Tôi thấy tiếc là mình không được thấy Julia và Craig ăn diện đi dự buổi hòa nhạc tối đó. Tuy nhiên, tôi thấy mừng là không phải thấy bộ cánh của Sandra cho đêm Giao thừa, bộ cánh mà tôi biết chắc là sẽ làm người khác ngạt thở luôn. Tôi lên đường vào lúc bốn giờ và đến căn nhà gỗ vào lúc hoàng hôn.
Cả một lúc lâu, tôi đứng bên ngoài và ngắm bầu trời tắt dần những sắc màu kỳ diện lần cuối trong năm. Rồi sau bữa tối gọn nhẹ, tôi ra ngoài đi dạo. Tôi nghĩ rất nhiều về Ben và tự hỏi nếu được đi dạo dưới trăng với anh thì sẽ như thế nào. Tôi nhớ từng giây cái nụ hôn suýt xảy ra trên tuyết và thấy mình lại sắp trào nước mắt, cố liều lĩnh bám vào sự thông thái của cô Jen. Lần tới, tôi nghĩ. Mình giờ đây đã hiểu rõ mình hơn. Lần tới tôi sẽ sẵn sàng. Duy có điều làm thế nào để có cái lần tới ấy khi tôi chẳng thể yêu ai ngoài Ben, thì tôi lại không biết.
Khi tôi quay lại căn nhà của cô Jen thì mới 8h30, nhưng tôi thấy mệt. Tôi lôi một ôm củi vào trong căn nhà nhỏ một gian đó, nhóm lò rồi mặc chiếc áo ngủ buồn cười ở trường Fields vào. Chiếc áo này, vốn được giữ lại từ buổi diễn kịch năm học lớp 11, dài đến giữa đùi và được trang trí bằng những cái lông chim bé tí rực rỡ màu hồng, màu tím, màu da cam. Tôi xỏ đôi dép lê đầu báo mà Tim tặng tôi, tự cười nhạo cái bộ dạng tức cười trong đêm Giao thừa của mình. Cái túi ngủ đã được mở dây kéo và trải rộng trước lò sưởi. Ánh sáng ban ngày đã tắt nên tôi có thể chiêm ngưỡng ngọn lửa bập bùng. Tôi lôi một quyển tiểu thuyết lãng mạn ra và nằm xuống, đọc.
Tôi không qua nổi trang thứ 8. Ít nhất đó cũng là trang mà tôi thấy mình đang sấp mặt xuống khi lát sau tỉnh dậy. Tôi choàng dậy, giật mình bởi một tiếng động, dù đầu óc tôi mờ mịt đến nỗi không nhớ được rõ ràng là mình đã nghe thấy cái gì. Tuyết trượt khỏi nóc nhà ấy mà, tôi tự nhủ. Ngọn lửa sắp tàn, và căn nhà lạnh cóng. Tôi nhỏm dậy bỏ thêm một khúc củi vào lò rồi lại nghe thấy một tiếng động khác: tiếng tuyết kêu lạo xạo, ai đó đang bước bên ngoài căn nhà nhỏ.
Cứ như cái người đó biết rằng tôi đang lắng nghe, bước chân dừng hẳn. Tôi chờ đợi trong im lặng, không dám thở. Có thể tôi đã tưởng tượng ra tiếng bước chân; có thể đó chỉ là một tay đi dạo dưới ánh trăng khác.
Tôi rón rén đi ra cửa sổ và nhòm qua khe những bức rèm nặng trịnh. Tôi sởn gai ốc. Từ góc đó tôi không thể nhìn thấy ai cả, nhưng có một chiếc xe đang đậu bên ngoài – một chiếc xe tôi không nhận ra. Chiếc xe Audi của tôi đậu ở sau nhà. Tôi tự hỏi liệu mình có thể chuồn được khỏi cửa trước, cánh cửa duy nhất của nơi này, và chạy vòng ra sau nhà đến chỗ xe mình không. Không – tốt hơn là nên chui ra qua cửa sổ phía sau. Cái cửa sổ tí hon ấy sao? Bình tĩnh lại nào, Allie. Đây chắc chỉ là một người cắm trại khác, có thể là ai đó bị lạc, tôi tự trấn an. Nhưng tôi thấy sợ. Nhớ ra mình để cái điện thoại di động trên bàn bếp gần cửa ra vào, tôi hối hả đi lấy. Tôi định nhấn gọi 911 thì nhận ra rằng đến lúc cảnh sát tìm thấy một căn nhà nhỏ giữa rừng Windhaven thì tôi đã xơi một nhát rìu vào giữa lưng từ 8 đời rồi.
