• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhanh thử xem.” Thương Viêm tùy tay cầm lấy một cái đồng hồ điện tử bên cạnh đưa cho Diễm Quân Ly, Thương Viêm so với mình còn hưng phấn hơn, khiến Diễm Quân Ly mơ hồ không rõ.

“Anh so với em thích hợp hơn.” Cậu thật lòng nghĩ như vậy sao? Tiểu Mạc.

Diễm Quân Ly chạm vào chiếc đồng hồ điện tử kia thì nó liền biến mất, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Thương Viêm mà trở về trên tay Diễm Quân Ly. Biểu tình của Diễm Quân Ly đã nhu hòa hơn không ít, ít nhất ở trong mắt Thương Viêm, Diễm Quân Ly đã có dấu hiệu tín nhiệm.

Diễm Quân Ly đeo ngọc giới lên tay, y mơ hồ có chút cảm giác liên thông với không gian, tình huống trong đó đang phản hồi lại cho y biết. Ở trong đầu, y có thể nhìn thấy độ lớn nhỏ và nhìn xem tình huống bên trong.

Trong không gian có một mẫu đất vườn, tuy rằng trên đó không có gieo trồng bất luận cây cỏ gì, nhưng Diễm Quân Ly biết một khi đem hạt giống ươm lên thì sẽ có kết quả không ngờ tới. Còn bên trên là ánh dương quang rực rỡ xán lạn, chiếu xuống khe suối nhỏ khiến nó như lung linh nhảy múa.

Diễm Quân Ly cảm thấy không gian này thật là huyền diệu, nó có thể chứa đựng vật sống, điều ấy là do y đem chú cá vàng ở bể thủy tinh bên cạnh bỏ vào thử cho nên mới biết. Tuy nhiên y không dám thử người sống, hiện tại ở nơi đây chỉ có y và Tiểu Mạc mà thôi. Bất quá việc này cũng không vội, chờ Sau khi mọi việc ổn định thì sẽ thử.

Y biết cái ngọc giới không gian này đặc biệt, bởi vì không gian của Tiểu Mạc không thể nào chứa đựng người sống, hơn nữa còn là một cái kho hàng với bốn vách tường vuông.

Mọi thứ khiến cho Diễm Quân Ly hiểu không gian này không được tầm thường, y thấy Thương Viêm khi nghe y miêu tả khung cảnh bên trong đó thì hai mắt trở nên long lanh trong suốt, tim không khỏi mềm ra, bắt lấy ngón tay Thương Viêm đưa vào miệng cắn một cái.

Thương Viêm bỗng nhiên cảm thấy ngón tay đau đớn một cái, khiến cậu từ trong hưng phấn hoàn hồn trở lại, lúc này nó đã được đưa tới trên ngọc giới đeo ở ngón giữa của Diễm Quân Ly.

Ngọc giới dưới cái nhìn kỳ dị của Thương Viêm chậm rãi mà hút hết máu của cậu, tuy rằng không mãnh liệt như Diễm Quân Ly vừa rồi, nhưng Thương Viêm cũng cảm thấy một cỗ liên hệ như có như không, Thương Viêm bèn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Diễm Quân Ly.

“Ca?” Không nghĩ ra được đáp án nên Thương Viêm đành tìm sự giúp đỡ từ phía Diễm Quân Ly, “Thử xem thôi mà” So với Thương Viêm thì Diễm Quân Ly bình tĩnh hơn nhiều lắm. Y phát hiện bộ dáng em trai nhà mình khi cao hứng nhìn thật là hấp dẫn, vì cảm xúc không rõ này mà Diễm Quân Ly hành động nhanh hơn so với lý trí.

Lần đầu tiên bị tình cảm dẫn dắt… cũng không tệ lắm.

‹… Hệ thống, còn có thể như vậy sao?› Không có được đáp án, Thương Viêm chuyển hướng hỏi sang hệ thống, trong《Đế Vương Mạt Thế》, không gian hư vô chỉ có một chủ nhân duy nhất là Chung Hư Lữ, hơn nữa Chung Hư Lữ cũng chưa từng mang ai vào đó cả.

