“Ta biết các hạ đỉnh đỉnh đại danh, từng là Tứ đương gia của Hám Động Sơn, ngoại hiệu Sảng Hiệp, năm đó là một hảo hán trên Ba Thục, nhắc đến Sảng Hiệp Hồ Đại Tạo Hóa, ai cũng phải tán thưởng.”
“Các hạ xin đừng cười chê, có Chiết Sát Thiên Sư Lương Khoái ngươi ở đây, họ Hồ ta có đáng là gì! Thiên Sư Minh do ngươi sáng tạo ra và Tự Sư Môn của lệnh sư huynh Ôn Tam Thập Tam sáng lập, từng làm mưa làm gió trên giang hồ, nhật nguyệt vô quang. Nếu không có ngươi, thì lấy ai không chế nổi Ôn Tam Thập Tam chứ? Lúc các ngươi hô mưa gọi gió, Hồ mỗ thậm chí còn chưa luyện thành Thôn Ngư Thần Công! Chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ mà thôi!”
“Ngươi quá khen rồi! Trên giang hồ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Trong võ lâm cũng là tre già măng mọc. Các hạ thiếu niên anh tài, trò giỏi hơn thầy, thiên hạ về sau phải trông chờ vào quyền cước của các ngươi rồi.”
“Cũng chưa chắc. Trường Giang sóng sau không nhất định xô ngã được sóng trước, sóng sau cũng không chắc sẽ to hơn sóng trước. Cùng đạo lý đó, người mới chưa chắc thay thế được người cũ, ai cũng có sở trường. Nói cho cùng, ngươi là tiền bối của ta, tại hạ trước giờ vô cùng kính ngưỡng võ công của Lương huynh, đáng tiếc chưa có cơ hội thỉnh giáo mà thôi.”
“Ta đối với võ công của lão đệ, cũng đã ngưỡng mộ từ lâu, chỉ có điều hai chữ ‘tiền bối’ kia, ta thật không dám nhận. Có câu ‘học vô tiền hậu, đạt giả vi tiên’. Ta chẳng qua chỉ lớn hơn lão đệ bốn năm tuổi, còn nếu nói về võ công cao thấp, thì phải thử mới biết được.”
“Nói thực, năm đó ta gia nhập Hám Động Sơn, một phần là vì nghĩa khí, một phần vì nhiệt huyết, nhưng một nguyên nhân khác nữa, là vì ta muốn học theo hào khí của ngươi ngày đó khi thành lập Thiên Sư Minh. Chỉ có điều, ta thật không hiểu nổi, sau đó vì sao ngươi lại đồng ý với sư huynh Ôn Tam Thập Tam hợp nhất Thiên Sư Minh và Tự Sư Môn?
“Người ta nói đó là xu hướng tất yếu trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân.”
“Câu trả lời này của ngươi rõ ràng là trả lời cho có thôi mà.”
“Không phải như vậy. Ôn Tam Thập Tam là sư huynh của ta, tu vi võ công của hắn cực cao, vô cùng tài hoa, ta rất bội phục, nhưng hắn bất hiếu bất trung, làm việc chỉ chú trọng mục đích, không từ thủ đoạn, tự cao tự đại, đặt lợi ích lên trên hết. Luôn cho rằng người khác ngu xuẩn, chỉ biết lợi dụng người ta, chứ không hề trọng dụng, đó là những điều ta không thể chịu nổi. Cũng vì vậy, khi hắn ngoài ba mươi, nhưng vẫn độc hành độc đoán, không làm được việc gì ra hồn. Tự Sư Môn là do ta tập hợp một đám bằng hữu huynh đệ trên giang hồ sáng lập ra, sau đó mới nhờ Ôn Tam Thập Tam đảm nhiệm chức vị chưởng môn. Hắn giác ngộ võ công nhanh hơn ta, cũng vô tình hơn ta, ta cho rằng hắn tài cao chí lớn, nhưng một tay khó vỗ nên kêu, tin rằng hắn có thể, vì vậy nên chấp nhận chờ đợi, cho hắn chấp chưởng đại cục, xem như để cho hắn một cái tình.”
