• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nhóm của Vượng Tài cũng đã trở lại, tập trung đông đủ dưới phòng khách, gương mặt ai cũng đầy mệt mỏi và thất vọng.

Hạ Lam vươn vai một cái, xoa cơ bắp đau nhức, uể oải nói:
- Tìm hơn nửa buổi mà chỉ được mấy món, còn thiếu mèo với dâu tằm.

Cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì có mèo cơ chứ?
Thu Thủy đứng ngồi không yên, lo lắng lộ rõ trên mặt.

Cô quay sang nhìn Vượng Tài, hỏi:
- Không có mèo với dâu tằm thì có thể tiến hành được không ạ?
Vượng Tài trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đầu mày nhíu chặt lại.

Gã nhìn những món đồ trên bàn: rượu, gạo cùng hương đã có sẵn, tỏi không khó kiếm.

Thứ khiến họ chật vật là máu gà cũng may mắn bẫy được gà rừng để lấy.

Chỉ còn một bước nữa mọi thứ sẽ hoàn thành, không ngờ lại vấp phải chuyện này.

Vượng Tài đau đầu, ở màn trước ông ta chưa gặp phải vấn đề này, những thứ ông ta cần đều có ở mọi nơi, vô cùng dễ kiếm.
- Để tôi suy nghĩ lại.
Vượng Tài khàn khàn đáp, mệt mỏi cùng áp lực cả một ngày khiến hào hứng trong lòng gã vơi đi phân nửa.

Gã thu gom những thứ đã tìm kiếm, sau đó mang về phòng.

Đám người chơi cũng lục tục tản ra, không ai quan tâm đến hai người Cố Từ Thần.
Diệp Trà ngồi trên ghế lớn, trông thấy Cố Từ Thần cùng Diệp Huyền Thanh liền vẫy vẫy tay, vui vẻ ra mặt.


Cố Từ Thần bế bé lên, cười hỏi:
- Có ai bắt nạt bé Trà không?
Đứa nhóc lắc đầu, gương mặt bầu bĩnh hiện thần thái nghiêm túc, nắm tay nhỏ vỗ vỗ ngực mình, ngọng nghịu nói:
- Hông có ạ, Trà Trà rất mạnh nên dọa chúng không dám đến.
Cố Từ Thần không khỏi buồn cười, nựng nựng hai má bánh bao của bé rồi bế bé về phòng.

Diệp Huyền Thanh cũng nối gót theo sau.

Lúc đi ngang qua phòng của La Huy, cái xác nằm trên giường đã biến mất, chỉ còn lại những vệt máu đen be bét dưới sàn nhà.

Cố Từ Thần nhíu mày, xác La Huy tự biến mất hay có người cố ý mang đi?
- Cái xác biến mất rồi, - Diệp Huyền Thanh cũng chú ý đến căn phòng của La Huy, lạnh lùng lên tiếng.

- Cậu nghĩ ai mang cái xác đi?
- Có thể là cô chủ Nguyên mang đi để dùng những thứ còn lại họa tranh, hoặc cũng có thể là con quỷ kia quay lại chén sạch đợt hai.
Diệp Huyền Thanh nghiêng đầu nhìn thanh niên bên cạnh mình, có chút nghiền ngẫm.
- Cả hai đều có khả năng xảy ra, nhưng trước hết chúng ta nên vào xem và liên kết các manh mối trước.

Tính đến hiện tại, chúng ta có tất cả ba manh mối có giá trị.
Cố Từ Thần để bé Trà ngồi cạnh mình, cậu lấy ra sợi tóc vàng dính máu cùng lá thư viết tay trong căn phòng của cô em gái.

Diệp Huyền Thanh mở hồ sơ bệnh án ra, cùng cậu thanh niên nghiên cứu.
Bên trong để ảnh của một cô gái tóc vàng, gương mặt thanh thoát xinh đẹp, chẳng qua bên dưới đôi mắt vô hồn lại hiện hai quầng thâm khiến cô càng thêm tiều tụy.
[Tên bệnh nhân: Nguyên Hoa.
Tuổi: 18.
Triệu chứng: mất ngủ, xuất hiện ảo giác, ngửi được hương thơm toát ra từ cơ thể người, chán ăn, buồn nôn, không thích thịt động vật, tự gặm thịt của bản thân để ăn, ảo tưởng ăn thịt người sẽ giúp trẻ đẹp mãi.
Kết luận chứng bệnh: chưa xác định rõ.

Đây là trường hợp đầu tiên.]
Những dòng tiếp theo chỉ liệt kê tên thuốc an thần, thuốc bổ sung vitamin.

