Hai con hổ lớn đang tấn công man viên chúng dùng trảo phá, răng cắn, đuôi quất một lúc sau bầy man viên đã ngã xuống trong vũng máu hơn chục con mà lũ man viên thì như tỏ ra nhút nhát hẳn trái với tính hung bạo của chúng.
Nhìn bầy man viên từng bước lui về sau hai lão già cưỡi lang mới bắt đầu cảm thấy sốt ruột Hắc lão thấy vậy bèn nói:
"Loài Hắc Sát hổ ngoài trừ có thân thể mạnh mẽ còn có một thân tiên thiên sát khí vô cùng mạnh mẽ dù có là yêu thú đối mặt với chúng cũng yếu hơn một bậc huống hồ bọn man thú chưa khai linh trí này. Để tránh tăng thương vong ta và ngươi mau liên thủ chế phục nó ở đây đem về dâng cho giáo chủ tất được trọng thưởng."
Bạch lão nghe vậy liền gật đầu đồng ý, hai lão cưỡi lang tới gần chiến trường rồi bỗng nhiên từ hai người lão già như tỏ ra một luồng sức mạnh vô hình làm không khí như bị gấp khúc xoắn thành một đường đánh vào đầu hai con hổ lớn.
Hai luồng tinh thần lực như hai cái dùi đâm mạnh vào đầu hai con hắc hổ làm chúng rống to đầy bi thiết:
"Gào.."
Cùng lúc đó cách hang động một khoản cách xa một chú hổ nhỏ ló cái đầu nhỏ từ trong bụi cây nhìn thấy hết thảy, cả thân mình chú hổ đen tuyền nhưng bốn trảo lại có màu trắng hai viền mắt cũng có màu trắng, trên mặt chú xuất hiện khôn mặt đầy nhân cách hóa có sợ hãi, bi thương hai con mắt nhòe đi.
Khi thấy hai con hắc hổ lớn ngã xuống bị bọn man viên đè lấy còn con hắc hổ nhỏ bị lão già mặt áo đen túm lấy chơi đùa bất chấp sự phản kháng yếu ớt của nó chú hổ nhỏ nhìn thật sâu bọn chúng với ánh mắt tràn đầy sự thù hận rồi nhanh chóng biến mất vào khu rừng.
####
Truyện được sáng tác bởi Thập Tam Thiên chỉ được đăng duy nhất tại dembuon.vn
Mấy ngày nay Thập Tam Thiên vẫn đang theo Trần Hải Lâm huấn luyện trong rừng với cường độ cao hơn, ban ngày thì đối chiến với man thú, buổi trưa tới chiều thì bịt mắt luyện phản xạ buổi tối thì học về chiến trận cũng như phối hợp binh chủng tác chiến.
Trong lúc thực chiến Trần Hải Lâm chỉ nhấn mạnh ba chữ nhanh, mạnh, chuẩn không có bất cứ chiêu thức dư thừa nào chỉ xác định điểm yếu của đối thủ bằng tốc độ nhanh nhất đánh thật mạnh vào đó cho tới khi đối phương gục xuống.
Còn về việc bịt mắt sau đó bị Trần Hải Lâm dẫn tới một thác nước lớn làm thính giác không thể nghe thấy rồi dùng gậy gỗ đánh vào yếu điểm Thập Tam Thiên phải dựa vào cảm giác và trực giác của bản thân để tránh né như cách nói của Trần Hải Lâm là ở trên chiến trường người đông như kiến cỏ tạp âm vô số chỉ có thể vừa đánh vừa quan sát hết mọi mặt vừa dựa vào trực giác của bản thân tránh né nguy hiểm.
Buổi tối ngoại trừ kiến thức về quân sự Thập Tam Thiên còn học về các kiến thức sinh tồn trong rừng như loài cây nào ăn được, loài nào dùng làm thuốc chữa thương, như thế nào ngụy trang săn bắn con mồi..