“Cách làm của ngươi cũng thật ôn hậu. Đến cuối cùng hắn sao lại phản bội Tự Sư Môn?”
“Sau khi hắn đăng vị, lập tức củng cố uy quyền, ban đầu còn tỏ ra bình thường, mọi việc đều làm theo lời khuyên. Nhưng khi tay vừa nắm binh quyền, hắn lập tức thay đổi. Giống như ta đây, rõ ràng đã lấy nhân tài và sản nghiệp trong tay đưa cho hắn sử dụng, vậy mà hắn đi khắp nơi, nói hắn là người đã đề bạt ta, bồi dưỡng ta. Ta cũng đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, tự mình âm thầm chịu khổ. Hoặc lấy ví dụ về bộ Phi Tinh Thần Tiễn hắn học năm đó mà nói, rõ ràng là do ta dùng sở học nửa đời của mình giác ngộ ra, sau đó tận tình truyền hết cho hắn, lúc hắn nghe thì vâng vâng dạ dạ, vừa quay người, đã trở thành tuyệt học của hắn, còn nói là đã truyền lại cho ta…”
“Vậy thì ngươi cũng nhỏ nhen quá. Mấy việc lặt vặt đó để ý làm gì?”
“Điều này chưa chắc, ai cũng có nguyên tắc của mình. Nếu như võ công của ta chịu ảnh hưởng của hắn, ta nhất định sẽ thừa nhận, hắn có điểm khiến ta bội phục, ta cũng tuyệt đối không phủ nhận. Ta có thể giúp người, cứu người, dạy người, đối phương có thể không cần nói nửa lời cảm ơn, nhưng không thể quay ngược lại nói là hắn giúp ta, cứu ta, dạy ta. Về việc hắn hiếu thuận hay không, là việc của cá nhân hắn. Nhưng hắn không thể vì người khác nhìn thấy phụ mẫu hắn cơ khổ lênh đênh đáng thương ra tay giúp đỡ, mà lại xem người ta thành đại địch, càng không thể làm việc bất hiếu mà tỏ ra vẻ mình có hiếu. Điều này khiến ta vô cùng khinh bỉ!”
“Được rồi! Cứ xem như ngươi không chấp nhất việc nhỏ.”
“Bởi vì ta có điều dị nghị, nên bị đuổi khỏi Tự Sư Môn.”
“Ồ, thì ra ngươi bị người ta đuổi, chứ không phải sư môn xảy ra phản biến.”
“Điều này không còn quan trọng. Thử nghĩ mà xem, đây là tổ chức do ta và một đám lão huynh đệ tạo thành, nỡ lòng nào mà bỏ đi không màng tới đại cục? Kỳ thực, đây đều là do Ôn Tam Thập Tam mượn cớ, dùng để phát động huynh đệ xem bọn ta như phản đồ, đuổi cùng giết tuyệt. Bọn ta cũng chẳng qua chỉ là muốn trả lại ân tình này cho sư huynh. Nhưng đó cũng không tính là huyết hải thâm thù gì. Ban đầu cũng cảm thấy ủy khuất, thấy đau khổ, nhưng sau một thời gian thì chẳng còn cảm giác gì nữa.”
“Đương nhiên rồi, dựa vào tài cán của ngươi, chẳng mấy chốc lại có thể sáng lập ra một Thiên Sư Minh khác.”
