…
Là cậu?!!!
Bùi Thiên bỗng nhiên xoay người qua đút hai tay vào túi quần làm như không có việc gì, giống như là đang ngắm bầu trời màu vỏ quýt, mà Kỳ Vũ nhìn thấy cũng cố ý quay người sang chỗ khác chỉ chừa cho hắn một bên mặt cùng khóe miệng có rút, sờ sờ cái nắp điện thoại, lúng túng quay đầu chuyển sang hướng khác nhìn từng dòng xe đi tới đi lui trên đường.
Kiên trì chưa được vài phút, Bùi Thiên vẫn là nhịn không được mà liếc mắt nhìn trộm Kỳ Vũ, trông thấy Kỳ Vũ cúi đầu đưa chân đá đá mấy mảnh đá vụn trên mặt đất, môi mím chặt dần dần buông lỏng, muốn mở miệng hỏi cậu lại nuốt trở về, đối phương dường như cảm nhận được ánh mắt nóng rực mà quay đầu lại nhìn hắn.
“Khụ, đó, cái đó…” Bùi Thiên nắm lại tay để trước miệng ho nhẹ một cái, ánh mắt lay chuyển không dám nhìn thẳng Kỳ Vũ, “Chỗ ngồi…Tôi đã đặt xong, lớn, nói chung là, có thể…. là, là tôi là muốn nói…” Bùi Thiên khẩn trương mà lắp bắp không nói ra được một câu hoàn chỉnh, hắn nhìn mình mà cảm thấy có chút xấu hổ, hung hăng cắn chặt răng, hít sâu một hơi, thẳng lưng nghiêm túc nhìn Kỳ Vũ, “Thời gian hẹn đã đến, có thể đi vào dùng cơm.”
Nhưng không kiên trì được bao lâu, Bùi Thiên lại không được tự nhiên mà dời ánh mắt, tay vân vê góc áo, “Cậu, cậu không muốn đi vào cũng được, tôi…”
“Vào thôi.” Kỳ Vũ nhìn thẳng Bùi Thiên bằng ánh mắt kinh ngạc, mỉm cười nói: “Không phải cậu muốn mời tôi vào ăn cơm sao? Sao lại không vào a?”
Bùi Thiên nhìn Kỳ Vũ bình tĩnh như vậy, đột nhiên không hiểu sao trong lòng lại xông lên một cảm giác thất vọng, cười khổ hai tiếng.
Đây là sao vậy? Đối phương lại không biết cậu, chẳng qua là đem mình trở thành một người anh em tốt cùng cảnh ngộ, là đồng đội trong hoàn cảnh thê thảm….
…..Người cùng cảnh ngộ?
*Gào khóc gào khóc*, cậu là gay?!!!
Mừng rỡ mở to miệng muốn thốt lên rồi đột nhiên dừng lại, Bùi Thiên khịt khịt cái mũi, buông ra ngón tay đang vê góc áo, hướng đối phương gật đầu, rồi quay người tiến vào nhà hàng.
Cho dù là gay thì sao, cũng không phải là thích hắn, người mình yêu sâu đậm bao nhiều thì người mà đối phương thích cũng nhiều bấy nhiêu, hiện tại lập trường đã thay đổi, loại đáng thương thầm mến thẳng nam, chuyển thành một rắc rối khác!
Đến nước này chẳng lẽ hắn không thể bởi vì cùng là gay mà thẳng thắn bày tỏ hết tình cảm sao? Cho dù biết rõ đối phương sẽ không đáp ứng, dù sao, trong lòng hắn cũng đã rõ ràng cậu là yêu một cái thẳng nam.
Thẳng nam chết tiệt!
Bùi Thiên đến quầy tiếp tân yêu cầu nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi đã đặt trước, nguyên bản vẻ mặt uể oải đi một nửa biến thành nghiến răng nghiến lợi, mà vì hắn đưa lưng về phía Kỳ Vũ, cho nên không thấy Kỳ Vũ đau khổ mà khuôn mặt cứng ngắc, nắm chặt tay giấu ở sau lưng.
Không bình tĩnh thì biết làm thế nào? Hiện tại đã biết đối phương là gay rồi nhưng vẫn không có cơ hội a, ai!!!!
Mấy lần nói chuyện lúc trước cũng không phải là giả dối, cả hai đều rõ ràng đối phương có bao nhiêu yêu thương người nào đó.
Kỳ Vũ đột nhiên đối với thế giới này sinh ra tuyệt vọng, lần này là thật sự là tuyệt vọng đến chết, rõ ràng đối phương sẽ cùng phụ nữ kết hôn sinh con, tư tưởng này đều đã chuẩn bị thật tốt, nhưng hiện tại cậu lại biết được thật ra đối phương là gay! Cùng là gay giống như cậu! Thẳng nam mà mình yêu sâu đậm có ý định cả đời vĩnh viễn thầm mến lại là gay!
Gay gay gay, gay cái rắm a! Hiện tại cậu lại trơ mắt nhìn xem hắn lại đơn phương một thẳng nam khác cả đời! So với lúc trước ý tưởng hắn và phụ nữ kết hôn quả thực là Too Young Too Simple!!! (*trẻ người non dạ)
Hắn cũng thật là Too Young Too Simple!!!
Được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ ngồi, Bùi Thiên quay người ngồi xuống, Kỳ Vũ lập tức khôi phục lại bình tĩnh lại làm một bộ dáng mỉm cười, nhìn đối phương có chút mất tự nhiên, Kỳ Vũ âm thầm thở dài, nếu như sớm biết hắn và mình cùng một dạng như vậy, lúc trước mình tuyệt đối sẽ không ấn mở bài viết kia, càng sẽ không trả lời.
Nếu như hết thảy đều quay trở lại, cái gì cũng chưa từng xảy ra thì tốt rồi.
Bùi Thiên nâng lên mí mắt liếc nhìn Kỳ Vũ, chậm rãi thả lỏng bờ vai.
Nếu như cái gì cũng chưa xảy ra, cái gì mình cũng không biết là tốt nhất.
Ít nhất, sẽ không giống như hiện tại càng thêm khổ sở.
Thầm mến cái gì nha, thật là mẹ nó quá tệ hại rồi!!!
Cô gái phục vụ bàn có chút tò mò mà nhìn bầu không khí kỳ diệu giữa hai người, nhưng một người phục vụ đúng tiêu chuẩn chính là phải biết nhanh chóng mà thu hồi lại cảm xúc, lịch sự đặt menu lên trước mặt hai người, khách khí nói: “Các vị đã quyết định gọi món nào chưa?”
Nhà hàng này chia làm hai không gian bên trong và bên ngoài, bên ngoài thì được trang bị mái che, bên trong thì nội thất cùng các nhà hàng khác cũng không có gì khác nhau; phân ra mấy phòng KTV dành cho những buổi liên hoan; bên ngoài là không gian cho khách hàng nướng thức ăn ngoài trời.
“Ai…. giới thiệu một chút đi.” Bùi Thiên hồn hồn ngạc ngạc (*ngớ nga ngớ ngẩn) không có chú ý nhiều đến nhân viên phục vụ, giọng nói ngọt ngào dễ nghe phát ra, hắn một chút cũng không nghe lọt, chẳng qua là ngây ngốc mà nhìn menu trên bàn.
“…Món ăn đặc biệt hôm nay chính là những món vừa nói ở trên, xin hỏi có yêu thích món nào mà muốn nếm thử không?…tiên sinh, tiên sinh?” Cô gái phục vụ nhanh chóng nói ra một nhóm đồ ăn đề cử, khó khăn nuốt nuốt nước miếng mà vẫn cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, nghĩ đến việc nhanh quay về uống nước nhưng rồi Bùi Thiên lại chậm chạp không có phản ứng, liền nghi ngờ lên tiếng hỏi.
“A?a,” Bùi Thiên lấy lại tinh thần, nhanh chóng liếc mắt nhìn sang Kỳ Vũ ở đối diện đang cúi đầu nhìn menu, nhìn vào menu tinh xảo phía dưới, hắng giọng “Cho ly nước chanh đi, a được rồi, có gì phối hợp với nước chanh được? Có loại hải sản nào ăn kèm được không?”
Cô gái phục vụ: “…”
Kỳ Vũ thiếu chút nữa thì bật cười, giương mắt nhìn sắc mặt của nhân viên phục vụ dần chuyển thành màu đen, mở miệng thay Bùi Thiên giải vây, “Tôi muốn món hải sản C, cậu thì sao?” cậu mỉm cười yếu ớt nhìn về phía Bùi Thiên.
Bùi Thiên vừa được cậu nhìn thì mặt hơi chuyển sang màu đỏ, nụ cười kia càng không cần nói quả thực siết chặt lấy muốn làm chết người, nguyên bản là muốn nói phải gọi món ăn phù hợp với nước chanh sao nuốt trở lại, “Vậy cái đó nha, với cậu ấy giống nhau, C….món C”
“Cho nên là gọi hai phần C đúng không?” Cô gái phục vụ lạnh lùng quét mắt qua Bùi Thiên, nhìn Kỳ Vũ cười cười gật đầu, quay qua Bùi Thiên hừ một cái, lấy lại menu rồi nhanh chóng rời đi.