‹Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?› Hệ thống có chút kinh ngạc, những gì nó biết cũng chẳng nhiều hơn Thương Viêm là bao, nó không thể nào ngờ tới là không gian hư vô lại có thể nhận thêm một chủ nhân thứ hai.

“Phải đi à.” Diễm Quân Ly đã quen với động tác ngơ ngác vứt y ra sau đầu của cậu cho nên y không để ý nữa, hiện tại không phải là thời điểm tranh cãi vấn đề này.

“Dạ” Thương Viêm đành quẳng cái vấn đề không hồi kết kia ra sau đầu, không khí xung quanh bởi vì động tác vừa rồi của Diễm Quân Ly mà trở nên nhu hòa không ít, điều này khiến Thương Viêm âm thầm cảm thán, có phải BOSS đã dần dần bắt đầu tín nhiệm cậu hay không?.

Diễm Quân Ly liếc mắt nhìn cửa ra vào đang bị một đống hổ lốn che chắn, quyết đoán bỏ qua, tùy tay cầm lấy ly nước bên giường, Thương Viêm còn chưa kịp phản ứng thì y đã quăng ly nước ra phía trước.

Ly nước tạo thành một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung, cuối cùng đem cửa thủy tinh rắn chắc nện đến tan xương nát thịt, tình huống trước mắt khiến Thương Viêm cứng đờ. BOSS chính là BOSS, ngay cả đường đi cũng khác người bình thường.

“Tôi nghĩ, tin tưởng cậu cũng không quá khó, hoặc nói cách khác chính là… rất đơn giản.” Diễm Quân Ly cao hơn so với Thương Viêm, y nhìn đỉnh đầu đen thui của Thương Viêm không hiểu tại sao trong lòng rất kỳ lạ, cho nên tự nhiên mà đưa tay đặt lên trên tóc Thương Viêm sờ loạn, giống như là an ủi Thương Viêm đang kinh hách quá độ, đổi lấy biểu tình cứng ngắc của Thương Viêm.

BOSS đây là vuốt lông cho mèo sao? Bất quá quan trọng là câu nói kia, hàm ý mà cậu muốn à?

Diễm Quân Ly đi phía trước Thương Viêm, cầm trên tay chính là miêu đao mà Thương Viêm lấy ra từ không gian, tuy rằng Diễm Quân Ly chưa từng học qua, nhưng sau khi Thương Viêm làm mẫu mấy lần thì y cơ bản đã thuộc nằm lòng, triển khai chiêu thức hoàn toàn giống dân thiện nghệ, trực tiếp hạ knock out Thương Viêm đồng hài.

Xét về cấp bậc và sát khí mà Diễm Quân Ly phát ra, tang thi nhìn thấy Diễm Quân Ly liền trở mình “chạy”, hận không thể cách ly càng xa càng tốt.

Nhìn viện an dưỡng tràn đầy tang thi, kết hợp với mọi chuyện mà Thương Viêm nói trước đó, Diễm Quân Ly cũng hiểu rõ được phần nào tình hình thế giới lúc này.

Xem ra mọi thứ so với trong tưởng tượng của y còn nghiêm trọng hơn nhiều, trước đó cho rằng sự tình chỉ có chút phiền phức, ai ngờ đâu sự tình lại phát triển đến trình độ này, dường như cả thế giới đang bị tê liệt hết cả.

Thương Viêm trước đó đã nắm bắt thời cơ mà hủy hết toàn bộ camera, Diễm Quân Ly cũng không cần bận tâm tới, tay hướng về phía vật tư, chạm… đồ vật lập tức tiến nhập không gian hư vô.

Thương Viêm và Diễm Quân Ly vui sướng (?) thu thập ở viện an dưỡng, tuy nhiên những người khác thì không có được an nhàn thoải mái như vậy. Bọn họ chẳng thể nào sánh được với Diễm Quân Ly, cho dù bọn họ không bị nhiễm, cho dù bọn họ thức tỉnh dị năng, nhưng nhìn thấy cảnh tượng tang thi khắp nơi như thế này, bọn họ không thể nào có được bình tĩnh như Diễm Quân Ly.

Johnny, một bệnh nhân ở viện an dưỡng, nhà hắn có tiền có quyền, nổi danh ăn chơi trác táng, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể để cho tang thi đuổi bắt.

Trời biết khi hắn vừa tỉnh dậy, nơi này thay hình đổi dạng toàn bộ, điện thoại internet thư từ qua lại hoàn toàn bị tê liệt, hắn chỉ có thể tranh thủ thời điểm tang thi xông vào phòng, tìm ra chỗ hở mà chạy khỏi nơi đó. Hơn nữa, hắn không có thức tỉnh bất kỳ dị năng gì, ngay cả thể lực cũng không đủ để chạy đua cùng tang thi.

Bây giờ Johnny đã thoát lực quá độ, hắn tựa hồ có thể cảm giác được tang thi cách hắn càng ngày càng gần. Thời điểm hắn đã không thể nào trụ vững được nữa, thì có hai người xuất hiện ở phía trước không xa, bọn họ tay cầm trường đao, trên mặt còn có vết máu, chắc là do chém giết tang thi bị dính phải.

“Các người cứu tôi với, nhà của tôi là XX, nhất định sẽ có lợi cho các người.” Johnny dường như khẳng định chắc chắn là hai người này sẽ cứu hắn, hy vọng sống sót sau tai nạn xuất hiện dưới đáy mắt.

Hai người đối diện Johnny, vừa thu thập vật tư vừa tranh thủ giết tang thi để luyện tập, đó chính là Thương Viêm cùng Diễm Quân Ly. (tang thi mặt khóc tang)

Thương Viêm nhìn cái kẻ khóc đến xấu xí đang chạy về phía bọn họ, mặc dù có chút không bằng lòng, nhưng cũng không thể đem người này bỏ lại đây, dù sao cũng là một sinh mệnh.

Tuy nhiên lúc Thương Viêm tính toán đi ra phía trước, thì Diễm Quân Ly đã nhanh tay hơn, chém người nọ một đao. Johnny còn chưa kịp phản ứng, linh hồn của hắn đã men theo ánh mắt chờ mong xen lẫn sự ngạo mạn hóa thành hư không.

Sau khi Johnny ngã xuống, đôi môi mỏng của Diễm Quân Ly phát ra lời nói tàn nhẫn: “Chắn đường.”

Vẻ mặt Diễm Quân Ly rất tự nhiên, giống như vừa rồi y chỉ đang chém một miếng đậu hũ. Khóe miệng hơi cong hé lộ ra sự vô tình và sát khí, đôi mắt tràn ngập khinh thường nhìn về phía trước, vô ý thức phát ra uy áp khiến cho đám tang thi ở đó khủng hoảng.

Cả người Diễm Quân Ly giống như đứng bên bờ vực nguy hiểm, giống như tử thần đến từ địa ngục tàn nhẫn không có chút do dự, giống như mọi thứ đều đương nhiên như vậy.

Máu tươi nhiễm đỏ hai mắt Thương Viêm, cậu nhìn về phía Diễm Quân Ly mang theo sự sợ hãi vô tận, tuy rằng biết đi theo BOSS nhất định sẽ phát sinh loại sự tình này, tuy nhiên không nghĩ nó đến quá nhanh như vậy.

“Tiểu Mạc sợ hãi?” Diễm Quân Ly hỏi rất nhẹ, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thương Viêm lại khiến cậu kinh hãi đến vỡ mật, thân mình bất giác mà có chút run rẩy. Khuôn mặt Diễm Quân Ly trước sau vẫn anh tuấn, tuy nhiên trong mắt của Thương Viêm, thì lại là sự tuyệt tình và mê mị một cách quỷ dị.

