thể cảnh tầng thứ tư vậy mà có thể thi triển Khai Sơn quyền pháp tầng thứ sáu.” Tôn Diệu nhìn Lý Phong, mặt đầy ý cười nói.
Thực tế, vừa nãy Lý Phong vẫn chưa dùng hết toàn bộ thực lực, đem khí tức của mình khống chế ở Luyện Thể cảnh tầng thứ tư.
Luyện thế cảnh là rèn luyện xác thịt, bình thường rất khó nhìn ra cảnh giới, chod ù là Tiên Thiên cảnh thì cũng rất khó nhìn ra.
Mặc dù là Luyện Thế cảnh tầng thứ tư, nhưng thi triển Khai Sơn quyền pháp thức thứ sáu, đủ để đánh bại người mới đột phá lên Luyện Thể cảnh tầng thứ năm không bao lâu như Triệu Thiên Cường.
“Tôn lão bản, quấy rầy việc làm ăn của ông, ta xin lỗi.” Lý Phong nhìn người đàn ông trước mặt, mỉm cười nói.
“Chuyện nhỏ.” Tôn Diệu vội vàng xua tay.
Nói xong thì Lý Phong cũng không nói thêm gì nữa mà trực tiếp quay người rời đi.
“Thanh niên này rốt cuộc là ai? Có chiến lực như vậy mà lại vô danh ở nhà họ Lý?” Tôn Diệu nhìn bóng lưng của Lý Phong, thầm nói trong lòng.
Trên đường trở về, trên mặt Lý Nham tràn
ngập sự hưng phấn.
“Oa, ngũ ca, huynh thật lợi hại! Triệu Thiên Cường đó cũng phải là đổi thủ của huynh!” Lý Nham Thạch hưng phấn nói.
“Chỉ một quyền mà Triệu Thiên Cường đã bị đánh ngã rồi.”
Cậu ta vừa nói vừa khua nắm đấm, mặt đầy sự hưng phấn.
Lúc trước Lý Nham Thạch bị đám người Triệu Thiên Cường đánh một trận còn đoạt mất bảo vật trên người, bây giờ Lý Phong trả lại những gì cậu ta đã phải chịu cho bọn họ.
Lý Phong lắc đầu, lấy ra một thanh đoản kiếm từ trong nhẫn không gian của Triệu Thiên Cường, trực tiếp ném cho Lý Nham Thạch rồi nói: “Đệ sau này đừng đi ra ngoài một mình, nếu không gặp phải Triệu Thiên Cường thì sẽ rất thảm đây.”
“Oa, bảo bối của đệ!”
Lý Nham Thạch nhận lấy đoản kiếm màu đen, trên mặt đầy sự hưng phấn, cậu ta vội vàng gật đầu nói: “Đệ đương nhiên sẽ không đi ra ngoài nữa, ngũ ca, đệ cảm thấy bản thân sắp đạt đến bình cảnh Luyện Thế cảnh tầng thứ ba rồi, khoảng thời gian này đệ sẽ bắt đầu bế quan, đợi sau ra ra ngoài thì đệ có lẽ là đã đạt đến Luyện Thể cảnh tầng thứ tư rồi.”
“Luyện thể cảnh tầng thứ tư?”
Nghe vậy, Lý Phong cười nói: “Vậy thì chúc đệ đột phá thành công.”
Hai người tùy ý nói chuyện, nửa tiếng sau cuối cùng cũng về đến nhà họ Lý.
“Lý Phong!”
Vừa tiến vào đại trạch, chưa đi được mấy bước thì có một thanh niên dáng người mập mạp cản đừng bọn họ.
“Lý Tiếu Bàn, ngươi cản bọn ta làm gì?” thấy vậy, Lý Nham Thạch lập tức tức giận nói.
“Hừ! Lý Nham Thạch ngươi đi qua một bên.”
Ánh mắt của Lý Hải Võ nhìn về phía Lý Phong, trong mắt anh ta mang theo một tia chiến ý nói: “Lý Phong, bây giờ ta đã đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ năm rồi, ngươi dám chiến đấu với ta không?”
Nghe thấy lời Lý Hải Võ nói, Lý Nham Thạch sững sờ, trong mắt lập tức lộ ra sự cổ quái.
Vừa nãy Triệu Thiên Cường Luyện Thế cảnh tầng thứ năm còn không kiên trì được một chiêu trong tay Lý Phong, bị đánh cực kỳ thê thảm, bây giờ Lý Hải vr vậy mà lại chủ động muốn chiến đấu?
Bàn về thời gian đột phá Luyện Thể cảnh tầng thứ năm thì Triệu Thiên Cường còn đột phá
sớm hơn Lý Hải Võ hai tháng.
“Lý Tiếu Bàn, có thể chiến đấu.”
Nhìn thanh niên mập mạp trước mặt, Lý Phong gật đầu rồi nhẹ giọng nói: “Nhưng ngươi muốn chiến thì chiến, ta không có nhiều thời gian.”
Nghe vậy, Lý Hải Võ cắn răng, sau đó vung tay lên, trong tay xuất hiện một gốc cây nhỏ màu tím, trên ngọn cây còn có một bông hoa màu tím, bên trên có những tia linh lực đang tản phát ra.
“Hoa Tử Hải!”
Nhìn thấy gốc cây màu tím này, ánh mắt của Lý Phong hơi co lại.
Hoa Tử Hải là một linh dược, kỳ trưởng thành là bảy năm, mặc dù không bằng sâm Hồng Linh mà cha hắn cho hắn, nhưng so với cỏ Lam Huyên có kỳ trưởng thành là năm năm hắn cắt được ở quảnq trườnq nhà ho Tôn thì tốt hơn rất nhiều.