Tiếng nói chuyện xung quanh rất nhỏ lại khiến cho sự trầm mặc giữa hai người càng thêm rõ ràng, không ai muốn mở miệng đánh vỡ cái bầu không khí áp lực này. Qua một lúc lâu một phục vụ nam mang đồ ăn để lên bàn của bọn họ, im lặng đặt đồ ăn lên xuống, xong rồi thì khom người chào hai người, lại giúp bày đồ ăn lên bàn bên cạnh.
“Kỳ…a, Cá chuồn, à…người kia có khỏe không?” Bùi Thiên cẩn thận mà đặt câu hỏi, ánh mắt khóa lại trên người đối phương, bất kỳ một cử động nhỏ đều có thể bị hắn rõ ràng nắm bắt được, mà khi hắn nhìn thấy Kỳ Vũ rũ mắt xuống nhấp nháy môi, hắn đã biết mình nói sai.
Không có việc gì lôi cái thẳng nam kia vào làm gì a?!! Con mẹ nó, nhất định là làm mất ấn tượng rồi a!!!
Bùi Thiên khẩn trương mà chơi lấy cái dây kết (*lưu tô), tay không tự chủ mà hơi dùng sức giựt đứt luôn sợi dây.
Kỳ Vũ giấu xuống ảm đạm trong đôi mắt, nâng mắt lên không có bất cứ cái gì nhìn về phía Bùi Thiên, “Hắn…rất tốt.” Nói xong liền cắn môi, sau khi chậm rãi nhìn đối phương, lại khôi phục lời nói trêu chọc hàng ngày, nhưng cảm giác bi ai vẫn là chiếm đầy trong lòng cậu.
Người kia rất tốt? Như vậy cậu nhất định rất tốt.
Tựa như cậu vui vẻ thì mình cũng cảm thấy vui, đã lưu luyến một người thì hỉ nộ ái ố của người ấy đều tác động lấy mình.
Bùi Thiên hiểu đạo lý kia, cũng hiểu rõ chính mình thật đáng buồn, lại một lần nữa đem cái loại tình cảm yêu thích kia đè xuống, trên danh nghĩa anh em tốt mà không nhúng tay vào, đây là điều cuối cùng mà hắn cảm thấy mình có thể làm được đấy.
Ít nhất, đó là điều Bùi Thiên một bên tình nguyện.
Che giấu nụ cười khổ, làm cho mình thật giống như gặp được một người xa lạ có cùng cảnh ngộ, không giống như phong cách nói chuyện ở trên mạng, Bùi Thiên giơ tay lên gọi thêm rượu trái cây, Kỳ Vũ đang ăn hải sản nhìn thấy thì nháy mắt mấy cái, “Mời người cùng cảnh ngộ đều đau khổ vì thầm mến một ly.”
Kỳ Vũ đè xuống cảm giác khó chịu trong lòng, giật giật khóe miệng cầm ly thủy tinh hướng về phía Bùi Thiên, ngửa đầu lên,đem chất lỏng màu tím uống hết một nửa, vị rượu chan chát làm cho cậu giống như chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi, lập tức nghĩ đến đoạn thầm mến này cũng có mùi vị so với ly rượu này giống nhau.
Giống như vị chua ngọt, sau khi nuốt xuống chỉ còn lại đắng chát.
Bữa cơm này hai người ăn cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, cho dù Bùi Thiên cố gắng nói chuyện tùy tiện giống như trên mạng, nhưng ngẫu nhiên nhìn vào Kỳ Vũ lại bỗng nhiên chuyển thành lúng túng mà nói năng nhạt nhẽo, mà Kỳ Vũ cũng thỉnh thoảng thất thần, đối với Bùi Thiên đối với món ăn mà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía mặt biển màu xanh đen.
Ăn xong món tráng miệng cuối cùng, Bùi Thiên nhìn người đối điện dùng thìa nhỏ mân mê phô mai còn sót lại trong chén sứ, trước tiên đứng dậy đi đến quầy tính tiền, Kỳ Vũ liền đem muỗng còn chút phô mai ngậm vào trong miệng, sau đó, mới buông thìa nhỏ đứng lên chậm rãi đi theo Bùi Thiên rời đi.
Mà trước khi đi Kỳ Vũ cố ý đến quầy tính tiền nhìn qua sự phối của món C và rượu trái cây ——
Tình yêu mù quáng (*Ảm luyến)
Trong chớp mắt Kỳ Vũ bỗng giật mình, nhắm mắt lại rồi tinh tế suy ngẫm cái ý tứ này, sau vài giây thì trợn mắt xoay người đuổi theo Bùi Thiên đã đi khỏi nhà hàng, chỉ là khi ra khỏi cửa, cậu quay đầu lại dùng ánh mắt mờ mịt nhưng lại tỉnh táo mà ngắm nhìn.
