Lý Quảng nghe Diêu đại sư đã đến, đi lên trước đón tiếp nói:
- Ngày hôm nay bà xã tôi coi trọng căn nhà này, cho nên mới mời ông tới xem xét phong thủy một chút.
- Lý tiên sinh vẫn khách khí như vậy, tôi bất quá là một thuật sĩ hương dã, làm gì sánh được với ngài là một Đại lão bản ngày bận rộn trăm chiều này chứ.
Diêu đại sư khiêm tốn nói.
Hai người hàn huyên nói mấy câu, lại hỗ tương khen ngợi lẫn nhau, rồi sau đó Lý Quảng giới thiệu Hoàng Phân cho Diêu đại sư biết, rồi mới chính thức xem xét phong thủy.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Diêu đại sư mang theo một cái cặp da nhỏ, sau khi mở ra bên trong là một vài công cụ của thầy phong thủy gồm: la bàn, kiếm gỗ, đồng tiền, chuông đồng, lá bùa cùng với những vật phẩm kỳ lạ muôn màu. Có vài thứ gì đó mang hình thù kỳ quái mà ngay cả tên Trương Vĩ cũng không gọi tên được.
Đầu tiên Diêu đại sư lấy ra la bàn, sau đó vừa chiếu la bàn, vừa quan sát bố cục trong phòng, thỉnh thoảng dừng bước, ngẩng đầu lên, mắt liếc lên bên trên, lông mày khẽ nhíu. Nhiều râu trên càm vễnh lên trên, nhìn ngoại trừ hình thể hơi mập ra, còn hơi có mấy phần và mùi vị tiên phong đạo cốt.
Diêu đại sư có bản lãnh thật sự hay không thì Trương Vĩ không rõ lắm, tuy nhiên ông ta cầm la bàn vòng vo nửa tiếng trong phòng, thái độ trái lại có chút nghiêm túc. Còn Trương Vĩ và Lý Quảng cũng một mực theo phía sau ông ta. Một người thờ ơ lạnh nhạt, một người gương mặt sùng kính.
Cô gái xinh đẹp bên cạnh Diêu đại sư cũng không phải một nhân vật đơn giản. Cô nàng thấy Hoàng Phân tựa hồ không cảm thấy quá hứng thú đối với Phong Thủy học, liền bắt đầu hàn huyên vấn đề quần áo, ăn mặc cùng Hoàng Phân. Sau một hồi hai người rất quen thuộc thân thiết nhau, hiển nhiên chiếm được hảo cảm của Hoàng Phân.
Qua khoảng nửa khắc, Diêu đại sư mới dừng bước, thu la bàn vào trong tay áo, khẽ lắc đầu, thở dài một hơi:
- Ái chà!
- Diêu đại sư, ông xem ra sao rồi?
Lý Quảng nhanh chóng đi lên nghênh đón, hỏi.
- Chà chà, bố cục của căn nhà này rất kỳ lạ, đại khái nhìn qua thật ra thì phong thủy không tệ, nhưng. . .
Sắc mặt của Diêu đại sư lộ ra một chút vẻ ngưng trọng, đang muốn nói tiếp, lại bị Trương Vĩ cắt đứt.
- Diêu đại sư, tôi thấy bố cục của căn hộ này rất tốt.
Trương Vĩ ngắt lời.
- Cậu biết phong thủy sao? Không hiểu thì không nên nói càn!
Diêu đại sư trách mắng Trương Vĩ một tiếng. Ông ta nghĩ tới cử chỉ khinh bạc của người này khi mở cửa, bây giờ lại cắt ngang lời của mình, trong lòng cười lạnh nói:
“Một mình cậu bán nhà cửa chắc, lại dám đắc tội thầy phong thủy như tôi, vậy đừng mong là nhà của cậu có thể bán được.”
- Trương tiên sinh, anh không nên cắt lời của Diêu đại sư, nghe ông ấy nói tiếp xem.
Lý Quảng bảo.
- Căn nhà này bề ngoài thì phong thủy không tệ, nhưng sau khi dùng la bàn xem xét xác thực, mới phát hiện phong thủy của nó ngầm chứa hiện tượng đại hung. Nếu như nghiêm trọng thậm chí sẽ phát sinh huyết quang tai ương.