Đúng lúc đó thì tay nắm cửa kêu lách cách. Tôi nhìn trân trân, không tin nổi rằng ai đó đang đứng bên kia cánh cửa và xoay nắm đấm. Cánh cửa vẫn cài then trong; dù cô Jen chẳng mấy khi cài cửa ở vùng ngoại ô này, nhưng đêm ấy thì tôi có cài.
Rồi tôi nghe tiếng kim loại cọ vào nhau. Cạy một cái then cũ thì có dễ không nhỉ?
Tôi lấy thứ vũ khí duy nhất trong tầm tay – một cái chảo to treo trên bếp lò. Tôi đứng dựa vào bức tường, cánh tay giơ lên, sẵn sàng bổ mạnh xuống kẻ xâm nhập.
Cái then kêu lách cách, rồi cánh cửa bật tung ra.
“Ben!”
“Allie!” Chúng tôi nhìn vào nhau chằm chằm một giây lâu, rồi anh nói. ”Em hạ cái đó xuống được không?”
Tôi thả rơi cái chảo xuống. Thấy mình ngu ngốc và đột nhiên nổi giận vì bị sợ một trận vô cớ. “Anh làm cái gì ở đây?”
“Anh đang định hỏi em câu y hệt.”
“Em được đưa chìa khóa.”
“Anh cũng thế,” anh nói giọng lạnh băng hệt như giọng tôi. Rồi anh nhìn tôi từ trên xuống dưới, chú ý đến cái áo sặc sỡ, đôi chân dài để trần của tôi và đôi dép lê đầu báo to xù.
“Anh đáng ra phải đi dự liên hoan, ” tôi bảo anh. ”Sandra đang chờ ở đấy. Nó đã mất cả tuần lễ để ghép cho được bộ cánh đặc biệt nhất.”
“Anh nghĩ bộ của em giật giải rồi,” Ben đáp một bên mép nhếch lên.
Má tôi đỏ bừng và tôi nhanh chóng rời xa anh.
Anh đi theo tôi “Nghe này, anh xin lỗi,” anh nói “Nhưng mà ba anh và cô Jen không nói với anh là em có thể ở đây.”
“Có thể à? Cô ấy biết thừa là em ở đây! Em không thể ngờ là cô ấy lại cố sửa mọi sự theo cách này!”
“Anh thực tình không biết là em ở đây mà, Allie,” anh nói cúi xuống nhặt quyển sách của tôi lên. “Em đọc sách loại này à?”
Tôi giật lấy quyển sách trong tay anh. “Anh phải thấy khói bốc ra từ ống khói chứ. Anh phải biết là có ai đó ở trong nhà chứ.”
“Anh đang mải mê nghĩ về… chuyện khác. Anh thậm chí còn không thấy cái xe Audi của em nữa là khói từ ống khói.”
“Và còn nữa,” tôi nói, như thể tôi đã tóm được anh đang định lừa tôi. “đó không phải là xe của anh.”
“Là xe của ba anh. Anh cho Craig mượn xe vì nó cần một cái xe số tự động.” Tôi thả quyển sách xuống.
“Em mà gặp cô Jen thì...” tôi lầm bầm trong miệng.
“Cô ấy đang cố sửa cái gì?” anh hỏi.
Tôi ngước nhìn anh, và đôi mắt màu nâu sẫm của anh níu chặt tôi. Có lần nào anh nhìn vào mắt tôi mà tôi không cảm thấy như mình bị bỏ bùa không nhỉ? Tôi nhìn nhanh xuống đôi dép lông xù của mình. Tôi thà thi lại hai lần còn hơn trả lời một câu hỏi của anh. Nhưng tôi biết nếu tôi muốn tiến lên và sẵn sàng cho lần sau thì tôi phải thẳng thắn với anh.
“Cô Jen biết là em, ừm, kiểu như… đại loại như… phải lòng anh. Thế đấy!” Giọng tôi run lên. “Tất nhiên là anh đã quen với chuyện đó rồi. Tuy nhiên, em lỡ mất cơ hội của mình với anh, và cô ấy cố cho em thêm một cơ hội khác. Thế thôi.”
Tôi cảm thấy bàn tay anh trên vai tôi. “Allie, nhìn anh này.”
“Cảm ơn, nhưng em đã nhìn đủ rồi.”
Anh ôm lấy khuôn mặt tôi trong bàn tay, nâng nó lên cho tới khi tôi gặp phải mắt anh. “Đây là những điều anh chưa quen: thức dậy không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài một cô gái. Đi ngủ vẫn nghĩ về cô gái đó. Mong rằng khi anh rẽ qua một góc phố, cô gái ấy đã đứng ở đó rồi. Lái xe đi và hy vọng như điên mỗi lần anh nhìn thấy một chiếc xe màu bạc chạy ngang. Lắng nghe bất kỳ điều gì về cô gái đó từ bất cứ ai – kể cả em của cô ấy, người mà anh được cho là đang hẹn hò. Cảm thấy ghen cả với một thằng-nhóc-bảy-tuổi-đầu khi cô gái ấy vòng tay ôm nó. Đó là những cái anh không thể nào quen được. Thế đấy!” Anh dịu dàng dùng ngón tay lướt theo viền môi tôi. “Anh chỉ cố sống cho qua kỳ nghỉ này.” anh nói “Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ đem lòng yêu ai khác.”
“Anh cũng thế à?”
“Anh yêu em, Allie.”
Anh nâng đầu tôi lên và môi anh chạm vào môi tôi. Có một ngọn lửa êm dịu nơi môi anh, và nó tràn thẳng vào tôi. Tôi bắt đầu run rẩy. Tay anh vòng qua người tôi và kéo tôi lại gần. Chúng tôi ôm chặt lấy nhau, rồi anh hơi lắc lư tôi. “Anh không thể tin được là em đang thực sự ở trong tay anh,” anh nói, “và em muốn như vậy. Anh đã thôi hy vọng rồi.”
Tôi ngả đầu ra sau và sờ vào mặt anh. “Em muốn được như thế. Anh không biết được em đã muốn như thế nào đâu.”
Tôi có thể cảm thấy tim anh đập gấp gáp bên dưới áo Jacket. Anh kéo mặt tôi về phía anh và chúng tôi lại hôn nhau. Thế rồi cái điện thoại reo vang làm cả hai đứa chúng tôi giật nẩy mình.
“Là điện thoại di động của em.”
Chúng tôi nhìn nó từ bên này gian phòng, vẫn quấn trong vòng tay nhau. “Em nghĩ là em nên trả lời thì hơn,” tôi bảo anh. Anh thả tôi ra và tôi vội vã đi nhặt nó lên.
“Con làm cô lo quá,” cô Jen nói trước khi tôi kịp thốt ra lời nào.
“Ái chà, cô nên thế,” tôi đáp qua điện thoại. “Bởi vì chỉ ít phút trước con đã sẵn sàng giết cô – ngay sau khi con suýt vụt cho Ben một cái chảo vào đầu.” (HTT: tưởng tượng Ben ăn một…chảo của Allie xong, nằm thẳng cẳng…hahaha…hihihi…)
“Con không làm thế đâu.” “
Suýt nữa đấy,” tôi cười vang, nói. “Cô nghĩ cô là ai chứ? Thần Ái tình à?”
“Việc này không được định trước.” Cô Jen giải thích. “Tự nó tiến triển sau khi mẹ con gọi điện sợ hãi thông báo rằng Ben đã hủy cuộc hẹn với Sandra.”
“Sandra, con quên mất. Năm mới rồi, nó sẽ không bao giờ nói chuyện với con nữa đâu.” “Nó đi chơi với Mike rồi, căn cứ theo bản tin mới nhất của ba con. Bọn con gái các con khiến cha mẹ điên đầu.”
Lúc này Ben đứng kế bên tôi. “Sandra đi chơi với Mike rồi.” tôi bảo anh.
“Anh đã mong thế,” anh nói.
“Dù sao, cô cháu gái yêu quý nhất đời ơi,” cô tôi nói tiếp. “cô đang gọi cho con để thông báo trước với con rằng chú Sam, Tim và cô đang trên đường đến đó với túi ngủ của mình đây.” (HTT: Hả? Thôi, thế là không H à? Nuốt nước bọt…tiếc nuối!)
“Đầu tiên cô đóng vai thần Ái tình, bây giờ lại đóng vai nữ tùy tùng à?”
“Chính xác.” Chúng tôi cúp máy, và tôi bảo với Ben rằng họ đang trên đường đến đây.
“Em nghĩ em nên thay cái bộ lông vũ rực rỡ này ra.”
Anh cười vang. “Trước khi em thay, mình khiêu vũ cái đã.” Tôi nhìn quanh nhà. “Em chỉ mang theo một cái máy nghe đĩa có tai nghe thôi.”
“Ai cần nhạc nào?” Anh hỏi.
“Không phải em,” tôi mỉm cười đáp. “Trước đây em đã chứng minh cho anh một lần rồi còn gì.”
Anh cởi áo Jacket ra rồi quấn quanh vai tôi, giữ cho tôi ấm áp trong vòng tay anh. Rồi chúng tôi khiêu vũ chậm rãi theo điệu nhạc đã trở thành “bài hát của anh và em”, điệu nhạc chúng tôi đã nghe thấy trong lòng mình.
HẾT