Đoàng
Nhìn hai tên thuộc hạ ngã xuống, Ninh Tuyết và Ninh lão gia liền sợ xanh mặt.
Mộ Viên Bách ôm Ninh Hinh lên, anh mặc kệ máu dính vào áo mình, mặc cho mình là người sạch sẽ.
" Chuyện hôm nay, hai người sẽ không xong đâu " Anh nói, sau đó ôm Ninh Hinh rời đi.
Lục Thiên Tư cũng không vội bằng anh, vì anh biết bây giờ cũng đâu chen vào giữa Mộ Viên Bách và Ninh Hinh được.
Anh đứng đó, đi đến chỗ Ninh Tuyết.
Thú vui của Lục Thiên Tư là đem dao phẫu thuật bên mình, anh nhẹ nhàng rút ra, đưa lên cổ Ninh Tuyết.
" Anh...anh tính làm gì?" Ninh Tuyết sợ đến run rẩy, hai chân sắp đứng không vững rồi.
" Cô có nghe chuyện này chưa?".
" Rằng dao phẫu thuật rất bén đó, rất rất rất là bén ".
...
Mộ Viên Bách ôm Ninh Hinh lên xe, lúc này cô tỉnh táo được một chút, nhận ra mình đang ngồi trong lòng anh.
Anh...anh đến cứu cô ra khỏi đó rồi sao?
Ninh Hinh đưa tay kéo áo anh, cả người cô chỉ là vết thương và máu, Mộ Viên Bách không sợ bẩn sao?
" Ngồi yên đi " Mộ Viên Bách nhìn xuống thấy cô đã tỉnh, anh quát lớn tiếng với cô.
Ninh Hinh cảm thấy Mộ Viên Bách như vừa đánh vừa xoa, cô chỉ biết nhắm mắt lại.
" Mộ tổng, thiếu phu nhân..." Thư kí Lâm đang lái xe, cậu lên tiếng.
" Cậu lo mà lái xe về nhà nhanh nhất có thể đi " Mộ Viên Bách hầm hực nói.
Máu từ vết thương trên người Ninh Hinh đều dính lên người anh, nhưng đó không phải là điều làm anh tức giận, mà điều làm anh tức điên lên là Ninh Hinh bị thương.
" Mộ tổng...quần áo của thiếu phu nhân " Thư kí Lâm nhìn lên gương chiếu hậu, cậu ngập ngừng nói.
Lúc này Mộ Viên Bách mới chú ý đến, tên lão già này cuối cùng đã dùng gì đánh con ngốc này đến nổi quần áo cũng không được lành lặn chứ?
Mộ Viên Bách vội cởi áo vest ra, anh khoác lên người Ninh Hinh, không để những chỗ nhạy cảm phơi ra.
" Thư kí Lâm " Mộ Viên Bách lên tiếng.
" Tôi cho cậu năm phút, tăng hết tốc lực phải về nhà trong vòng năm phút nữa " Mộ Viên Bách cố chấp ra lệnh.
" Nhưng Mộ tổng...luật...".
" Nhanh lên, cậu còn năm phút ".
Mộ Viên Bách không quan tâm thứ gì, anh bây giờ là bất cần đời, bất chấp đường đua...à nhầm đường đi để về nhà.
Thư kí Lâm đâu dám làm trái, cậu đành miễn cưỡng một chút, tăng tốc một chút.
Nói là một chút, nhưng nếu sơ xài là đến làm bạn với Diêm Vương liền luôn.
...
Thư kí Lâm tăng hết tốc lực để về biệt thự nhanh nhất có thể, vừa về đến, anh đã ôm thẳng Ninh Hinh về phòng cô.
Nhìn cô cả người thương tích thế này, cô bây giờ cũng không tỉnh táo, Mộ Viên Bách xắn tay áo lên, anh đành đích thân làm vậy.
Lấy hộp thuốc ra, bên trong có sẵn kéo, Mộ Viên Bách đành để cô nằm đó, anh cầm kéo lên.