Ra khỏi nhà hàng đi về hướng bên trái, gió mang vị mằn mặn của biển nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, hai người trầm mặc một trước một sau không nhanh không chậm mà bước đi, Bùi Thiên nhíu mày suy nghĩ rồi bỗng nhiên dừng bước xoay người lại, mà cách Bùi Thiên mấy bước chân, Kỳ Vũ đang cúi thấp đầu mà đi không có chú ý khiến cái trán đụng mạnh lên mũi đối phương, kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn Bùi Thiên lùi một bước đau khổ xoa xoa cái mũi, dừng hai giây, cậu cong khóe miệng.
“Cười cái gì vậy!” Cái mũi đau đớn làm Bùi Thiên không còn suy nghĩ được những thứ khác, đưa tay búng một cái lên trán Kỳ Vũ, búng xong Bùi Thiên mới ý thức được mình làm cái gì, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào, hơi hé miệng sững sờ nhìn Kỳ Vũ tay bụm trán, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, kỳ thật còn có chút biểu lộ khác thường nhưng Bùi Thiên nhìn không ra.
Kỳ Vũ quẫn bách mà lấy tay bưng lấy cái trán, ngoại trừ kinh ngạc còn có một chút cảm giác không rõ, là rung động phát ra từ trong lòng.
Cậu nhìn vào Bùi Thiên đang rối rít xin lỗi mà lắc đầu, ý bảo không có việc gì, người nào đó nhìn cậu lắc đầu thì nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại nhăn lại lông mày, mặt hơi phiếm hồng, giằng co hồi lâu mới mở miệng nói: “À…Tôi có xe máy thuận tiện chở cậu về luôn.”
Kỳ Vũ nghe vậy cười cười, “Không sao không sao, tôi có đi xe. Hôm nay ăn bữa cơm thật là vui….”
A hắn một chút cũng không có vui, Bùi Thiên im lặng mà trong lòng hung hăng trừng mắt một cái.
“Lần sau có cơ hội đến lượt tôi mời cậu ăn cơm a,” Kỳ Vũ nhìn người con trai nghiêng đầu chăm chú nghe cậu nói, nắm chặt tay cố nhịn, cuối cùng vẫn là khó khăn mà đem lời nói nói ra, “Còn có, vẫn tiếp tục cố gắng, cố gắng mà thầm mến người đó a.”
Tại sao lại phải động viên hắn tiếp tục thầm mến tình địch tình địch a a?!!
Kỳ Vũ vô lực ngẩng đầu lấy tay đỡ trán.
Bùi Thiên trừng mắt, cứng ngắc cười cười cắn chặt răng: “Cùng nỗ lực a, cùng nỗ lực, Cậu cũng cố lên đừng có buông tay a.”
Cùng nỗ lực cái đầu a!! Tại sao hắn lại nói cậu cố gắng không được buông tay a, con mẹ nó!!!
“Ừ, như vậy..hẹn gặp lại.” Kỳ Vũ xoay người, nụ cười ôn nhu trên mặt ngay lập tức biến mất, cả khuôn mặt nhăm nhúm thành một khối đầy thảm thương, chầm chậm đi về trạm ve bus cách đó không xa.
Bùi Thiên cười cười tạm biệt Kỳ Vũ, lúc người trước mắt quay mặt đi chỗ khác thì vẻ mặt hắn lập tức đổi thành chán nản, nhìn bóng dáng người nọ đi xa, cho dù đã lên xe bus mà hắn vẫn ngoan cố nhìn theo.
Cuối cùng, cái xe bus bóp còi hai tiếng, bắt đầu tiến lên trước cách hắn càng ngày càng xa, Bùi Thiên thở dài, hai đầu lông mày dần dần mang theo phiền muộn, đưa tay chùi đi lưu luyến còn sót lại trong mắt, chậm rãi xoay người rời đi.
Chỉ cầu trời cao cho cậu đạt được…
Kỳ Vũ quay đầu lại nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ nhìn về phía Bùi Thiên đứng cô đơn dưới ánh đèn màu da cam, xoa xoa ngón tay run rẩy chậm rãi trượt tay xuống nắm chặt quần, quyết định mà quay đầu đi nhắm lại hai mắt còn sót lại tình cảm say đắm.
Có được sự quan tâm của hắn, cầu cho người nào đó được hạnh phúc.