Gương mặt của Diêu đại sư trịnh trọng, nhìn sang Trương Vĩ, thầm nói:
“Tôi nói căn nhà này hung hiểm như thế, xem cậu làm sao có thể bán được nó.”
- Diêu đại sư, không biết sự hung hiểm mà ông nói, là nhằm vào tôi, hay là nhằm vào thân nhân của tôi vậy?
Lý Quảng vốn dĩ muốn hỏi, hiện tượng đại hung của căn nhà này nhắm vào mình hay là nhằm vào bà xã của mình, lại sợ hỏi vậy hơi quá lộ liễu, chỉ có thể thay đổi từ ngữ cho nhẹ hơn một chút.
- Lý tiên sinh chính là người có phúc lớn, lại có linh phù hộ thân do tôi đưa, đương nhiên có thể gặp dữ hóa lành. Nhưng người nhà của ông lại chưa chắc có thể tránh thoát kiếp nạn này.
Diêu đại sư không chút nghĩ ngợi đáp.
Diêu đại sư vô cùng am hiểu loại trò chơi văn tự này. 'Bản thân mình' cùng 'Thân nhân' tuy rằng đều là hai chữ, nhưng nhân số đại diện lại khác biệt. Hai chữ thân nhân có thể bao gồm cha mẹ, vợ con, anh chị em, cô dì các loại..., cho dù có đoán mò thì cũng có thể đoán đúng một người.
Lý Quảng nghe được câu nói này của Diêu đại sư lại kích động. Người nhà trong lòng của hắn chính là Hoàng Phân. Hắn vừa nghe nói căn hộ này không có ảnh hưởng với mình, ngược lại có khả năng khiến cho Hoàng Phân gặp nạn, chẳng phải là thật ứng với bố cục phong thủy 'Khắc thê vượng phu' mà Trương Vĩ đã nói sao?
- Diêu đại sư, rất cảm tạ ngài, nếu không phải lời của ngài, tôi chỉ sợ sẽ. . .
Hai tay của Lý Quảng nắm lấy Diêu đại sư, cảm kích dị thường với ông ta. Chỉ có điều lời nói nửa câu sau quả thật không nói ra, dù sao suy nghĩ chân thật trong lòng hắn không thể nói với người ngoài.
- Lý tiên sinh không cần khách khí, đây là điều tôi nên làm.
Diêu đại sư nghĩ đến Lý Quảng muốn từ bỏ ý nghĩ mua căn nhà này, cười ha hả nói.
- Diêu đại sư, đây là một chút tâm ý của tôi, xin ngài nhận lấy.
Lý Quảng vừa nói, vừa lấy ra một phong thư màu đỏ từ trong cái ví da, hai tay đưa cho Diêu đại sư.
- Tôi chính là người trong Huyền Môn, lẽ ra không nên thu lễ kim này, nhưng mà đang ở trong hồng trần, cũng không thể hoàn toàn ngoại lệ nha!
Diêu đại sư giả vờ giả vịt một phen, cũng không có ý tứ đẩy đưa nữa, thu hồi hồng bao nói:
- Lý tiên sinh, không quấy rầy ông nữa. Tôi còn có một số việc phải làm, cáo từ đi trước vậy.
- Diêu đại sư, tôi tiễn ông.
Lý Quảng ân cần nói.
- Không cần như thế, Lý tiên sinh nên thương lượng một chút chuyện nhà cửa với phu nhân của mình đi!
Diêu đại sư lời lẽ uyển chuyển cự tuyệt nói, đồng thời có ý nhìn một chút thần sắc của Trương Vĩ.
- Diêu đại sư, không bằng để tôi tiễn ông ra ngoài.
Trương Vĩ cười mà như không nhìn chằm chằm Diêu đại sư nói.
- Được thôi!
Diêu đại sư gật đầu đáp, trong lòng cười lạnh nói:
“Xem tiểu tử cậu còn dám ngang ngạnh với tôi nữa hay không?”