Xoẹt
Tiếng kéo cắt vang lên, Mộ Viên Bách đang cắt quần áo của Ninh Hinh. Người cô chỉ toàn vết thương, chỉ đành cắt bỏ bộ đồ này để dễ dàng bôi thuốc hơn.
Lục Thiên Tư đuổi theo cũng đã về kịp, biết rõ Mộ Viên Bách sẽ đưa Ninh Hinh về phòng, anh liền đi tìm cả hai, dù sao anh cũng là bác sĩ...có thể...
Lục Thiên Tư đứng hình, nhìn Mộ Viên Bách đang cắt quần áo của Ninh Hinh, anh vội đưa tay lên che mắt mình lại.
" Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi " Lục Thiên Tư vội lên tiếng.
Nhìn thấy Lục Thiên Tư, Mộ Viên Bách liền dừng tay, anh vội kéo mền lên phủ người Ninh Hinh lại.
" Lục...Thiên Tư " Mộ Viên Bách gầm gừ, giọng nói không mấy vui vẻ.
Làm sao vui vẻ nỗi chứ hả? Lục Thiên Tư suýt chút nữa là cái gì cũng nên thấy rồi đấy?
" Tôi xin lỗi, tôi sai rồi " Lục Thiên Tư quay lưng với tốc độ nhanh không tưởng, anh vội chạy đi.
Đứng lại cho Mộ Viên Bách nả cái kéo vào người mình à? Lục Thiên Tư anh cũng đâu có ngu, với lại chuyện lúc nãy là tai nạn, anh cũng chưa thấy gì hết.
Đúng là chưa thấy gì hết ahaha.
Mộ Viên Bách đen mặt, anh tiếp tục công việc của mình. Nhìn đống vải bị mình cắt ra không thương tiếc, anh đỡ Ninh Hinh ngồi lên, chu đáo bôi thuốc cho cô.
Có vẻ Mộ Viên Bách hơi mạnh tay, làm Ninh Hinh đau nên cô tỉnh lại, cũng có chút gọi là tỉnh táo rồi.
" Đau sao?" Thấy cô mở mắt nhìn mình, anh quan tâm hỏi.
Ninh Hinh chớp mặt nhìn anh, lúc này mới cảm nhận được tay anh đang đặt dưới eo cô.
Ninh Hinh cúi đầu xuống, thấy trên người mình không có mảnh vải che thân, cô trợn to mắt lên.
Như phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên đẩy Mộ Viên Bách đến ngã xuống giường, còn mình thì nhanh tay vớ lấy mền quấn mình vào trong.
Mộ Viên Bách bị cô đẩy ngã, không kịp phản ứng đã ngã một cú đau như vậy rồi.
Anh bò ngồi dậy, xoa xoa cái đầu bị đập xuống đất vừa nãy.
" Ninh Hinh...đau đấy..." Anh nhìn cô, bộ dạng càng lúc càng đáng sợ.
Mộ Viên Bách kiên nhẫn đứng lên, anh tiến đến dùng sức kéo mền ra khỏi người Ninh Hinh, còn cô thì giằng co lại mặc dù bản thân đang bị thương.
" Cái gì nãy giờ cũng thấy rồi, cô che cái gì chứ?".
" Còn không mau để tôi bôi thuốc, cô muốn bị nhiễm trùng sao?" Anh lao đến, đè cô nằm dưới thân mình, quát lớn.
Bị anh lớn tiếng với mình, Ninh Hinh càng lúc sợ hơn, cô vùng vẫy, càng lúc càng đi đến giới hạn của Mộ Viên Bách.
Anh đúng là đang mất kiên nhẫn rồi, Mộ Viên Bách nắm lấy hai tay cô, giữ chặt lên đỉnh đầu, anh cúi xuống mạnh bạo chiếm lấy môi cô.
" Còn quậy nữa là tôi ăn cô luôn đấy! ".