“Nói thì dễ, làm mới khó. Ngươi nghĩ trên thế gian này dễ có mấy người đủ khả năng đứng dậy lần một, lần hai sau khó khăn? Kỳ thực chưa nói tới việc phải chịu biết bao nhiêu oan ức, bao nhiêu khổ sở. Tự Sư Môn có nghĩa là lấy mình làm thầy, ngày ngày thúc đẩy bản thân, tự khiêu chiến với mình, tự đánh bại ý chí của mình, chứ không phải lấy trời làm thầy, học cách hòa hợp, có tình có nghĩa với thiên địa vạn vật, sáng tạo ra loại võ nghệ và phép tắc thiên nhân cảm ứng, thiên nhân hợp nhất, dĩ hòa vi quý, thế thiên hành đạo, đây là tông chỉ của Thiên Sư Minh.”
“Vì vậy nên Thiên Sư Minh lập tức phát triển mạnh hơn, uy hiếp đến Tự Sư Môn.”
“Nhưng bọn ta không đối địch, chỉ có âm thầm cạnh tranh thôi.”
“Đúng vậy. Tự Sư Môn bên ngoài nói các người không ra gì, nhưng các người cũng cướp đi không ít vị trí quan trọng của Tự Sư Môn, trở thành người ủng hộ cho Thiên Sư Minh.”
“Phàm các cuộc đấu tranh, đều không từ thủ đoạn. Đa số các hiểu lầm, sẽ càng lúc càng sâu đậm hơn, trừ phi trên toàn bộ câu chuyện phát sinh một tình thế mà người ta không thể khống chế được.”
“Nghe nói có lần Hổ Huyệt Long Thiên Vương muốn cướp tiêu ngân do Tự Sư Môn áp hộ, nhân mã hai bên ác đấu với nhau, lúc đó ngươi đem theo ba đại cao thủ của Thiên Sư Minh đến trợ giúp Ôn Tam Thập Tam đánh lùi kẻ địch, có chuyện đó không?”
“Sao ngươi lại biết chuyện này?”
“Không sai, sau việc đó ngươi không hé môi nửa lời, Ôn Tam Thập Tam đương nhiên cũng không đề cập đến.”
“Oan gia nên giải không nên kết, hơn nữa, ta cũng không thể dung thứ cho lão đại Long Đàm của Hổ Huyệt hoành hành vô kỵ, giết người cướp của tàn ác như vậy!”
“Nói như vậy thì ‘kết’ của ngươi và Ôn Tam Thập Tam cũng đã hóa giải không ít. Về sau Khổ Tuyết tiên sinh của Long Đàm vì muốn trả thù cho sư huynh Long Đàm của hắn, đánh vào Thiên Sư Minh, Ôn Tam Thập Tam cũng lãnh suất cao thủ tương trợ, đánh lui cường địch. Cái này cũng có thể nói là ‘Hóa địch vi hữu, thủ vọng tương trợ’ (hóa thù thành bạn, chờ ngày tương trợ) phải không? Trên giang hồ, không ai có thể ngờ rằng, tới lúc ngươi gặp nguy cấp, người xuất thủ tương trợ ngươi lại chính là Ôn Tam Thập Tam vẫn luôn đối địch với ngươi.”
“Hành tẩu trên giang hồ, có rất nhiều việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Nói thật ra, có lúc địch nhân mới chính là bằng hữu tốt nhất. Không có địch nhân, ngươi sẽ bằng lòng với hiện tại, sẽ tự mãn, chỉ có cường địch mới giúp ngươi không ngừng phấn đấu. Đồng thời, nếu không có địch nhân, ngươi sẽ không biết đâu là địch đâu là bằng hữu. Bằng hữu có lúc nguy cấp sẽ biến thành địch nhân, còn địch nhân phần lớn là người mà ngươi đã luôn đề phòng, nhưng lại có lúc biến thành bằng hữu. Bởi vì địch nhân luôn hiểu ngươi hơn bằng hữu, vì vậy sự tương trợ và lực sát thương của họ đủ khiến ngươi cải tử hoàn sinh, chuyển bại thành thắng.”
“Ta nhớ Ôn Tam Thập Tam cũng từng nói tương tự như vậy. Tuy lời hắn nói không nhất định đúng, nhưng không thể không thừa nhận, có những lời nói của hắn cũng rất hữu dụng.”