Cố Từ Thần chau mày suy nghĩ, kết hợp những triệu chứng trong hồ sơ bệnh án với lời nói của người chị trong thư tay, cậu ngờ ngợ đoán được căn bệnh quái ác của cô em Nguyên Hoa là gì.
- Người em chắc chắn mắc chứng rối loạn tâm thần Wendigo.
- Chứng Wendigo sao?
Diệp Huyền Thanh thấp giọng lặp lại, híp mắt suy nghĩ.

Cố Từ Thần khẽ gật đầu, giải thích:
- Wendigo là hội chứng rối loạn tâm thần khiến người bệnh có cảm giác "thèm thịt người".

Dấu hiệu ban đầu của Wendigo chính là chán ăn, buồn nôn, có ham muốn mãnh liệt đối với thịt người.

Bởi vì họ cho rằng ăn thịt người sẽ giúp họ đạt được ao ước, mang đến sức mạnh siêu nhiên.

Nguyên Hoa có đầy đủ những điểm này cho nên tôi cảm thấy cô ta hẳn là bị rối loạn tâm thần Wendigo.
Nói đến đây, cậu mở tờ thư viết tay ra, chỉ vào những dòng chữ mà cô chị viết.
- Hồ sơ bệnh án được lập vào ngày 9/2/1673, là giai đoạn đầu của thế kỷ XVII, người ta vẫn chưa phát hiện ra được chứng bệnh tâm thần này cho nên không rõ ràng cách chữa trị.

Chính vì không chữa trị kịp thời khiến bệnh tình cô em trở nặng.

"Những chuyện tàn ác" mà người chị nhắc đến hẳn là cô em mất kiểm soát mà giết người để thỏa mãn ham muốn ăn thịt người của mình.

Nhìn xem, bức thư này để ngày là 10/2/1674, gần một năm, bệnh tình người em chắc chắn đã nặng hơn rất nhiều.
Diệp Huyền Thanh gật gù đồng ý, cảm thấy suy luận của Cố Từ Thần rất ổn.


Anh nhìn ba vật trên bàn, nói:
- Vì người chị biết em mình gây ra tội ác, người người đều muốn tiêu diệt, nên đành nhốt em lại, cốt là để bảo vệ em.

Thời đại này chưa có cách chữa trị cho nên người chị nghĩ rằng em mình chẳng qua là bị ác ma nhập vào, chỉ cần chăm đọc Kinh Thánh, hướng về Chúa sẽ được Ngài chữa khỏi.
- Không sai.
Cố Từ Thần đáp.

Cậu chợt nhớ đến những biểu tượng của quỷ Satan được người em vẽ đầy trên tường.
- Còn điều này tôi quên nói, khi nãy tôi nhìn thấy hình vẽ biểu tượng của quỷ Satan trên tường.

Có vẻ như người em không chăm chỉ đọc Kinh Thánh như mong muốn của cô chị, ngược lại cảm thấy giá sách chị chuẩn bị cho mình như đang chế giễu cô ta cho nên thà làm tín đồ của Satan còn hơn nghe chị theo Công giáo.
Đến điểm này, Cố Từ Thần dường như đã nắm được bí mật năm xưa.

Bi kịch một gia đình cứ thế mà diễn ra.

Người em không chịu nỗi việc bị giam cầm lâu ngày nên đã nảy sinh ý định dụ dỗ anh rể.

Cậu nhìn đến gương mặt Nguyên Hoa trong tập hồ sơ bệnh án.

Cô ấy rất giống với Nguyên Lý, nhưng lại mang theo nét bệnh tật ốm yếu, mong manh dễ vỡ khiến người khác chỉ muốn nâng niu trong lòng.

Có lẽ vì dáng vẻ mong manh này của cô em vợ đã kích thích tâm tư xấu xa của gã anh rể.

Hai người mây mưa với nhau sau lưng Nguyên Lý.

Người chị bị cắm sừng nên phẫn nộ giết cả hai người.

Như vậy có thể giải đáp bí ẩn của vụ án ba mươi năm trước.
Diệp Huyền Thanh nhìn đôi mắt sáng của Cố Từ Thần liền hiểu cậu đã thông suốt mọi thứ.

Anh khẽ cười một tiếng, hứng thú đối với Cố Từ Thần tăng thêm một bậc.

Anh không nghĩ đến khả năng nắm bắt của thanh niên này lại nhạy bén như vậy.

Chỉ cần một chút thông tin đã tự động liên kết mọi thứ thành một câu chuyện hợp lý.
- Hung thủ giết người của ba mươi năm trước là người chị, vậy còn người giết La Huy? Vô chị không có lý do nào để làm thế cả.
Diệp Huyền Thanh tiếp tục đưa ra lời gợi ý, kích thích suy nghĩ của Cố Từ Thần.

