• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giáo sứ đại nhân, bảy trăm năm mươi sáu oan hồn, đã thu thập xong.”

Một người đàn ông tiến lên trước, khom người bẩm báo.

“Rất tốt, xuất phát đi.”

Ở phía trước mọi người, một bóng người nguy nga sừng sững khí thế hùng hồn, như sóng biến mãnh liệt mạnh mẽ từ tốn mở miệng.

Sau lưng bọn họ, bóng dáng của một thôn trang như ẩn như hiện, bên trong không khí, phiêu đãng mùi huyết tinh cực kỳ nồng đậm...

“Có manh mối chưa?”

Lý Bắc Thần ngồi trên ghế đầu của chủ sảnh Lý phủ, mày nhăn lại, ánh mắt lạnh băng, trong lòng có một cổ lửa giận, thế mà còn có ngươi dám làm việc diệt tuyệt như vật ở trong phạm vi thành Vĩnh An?!

Hiện giờ đã hơn mười ngày từ khi có thông báo trưng binh, cả tòa thành Vĩnh An cũng khôi phục sự yên lặng ngày xưa, một vài võ giả đến từ ngoại thành, mong muốn được nhìn thấy cường giả Tông Sư, cũng lục tục rời khỏi thành Vĩnh An.

Nhưng vào buổi sáng hôm nay, một tin tức như xét đánh giữa trời quang, nổ vang cả thành Vĩnh An!

Trang gia thôn cách thành Vĩnh An năm mươi dặm, bị diệt!

Chó gà không tha, thi thể khắp nơi.

Cả thôn bảy trăm năm mươi sáu người, cho dù là người già hay trẻ nhỏ, đàn ông hay phụ nữ, không còn ai sống sót!

Cả thành ồn ào, vô số người bị giật mình kinh sợ, bao nhiêu năm rồi, thành Vĩnh An bọn họ an phận ở một chỗ, chưa từng xảy ra chuyện diệt sạch một thôn vô nhân tính như thế.

Cho dù là đạo phỉ hung tàn, cũng rất ít làm ra cái việc người người oán trách như này!

Đám đông sôi sục, vô số võ giả tự phát chạy về phía thôn trang, nộ hỏa trùng tiêu, muốn tìm được hung thủ, trả cho người chết một công đạo!

Càng không cần phải nói đến Lý phủ là chủ nhân của một thành.

“Còn chưa có manh mối, chẳng qua chủ công yên tâm! Mạt tướng đã phái tất cả tinh nhuệ Tây Lương, không bao lâu nữa, khẳng định sẽ có tin tức truyền lại.”

Hoa Hùng ôm quyền hành lễ, giọng lạnh lùng, đồng thời tràn đầy lửa giận.

Hắn tọa trấn thành Vĩnh An, uy hiếp tứ phương, thế mà còn có loại người không có mắt, làm ra loại chuyện tàn sát như này?

Lý Bắc Thần hít sâu, gật đầu, không nói cái gì nữa, an tâm chờ đợi.

Đám người thủ hạ Lâm Túc nặng nề nghiêm túc, cực kỳ phẫn nộ, hiện giờ thành Vĩnh An càng ngày càng mạnh mẽ, bọn họ cũng không nghĩ tới, còn có người dám động thủ trên đầu thái tuế!

“Báo!”

Đột nhiên, một tinh nhuệ Tây Lương cấp tốc chạy tới, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, lớn tiếng bẩm báo.

“Nói!”

Tinh thần Lý Bắc Thần rung lên, thẳng người, gắt gao nhìn tên lính tinh nhuệ Tây Lương này.

“Bẩm báo chủ công, đã phát hiện manh mối! Ở phía bắc Trang gia thôn, gần ranh giới thành Hạ Dương, phát hiện bóng dáng của kẻ hành hung! Nhân số không rõ, nhưng hẳn là không ít hơn nghìn người!”

Tinh nhuệ Tây Lương quỳ một gối xuống đất, cung kính lên tiếng.

“Nhân mã nhiều như vậy, đã tra xét rõ ràng là thế lực của phương nào chưa?

Lý Bắc Thần nhướm lông mày, lạnh giọng dò hỏi.

“Là ‘Hắc Liên Giáo’!”

“Cái gì?”

Lý Bắc Thần sửng sốt, còn chưa lên tiếng, Lâm Túc và Liễu Trường Thanh phía dưới đã thay đổi sắc mặt, khiếp sợ đứng dậy, hoảng sợ kêu lên.

“Sao có thể là ‘Hắc Liên Giáo’? Chẳng lẽ bọn họ chuẩn bị động thủ với ba quận Bắc Xuyên chúng ta?”

Lâm Túc lẩm bẩm, môi có chút run rẩy, ‘Hắc Liên Giáo’ có thể đối dịch chính diện với vương triều Đại Võ, giáo đồ có trên trăm vạn!

Đây chính là một thế lực siêu cấp đỉnh phong nhất trong lãnh thổ vương triều.

Bỗng nhiên nghe nói đến, lấy tu vi địa vị của bọn họ, cũng nhịn không được đại kinh thất sắc, sợ hãi trong lòng.

“‘Hắc Liên Giáo’? Hẳn là chỉ là một tiểu đội binh mã lén lún sang đây, dù sao phía tây nam của chúng ta có nơi hiểm yếu ngăn cách, quân đội lớn không có khả năng lặn lội đường xa, đến đây tấn công.”

Lý Bắc Thần cũng có chút khiếp sợ, nhưng cẩn thận tưởng tượng, đã hiểu rõ, này tiểu đội binh mã này của ‘Hắc Liên Giáo’, hẳn là vào nhầm Bắc Xuyên, nếu là xâm lược quy mô lớn, tuyệt đối không có khả năng chỉ có nghìn người ít ỏi này.

“Phù! Vẫn là Thiếu thành chủ nghĩ chu đáo.”

Lâm Túc cùng Liễu Trường Thanh vừa nghe, cũng thở phào một hơi, cả người mồ hôi lạnh ròng ròng, sau lưng đã ướt đẫm.

“Chủ công, tiểu đội binh mã này có gan tàn sát thôn xóm dưới dự quản lý của thành Vĩnh An chúng ta, nên chém chết toàn bộ, răn đe cảnh cáo!”

Trong mắt Hoa Hùng sát khí thoáng hiện, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả về tình thế thiên hạ, lúc vừa mới xuất thế, căn cứ theo sự hiểu biết của Lý Bắc Thần, Chư Thiên Luân Hồi bàn đã truyền thụ cho hắn toàn bộ những tin tức này.

Đối với ‘Hắc Liên Giáo’, hắn cũng hiểu rõ, hiện giờ thành Vĩnh An vẫn còn quá mức nhỏ yếu, trăm triệu khó địch!

Nhưng có dãy núi Xuyên Nham ngăn cách, trừ phi ‘Hắc Liên Giáo’ có thể công phá phủ Hội Trung, nếu không căn bản không có khả năng tiến công phủ Bắc Xuyên bọn họ!

“Tàn sát con dân thành Vĩnh An, tự nhiên phải trảm tận giết tuyệt!”

Lý Bắc Thần không chút do dự, ánh mắt kiên định, bên trong lời nói, sát khí vô tận.

“Thiếu…”

Lâm Túc há miệng thở dốc, muốn khuyên can, nhưng cuối cùng thở dài, cái gì cũng không nói.

Hắn biết, chuyện mà Thiếu thành chủ quyết định, hắn không thể khuyên can nổi, huống chi là một chuyện lớn như người dân một thôn bị tàn sát máu me cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK