– Em đói không?
Minh nhìn Thi, cô nàng đang ngồi trên ghế xếp cạnh quầy tính tiền, người co lại. Còn mắt thì ngó vào khoảng không. Anh đoán cô đang suy nghĩ chuyện gì đó.
– Dạ… không…
Thi không muốn đưa ra quá nhiều vấn đề cho Minh. Anh đã giúp cô nhiều. Chuyện ăn uống cô có thể nhịn được. Chỉ là… khi nhìn tiệm tạp hóa nhỏ chật chội. Ánh đèn phía trên rọi sáng cả căn làm Thi giật mình nhận ra mình đã thành công rồi. Dù cơ thể mệt mỏi, rít rắm vì mồ hôi. Nhưng cuối cùng thì cô cũng đã rời xa được hắn rồi.
Minh lấy chiếc ghế khác ngồi xuống cạnh cô.
– Nếu mệt quá thì ngủ một giấc đi. Giờ em an toàn rồi.
– Thật không anh?
Nhã Thi cụp mắt nhìn sàn nhà. Cô còn chẳng hiểu sao mình mau nước mắt thế. Không phải cô muốn trốn khỏi Nhật Huy sao? Thỏa nguyện vọng rồi mà còn đau khổ cái gì nữa? Rồi cô chợt nhận ra đấy là giọt nước mắt của hạnh phúc. Bao lâu trông ngóng, bao nhiêu đánh đổi, cuối cùng cũng đã có được sự an toàn.
– Thật. Anh hứa.
Anh nắm lấy tay cô. Mắt nhìn vào đôi mắt rưng rưng của cô và bảo:
– Giờ thì em đi tắm đi nhé. Anh nấu cho em mì. Hay em muốn ăn cơm? Ở đây cũng có gạo nữa, chỉ là anh sợ không có thịt cá gì để làm đồ ăn thôi. Trứng thì có…
– Dạ… em ăn mì thôi. Cảm ơn anh.
Cái cách Thi khách sáo làm anh rất khó chịu. Anh muốn cô được thoải mái, không gò ép bản thân hay lo sợ. Nhưng anh biết sự phòng thủ của con người một khi đã giăng lên thì khó mà gỡ xuống được. Chỉ có thể từ từ cho cô chấp nhận lòng tốt của anh.
Hai người thay phiên nhau tắm rửa thay đồ. Thi được Minh đưa hẳn một va li chứa đồ nữ. Từ đồ ngủ đến đồ lót. Cô mặc áo thun trắng và quần thun đen. Nếu có chuyện gì xảy ra giữa đêm thì dễ hoạt động. Với cả nam nữ ngủ chung tại một nơi xa lạ. Thi không muốn mặc những bộ đồ quá thoải mái.
Còn Minh thì mặc một bộ đồ ngủ nam quần dài tay lỡ. Anh muốn Thi cảm thấy thoải mái và có một giấc ngủ ngon.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn gỗ tròn. Minh đã nấu cho hai tô mì đầy đủ nào là trứng, nào là bò viên xúc xích. Cái hay ở tiệm tạp hóa là vậy. Những món ăn vặt đều có rất nhiều.
– Trong nồi còn bò viên, tủ cũng còn trứng, em… có ăn thì lấy thêm.
– Dạ không… ăn vầy là được rồi ạ.
Nhã Thi so vai, khách sáo nói chuyện với Đức Minh.
Không phải là không nhận ra, chỉ là anh vẫn chưa biết nên bắt đầu với cô như thế nào. Anh biết mình phải chữa lành cho cô. Dù vai trò của anh không phải thế. Chỉ là… trong thâm tâm anh có một sự thôi thúc mạnh mẽ về việc kéo gần khoảng cách giữa anh và cô. Minh không nghĩ đây là thừa nước đục thả câu, mà Thi thực sự cần điều này. Cô ấy cần cởi mở hơn trong việc tố cáo. Không thể cứ co mình lại trốn chạy thế này được.
– Em có chuyện gì cần nói thì nói với anh.
Cô tặng anh một nụ cười ngượng nghịu.
– Dạ, cảm ơn anh.
Cô luôn biết là Minh muốn giúp đỡ mình. Nhưng cô chỉ đơn giản là không thể. Suốt mấy tháng trời bị xem như kẻ điên. Ai cũng xem lời nói của cô như rác thải, nghe tai này lại bỏ ra bằng tai kia. Khiến Thi thật sự thấy mình toàn nói những điều vô bổ. Cô hiểu vấn đề chứ, chỉ đơn giản là bản thân bị từ chối quá nhiều khiến cô nản luôn rồi.
– Em uống nước gì? Coca nhé!
– Dạ nước lọc được rồi anh.
– Đá không?
– Không ạ.