Phương pháp bịt mắt chịu đánh làm Thập Tam Thiên giật mình nhất vì đây chẳng phải cách luyện tập bá khí quan sát của anh Lù nào đó sao? Rồi cậu tự nghĩ vũ trụ này rộng lớn như vậy không chừng lại tồn tại những thế giới đó thì sao?
Lúc này trong đầu Thập Tam Thiên lóe lên một tia sáng trong đầu. Cậu âm thầm tự so sánh cách tu luyện của hai thế giới thì thấy tạo hóa quyết và cách tu luyện của thế giới đó hoàn toàn ăn khớp là fan của anh Lù từ nhỏ những cách tu luyện đó cậu hoàn toàn có thể dựa vào đặc tính mà đề ra cách huấn luyện cho mình.
Trong đầu Thập Tam Thiên lúc này đang yy cảnh mình dùng nguyệt bộ để bay, dùng bá khí vũ trang đập man thú, dùng bá khí bá vương chấn ngất toàn trường.. hai khóe miệng bất chợt chảy ra nước, mắt cứ ngây dại.
Bất chợt một cái bóng nhỏ xoẹt qua làm đùi thịt nướng trên tay Thập Tam Thiên biến mất tăm lúc này mới đánh thức cậu từ trong giấc mộng.
Trần Hải Lâm cũng hơi bất ngờ với tốc độ của vật nhỏ đó ông lập tức phản ứng lại dùng tốc độ nhanh không tưởng bắt lấy bóng nhỏ đó.
Nâng lên trong ánh lửa nhìn kỹ trong đống lửa thì thấy một con hổ con có bộ lông đen tuyền bốn trảo và hai viền mắt màu trắng.
Thấy hình dáng của con hổ nhỏ Thập Tam Thiên như nhìn thấy trân bảo vì bộ dáng đáng yêu của nó cậu vội nói với Trần Hải Lâm:
"Huấn luyện viên đừng làm đau nó mau thả nó xuống đi."
Thấy chỉ là một con vật nhỏ vô hại ông vô thức bỏ nó xuống chú hổ lập tức gầm nhẹ thị uy nhìn hai người đầy cảnh giác rồi gặm đùi thịt từ từ lui lại.
Lúc này như nghĩ ra điều gì Thập Tam Thiên lấy một ra một túi vải chứa sữa man thú mà cậu thu thập được đổ ra trên một chiếc lá khá giống lá sen đưa tới trước mắt hổ con.
Chú hổ nhỏ hơi dùng mũi ngửi mùi sữa cơn thèm sữa cùng cơn đói cồn cào làm cậu nhóc không thể cưỡng nổi, nó chạy lại dùng miệng nút hết số sữa trong túi, cái bụng no căng miệng dính sữa thật là thỏa mãn.
Lúc này Thập Tam Thiên mới lại gần sờ nhẹ lên đầu chú hổ con trước mặt như sờ một chú mèo nhà một cách thích thú.
Lúc này chú hổ đã no sữa lại không cảm thấy nguy hiểm cơn buồn ngủ chợt kéo đến chú thiếp đi trong tay Thập Tam Thiên lúc nào không hay.
Một lúc sau Thập Tam Thiên mới quay đầu nói với Trần Hải Lâm:
"Huấn luyện viên con nhận nuôi hổ con được không?"
Trần Hải Lâm nhìn ánh mắt đầy say mê của Thập Tam Thiên ông cảm thấy buồn cười vì cậu nhóc này có khi như ông cụ non có lúc lại như một đứa trẻ. Ông nói:
"Chỉ cần man thú đồng ý không phản kháng thì có thể viết xuống khế ước vào da thịt của nó như cách thiết lập khế ước bình thường là được."
Nhìn chú hổ con đang mê man trong giấc ngủ Thập Tam Thiên lắc đầu nói:
"Hay là chờ nó tỉnh lại đã."
Chợt một giọng nói ngả ngớn vang lên làm phá hủy bầu không khí.
"Lão Trần lão mau đem thịt nướng rượu ngon ra đây khen thưởng phượng gia, phượng gia suýt đói chết rồi."
Một người một hổ gặp nhau như là một an bài của số phận dẫn ta tiến nhập một truyền kỳ mới.