Cố Từ Thần chau mày, lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ cô em hóa quỷ đi giết người thật? Nếu như thế thì tại sao người chị lại không bỏ dinh thự này đi? Cô ta hoàn toàn có thể rời đi, không cần gọi người đến siêu độ cho cô em.
Diệp Huyền Thanh lại nói:
- Chưa nhắc đến các bức tranh kì quái ở lầu một, cậu xem có con quỷ nào họa tranh người mình giết không? Thậm chí cô chủ Nguyên còn treo đầy như thể rất tự hào.
Cố Từ Thần hơi híp mắt nhìn trần nhà, trầm tư suy nghĩ.

Câu chuyện chị em nhà họ Nguyên trong suy nghĩ của cậu dường như vẫn còn quá đơn giản.

Cố Từ Thần một lần nữa hoài nghi múc độ sơ cấp mà hệ thống nói.

Có thật màn thứ hai này của cậu là sơ cấp hay không?
Bất chợt, cậu nhớ đến cách trừ tà của Vượng Tài.

Hiện tại biết rõ gia đình này theo đạo Công giáo của phương Tây, vậy liệu rằng cách trừ tà phương Đông có còn hiệu nghiệm? Nếu như không, công sức của họ đều đổ sông đổ biển.
Cố Từ Thần tỏ rõ điểm này với Diệp Huyền Thanh, sau đó, cả hai cùng đi đến phòng Vượng Tài, nhắc nhở gã.


Song, gã không những không lưu ý mà còn thẳng thắn cười nhạo bọn họ, nói họ không tìm được manh mối nên cố ý quấy phá.

Những người chơi ở phòng khác cũng ló đầu ra hóng hớt, mang theo tò mò nhìn hai người chơi mạnh nhất trong nhóm.
- Chú Vượng, những căn cứ để chứng minh, tôi cũng đã nói ra.

Tin hay không là ở chú.
Cố Từ Thần lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt đen thâm thúy như nhìn thấu tâm can người đối diện, nhìn đến mức Vượng Tài cảm thấy khó chịu toàn thân.

Gã trừng mắt nhìn thanh niên ấy, cười khẩy một tiếng.
- Căn cứ cậu chỉ nói miệng, sao không đưa thẳng ra đây.

Đó chỉ là suy luận nông cạn của những đứa nhóc hỉ mũi chưa sạch mấy cậu mà thôi.
Diệp Huyền Thanh mỉm cười lịch thiệp, hoàn toàn không có dáng vẻ tức giận khi bị sỉ nhục.

Anh nhìn dáng vẻ kiêu căng của người đàn ông trung niên, nói:
- Tại sao chúng tôi phải đưa thẳng chứng cứ?
- Chàng trai trẻ, cậu nói hay nhỉ? Cùng một đội chơi, cậu không chia sẻ chứng cứ với bọn tôi mà muốn giấu nhẹm một mình à?
Vượng Tài đắc ý vô cùng, cằm hất lên trời, dáng vẻ vênh váo như thể mình là Chúa cứu thế của mọi người.

Xuân Thu nghe thấy thế vội vàng hùa theo, bênh vực Vượng Tài.
- Đúng đó! Ai biết được cậu ghen tị với bọn tôi rồi phá thì sao? Trò chơi này tính điểm số kia mà!
Cố Từ Thần không khỏi cảm thấy buồn cười.

Ở nơi nguy hiểm này, điểm số chả là cái gì so với tính mạng, cô ta lại cho rằng cậu cùng Diệp Huyền Thanh sẵn sàng vì điểm mà lừa họ.
- Ngu ngốc!
Cố Từ Thần lạnh lùng nhìn Xuân Thu, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói.
- Tôi cũng đã nhắc nhở, nếu thực hiện không thành công thì đừng đổ lỗi.
- Mày...!mày...!thằng nhãi ranh này! Mày trù tao đấy phải không?
Vượng Tài tức đến mức râu mép dựng cả lên, ngón tay run run chỉ về phía Cố Từ Thần.

Cố Từ Thần bình tĩnh gạt ngón tay gã xuống, nhếch môi.
- Chú Vượng, chỉ tay vào người khác là một hành vi bất lịch sự.
Sau đó, cậu không nói thêm câu nào, xoay người đi về phòng.

Vượng Tài là người chơi cũ, gã ta quá mức tự tin vào năng lực phán đoán của mình, không nghe bất kì lời khuyên nhủ của ai.

Để một người như gã làm thủ lĩnh rất dễ dẫn dắt đồng đội đi vào ngõ cụt.

Cậu có ý tốt nhắc nhở, nghe hay không tùy thuộc vào gã.

Chỉ cần gã không kéo chân sau của cậu là được.

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen như mực lóe lên tia nguy hiểm.
Cậu tuyệt đối sẽ không nương tay với kẻ có ý đồ hại mình!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK