Hai bên tóc mai Hoàng thượng đã bạc trắng.
Vào cuối mùa đông năm đó, Thích tướng Quân rời cung đã quay trở lại và đánh trận đánh cuối cùng, đánh đến tận nơi định cư của tộc du mục nhưng người lại không tìm thấy Quý phi nương nương đâu.
Hậu cung vắng vẻ nhưng Hoàng thượng không nạp thêm ai.
Từ sau khi Thái tử bị hại, Hoàng hậu nương nương đã trở nên điên điên khùng khùng, bây giờ chỉ còn một Tiếu Phi.
Nhưng Hoàng thượng cũng không muốn gặp bà ta.
Quan thần rối ren. Ai cũng muốn Hoàng đế mở rộng hậu cung, khai chi tán diệp.
Nhưng bọn họ không biết Hoàng thượng vì tránh việc huynh đệ tương tàn giống như mình, ngày mà Thái tử được sinh ra, ngài ấy đã uống thuốc không thể sinh con được nữa.
Hoa mai nở khắp Can Hoà điện, là Hoàng thượng ra lệnh trồng ở đó.
Ngài ấy thường bảo bọn ta lui ra ngoài, một mình ở trong Vĩnh Nhạc cung nhưng nơi đó chỉ toàn là phế tích.
Không tìm thấy bất cứ điều gì của Thích Quý phi nữa.
Ta nghĩ ngài ấy chỉ đang nhớ lại chuyện xưa. Nhưng rõ ràng ngài ấy vẫn luôn thích Thích đại tướng quân, Nhưng cuối cùng, ngài ấy lại không nói một câu nào để giữ tướng quân ở lại.
Hoàng thượng rời đi rồi.
Ta ngoan ngoãn đi theo phía sau ngài, thấy ngài bước vào Can Hoà điện, bước vào mật thất.
Ở đó có treo một bức họa.
Là Hoàng thượng năm 15 16 tuổi sai người vẽ, là Thích tướng quân đang mặc chiến giáp.
Ngài ấy đã thích Thích tướng quân từ rất lâu rồi nhưng Thích tướng quân không thích hoàng cung nên ngài ấy không dám nhắc đến.
Thích tướng quân muốn cởi chiến giáp, đi du ngoạn khắp thiên hạ, ngài ấy rất sợ hãi. Ngài ấy biết Thích tướng quân rất yêu thương người muội muội kia. Vì thế ngài ấy liền cầu hôn muội muội của Thích tướng quân.
Quả nhiên, Thích tướng Quân không rời đi nữa.
Hôm nay Hoàng thượng đứng ở trước bức họa kia rất lâu, lâu đến mức ta đã ngủ gà ngủ gật.
Sau đó, vị đế Vương đã không còn trẻ nữa quay sang hỏi ta:
"Trường Bình, có phải người ở trong bức họa này thiếu mất một nốt ruồi hay không?"
[END]