Cảm giác được tự quyết định món ăn cũng tự nhiên biến thành xa lạ. Cô đã từng chỉ cần ngồi xuống bàn, mọi món đều được Huy chọn sẵn và dọn ra. Hắn không hỏi ý kiến cô, vì cho rằng hắn đã hiểu quá rõ để hỏi.
Đôi khi cô chỉ chọn nước lọc. Chứ không muốn được cho nước cam.
Không phải chỉ là chuyện nước uống. Nó đại diện cho sự quyết định của bản thân. Mấy ai hiểu được khi chưa trải qua chuyện ấy?
Ngắm nhìn ly nước lọc hồi lâu, Thi lên tiếng:
– Ngẫm lại thì… em nhận ra Nhật Huy đang cố đồng hóa em thành một con thú cưng anh ạ.
Đức Minh ngẩn người với lời bộc bạch của Thi.
– Mỗi trận đánh đều để dạy dỗ. Nên làm cái này. Nên làm cái kia. Hắn ta phá thai vì hắn nghĩ nó không phải con của hắn. Nhưng giờ em ngẫm lại. Hắn phá thai vì cái thai không phải do hắn chọn. Bất kỳ ai đến nhà đều phải do chồng em quyết định. Ngay cả một đứa bé, một người vợ, ba mẹ hay cảnh sát. Anh ấy muốn quyết định tất. Hắn muốn mọi thứ phải y hệt lời hắn. Em phải luôn luôn dễ thương như lũ thú cưng vậy. Ngoan ngoãn nghe lời, có thể được dạy dỗ, được quyết định bởi hắn. Gớm ghiếc thật. Nhưng đâu phải lúc nào lũ cún cũng dễ thương, đâu phải con người lúc nào cũng dễ thương được. Ta đều có những lúc thật đáng ghét, đến mức ta ghét chính bản thân ta. Cái khác nhau giữa việc em không còn dễ thương và chồng em không còn dễ thương là gì anh biết không?
Đức Minh hít sâu đợi câu chốt hạ của cô.
– Đó là khi hắn không dễ thương hắn bị em ghét. Còn khi em không dễ thương, em bị đánh.
Mắt anh mờ dần khi thấy nụ cười gượng gạo bên dưới đôi mắt ngấn lệ của cô. Cái gì đó uất ức đến mức người ta phải đau lòng. Còn cô thì phải cố chịu đựng nó. Nhắc nhở rằng mình phải mạnh mẽ lên, mạnh mẽ lên. Rồi đôi lúc lại bấm bụng bảo, đời mà, không chịu được sẽ bị xã hội đào thải. Nhưng chẳng nhận ra chúng ta là động vật bậc cao vì chúng ta có sự đồng cảm, thấu hiểu. Một đội quân không thể đoàn kết nếu họ cứ giẫm đạp nhau. Không phải tự nhiên người xưa cứ có câu "lá lành đùm lá rách, lá rách thì đùm lá tả tơi". Cứ như thế, bất chợt nhận ra mình cũng chỉ là một đứa trẻ ích kỷ, nhìn đời bằng con mắt ích kỷ vô cùng.
Họ cứ ngồi như thế, lâu đến mức chẳng ai biết đã qua bao nhiêu thời gian. Chỉ đến khi Minh mở điện thoại kiểm tra email thì cũng đã tám giờ hơn. Vì ở gần rừng, lại không có máy lạnh nên họ phải giăng mùng lên kẻo bị muỗi đốt. Nhà chỉ có một cái mùng nên Minh vẫn ga lăng nhường giường cho Thi.
– À, mai mình thức sớm, tầm bốn rưỡi năm giờ để đi nơi khác nhé. Sẽ có xe đón. Giờ thì đi ngủ thôi.
– Dạ. Anh nhường giường cho em rồi anh ngủ đâu?
– Anh ngủ đất.
– Đêm nay muỗi thiêu anh đấy. Em sẽ nằm sát vào trong, anh nằm mép ngoài nhé.
– Ừ. Em cứ ngủ đi. Anh cần phải làm việc.
Cô không muốn nhiều chuyện về công việc của anh nên vào mùng trước.
– Anh tắt đèn cho em dễ ngủ hơn nhé.
– Dạ không. Anh cứ để đèn cho dễ làm việc. Em sáng hay tối thì đều ngủ được.
– Ừm, em ngủ ngon.
Mọi chuyện đáng lẽ nên dừng như vậy. Thế là đẹp. Nhất là khi đến sáng hôm sau, họ được rước bởi xe của Minh và đi. Nhưng không, đâu đó nửa đêm, Đức Minh giật mình bởi tiếng khóc hu hu của cô…
=======
《Like và cmt để mình có thêm động lực đăng truyện nhé^^♡》