Trương Vĩ tiễn Diêu đại sư và người đẹp ra cửa, gương mặt của Diêu đại sư châm chọc nói:
- Tuổi trẻ như cậu không nên quá lớn lối, hơn nữa không nên đắc tội với thầy phong thủy chúng tôi. Nếu không cậu lăn lộn ngoài đời với nghề bất động sản này không nổi đâu!
- Ai bảo anh nhìn tôi chằm chằm với vẻ chăm chọc như thế, còn thừa dịp bắt tay chiếm tiện nghi của tôi, lần này nếm chút đau khổ rồi chứ!
Người đẹp cũng nhìn có chút hả hê nói.
- Ha ha ha! Thứ mà ông nhìn, chưa chắc là toàn bộ. Chuyện mà ông tưởng tượng, cũng chưa chắc sẽ phát sinh.
Trương Vĩ bật cười lớn, nói:
- Hai vị, sau này còn gặp lại.
Trương Vĩ sau khi nói xong, khép cửa lại, lưu lại hai người đứng ngẩn ngơ ở tại chỗ. Diêu đại sư khẽ nói với cô gái xinh đẹp:
- Tiểu tử này không phải là giận quá thành ngốc rồi đấy chứ! Căn nhà này không bán ra được mà hắn còn cao hứng.
Trái ngược với trong tưởng tượng của Diêu đại sư, Lý Quảng không chỉ không bỏ qua căn nhà này, ngược lại còn muốn mua nó. Thật ra thì một khi ứng nghiệm huyết quang tai ương, thê tử của hắn có thể phát sinh chuyện bất ngờ, như vậy tất cả tài sản đều sẽ thuộc về hắn.
Đối với một điểm này Trương Vĩ lợi dụng Độc Tâm Thuật, nhìn hết sức rõ ràng. Nhưng mà hắn cảm giác Lý Quảng cũng không phải là loại người táng tận lương tâm điên rồ đó. Không cần biết vì sao hắn hận thê tử của hắn như thế, nhưng mà xem ra trong này khẳng định còn 'Có chuyện’. Dù sao không có lửa làm sao có khói, người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
- Ông xã, vị Diêu đại sư nói gì? Phong thủy của căn hộ này không có vấn đề chứ?
Hoàng Phân hỏi.
- Phong thủy của căn hộ này không có vấn đề!
Lý Quảng thản nhiên đáp, tuy rằng Trương Vĩ cũng nghe được lời nói của Diêu đại sư, nhưng mà Lý Quảng cũng không lo lắng Trương Vĩ sẽ đâm thọc mình. Bởi vì như vậy không có bất kỳ lợi ích nào với người này, ngược lại sẽ khiến cho Hoàng Phân không muốn mua căn hộ này.
- Thật tốt quá, ông xã, chúng ta lập tức mua căn hộ này đi!
Sắc mặt của Hoàng Phân vui mừng, hưng phấn nói.
Vừa rồi vào lúc đợi Diêu đại sư, Trương Vĩ đã nói qua giá tiền của căn hộ này cùng hai người. Tất cả phí dụng cộng hết lại khoảng chừng 5 triệu NDT, tuy rằng cao hơn giá trung bình của tiểu khu, nhưng bởi vì nó là lâu vương của khu này nên có thể nói là tiền nào của đó.
Sau khi Hoàng Phân nghe giá tiền của căn hộ, còn muốn trả giá cùng Trương Vĩ, nhưng mà Trương Vĩ khăng khăng với giá tiền này, không giảm một xu, bởi vì đây đã là giá thấp nhất rồi, nếu thấp nữa thì chủ sở hữu nhà chỉ sợ sẽ không đồng ý bán. Còn Hoàng Phân quả thật thích căn nhà này, nên không dây dưa trên chuyện giá cả của nó.
- Trương tiên sinh, có thể hẹn chủ nhà một chút được không? Tôi muốn trực tiếp gặp mặt họ nói chuyện ký hợp đồng.
Trong mắt của Lý Quảng lóe lên một chút tinh quang, nói.
- Đương nhiên là được.
Vào lúc Trương Vĩ nói chuyện, đã nhìn thấu trong lòng của đối phương, phát hiện đối phương lại muốn chứng thực ở chỗ của người chủ nhà, trong lòng thầm nghĩ:
“Mẹ nó, người này thật đúng là cẩn thận.”