Thương Viêm bị Diễm Quân Ly nhìn chăm chú, chờ đợi câu trả lời của cậu. Tuy rằng tim gan của cậu bị hù đến run rẩy. Nhưng cậu vẫn cố lấy dũng khí cùng Diễm Quân Ly đối mặt, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cậu cũng phải đứng về phía Diễm Quân Ly, câu trả lời lắp bắp nhưng mang theo hàm ý khẳng định với Diễm Quân Ly: “Đương nhiên… sợ hãi.”

Nghe thấy câu trả lời, Diễm Quân Ly rõ ràng rất vừa lòng, phải nói là thái độ của Diễm Quân Mạc khiến y rất vừa lòng. Y làm như vậy từng khiến không ít người phản bội, mà Thương Viêm rất may mắn là không nằm trong phạm vi đó.

“Kỳ thật điều này cũng không có gì quá.” Đây là mạt thế. Thương Viêm liếc mắt nhìn thi thể, cậu đã nhanh chóng tiếp thu được sự tình này, suốt một tháng trời chuẩn bị tâm lý quả là không uổng phí.

“Em sẽ không cản trở, em không có khả năng đuổi kịp anh, nhưng em sẽ đi theo phía sau lưng anh.” Hành động của Diễm Quân Ly làm cho Thương Viêm rõ ràng, Diễm Quân Ly là một người tàn khốc như thế nào. Nhưng cậu sẽ không biến thành tồn tại cản trở, không chỉ trên phương diện năng lực, ngay cả phương diện tâm lý cũng sẽ không.

Ngữ khí kiên định làm cho Diễm Quân Ly hiểu được quyết tâm của Thương Viêm, cũng nghe hiểu được hàm ý của Thương Viêm. Độ cong ở khóe miệng Diễm Quân Ly bởi vì câu nói của Thương Viêm mà càng lớn, em trai của y so với trong tưởng tượng của y còn mạnh mẽ hơn nhiều.

Này, rất tốt.

“Vậy cậu phải theo cho sát.” Diễm Quân Ly xoay người, Thương Viêm không thể lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Diễm Quân Ly, đó là một loại ấm áp như xuyên thấu băng tuyết.

Vật tư ở viện an dưỡng mặc dù nhiều, nhưng vì Thương Viêm trước đó đã sớm đem camera và cửa phá hủy hết, cho nên động tác của bọn họ rất nhanh. Diễm Quân Ly cũng không có nghĩ tới đây là do Thương Viêm làm, dù sao nơi này có nhiều người như vậy, tranh tranh đoạt đoạt phá hủy một vài thứ thì cũng không phải là không có khả năng.

Thương Viêm và Diễm Quân Ly leo lên chiếc Hummer mà cậu lấy ra từ trong không gian, quả nhiên ở mạt thế không xài Hummer là không đủ phong cách. Đã có Diễm Quân Ly ở đây, Thương Viêm đương nhiên là ngồi ở ghế phó lái, nhìn Diễm Quân Ly động tác chuẩn xác mà bẻ lái, lui về phía sau, đi tới, động tác không hề lo lắng đến việc hư xe nên rất mạnh mẽ và dứt khoát, trong lòng Thương Viêm không khỏi phát ra một tiếng cảm thán.

Người này ah~, quả nhiên mình còn cách rất xa QAQ.

Thương Viêm ở bên cạnh chỉ đường, nhìn đống kho hàng xuất hiện trước mặt mà lòng không khỏi kích động, cậu biết vật tư mà La Dịch Di cho cậu chiếm ước chừng 5 kho lớn, hiện tại La Dịch Di nhất định rất hối hận vì đã dùng nhiều vật tư như vậy đi đổi lấy cổ phần.

Cậu không cần nghĩ cũng biết, La Dịch Di đối với tình huống ngoài ý muốn này có thể nhanh chóng khôi phục tâm tình, nhưng đối với việc tang thi thì không có biện pháp đối phó.

Ai biểu trước đó bà tính kế tôi, giờ thì tới lúc bà nghèo túng rồi đó. Thương Viêm nở một nụ cười gian…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK