là cơm trưa Giản Ngộ Châu.
Cô nói với tiểu Trương, tiểu Trương ngạc nhiên nói, "Cô thật sự đem cơm đến đây sao, thật là vất vả cho cô, anh Giản sẽ rất thích lắm đấy."
Lục Phồn khó có thể nói ra miệng, sự thật cũng không phải là đặc biệt đưa cơm lại đây, chỉ là đến gặp Xuyên Xuyên, tiện đường mang đến....Nhưng Tống Minh ngu ngốc bán đứng đi bạn bè "Chúng ta không phải có ý định đặc biệt đến đây gặp Xuyên Xuyên sao?"
Lục Phồn: "..."
Tiểu Trương: "..."
Tiểu Trương xoa xịu không khí cười hoà hoãn "Các cô đều thích Thẩm Uẩn Xuyên hả."
Tống Minh gật đầu, "Đúng vậy, như tôi thì không sao, Lục Phồn so với tôi lại mê hắn."
Tiểu Trương: "..."
Hắn nhớ tới trước đây không lâu, Giản Ngộ Châu còn nói chắc như đinh đóng cột khẳng định Lục Phồn là lo lắng hắn bị đói, mặt mũi này biết để đâu đây.
Hắn tuyệt đối không thể đem sự thật này khai ra cho anh Giản
Ôi tâm của "nam Tử Trực" vỡ tan tành như những mảng thuỷ tinh.
An ủi 3 giây ( ngọn nến)