“Ví dụ như?”
“Hắn từng nói, ‘trong võ lâm mọi người đều không màng đến đúng và sai, chỉ để ý thắng hay bại.’ Hắn cũng nói, ‘trên giang hồ ngày trước không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Còn giang hồ hiện giờ, căn bản không có bằng hữu chân chính, cũng không có địch nhân chân chính.’ Hắn còn nói, ‘kẻ yếu thường thích phô trương thanh thế, kẻ có thực lực thì lại thích giả heo ăn thịt hổ’.”
“Ngươi cũng biết không ít đó chứ. Hắn cũng từng nói, ‘lựa chọn địch nhân phải kỹ lưỡng hơn lựa chọn bằng hữu, địch nhân tốt giúp ngươi có động lực phát triển, biết yêu bản thân mình; địch nhân xấu sẽ khiến ngươi để lộ ra nhược điểm. Địch nhân là tấm gương phản chiếu chính con người của ngươi.”
“Ta còn biết những danh ngôn của ngươi nữa.”
“Ta có nói gì đâu…”
“Ngươi từng nói, ‘ngã thì hãy đứng dậy; thành bại thất bại, không bằng tự tại’. Ngươi cũng từng nói, ‘một khi đã mệt mỏi, việc có tốt cách mấy cũng trở thành gánh nặng’. ‘Một hảo thủ chân chính là người lấy việc bị đả kích làm vui, thất bại làm mừng’ cũng là do ngươi nói. Đúng không? Còn nữa…”
“Được rồi được rồi, thì ra ta không những thường nói bậy, mà còn nói nhiều như vậy nữa. Nếu nói tiếp thì ta sẽ đỏ từ mặt xuống gót chân mất.”
“Ta thì lại thấy những câu nói đó thật sự rất ý nghĩa, chứ không phải những lời nói nhảm, vì vậy nên mới nhớ rất kỹ.”
“Kỳ thực, những gì chúng ta nói đều là những câu chuyện phiếm, chỉ có điều, việc quan trọng trên thế gian, kỳ thực chẳng qua chỉ là những câu chuyện nhàn thoại mà thôi. Những lời đao to búa lớn thường chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to, còn những chuyện nhàn thoại ngược lại ẩn chứa hàm nghĩa rất lớn. Chúng ta nói nhiều chuyện như vậy, từ Tiêu Thu Thủy, Phương Chấn Mi, thần tướng Lý Bố Y, Độc tý Thích Thiếu Thương đến thích khách Đường Trảm, Du hiệp Nạp Lan, nữ hiệp Tức Hồng Lệ, kỳ thực cũng chỉ là muốn đem những truyền kỳ về họ tiếp tục lưu truyền cho thế hệ sau. Trên thế gian nếu không có truyền kỳ, thì sẽ không có mộng tưởng. Mặt khác, trong thế giới võ hiệp của chúng ta, mọi người đều chỉ chú trọng thậm chí mê đắm trong ‘võ’, võ đấu, bạo lực, tàn sát, máu tanh… mà quên mất võ còn có nghĩa là ‘chỉ qua’ (chiết tự từ chữ 武 thành chữ 止戈) nghĩa là chấm dứt bạo lực. Những câu chuyện trung nghĩa, mọi người đều đã viết rất nhiều, nghe rất nhiều, nhưng lại quên mất ‘hiệp’ mới chính là ý nghĩa ban đầu của giang hồ. Nếu không có sự hiệp nghĩa, giang hồ chỉ là một đống bùn nhơ, là một hồ nước độc, tối như đêm ba mươi, không hề có ánh trăng.”
“Vì vậy, tuy chúng ta chỉ nói những chuyện nhàn thoại, nhưng cũng không thể xem là những câu chuyện nhàn thoại.”
“Ha ha… Câu nói này của ngươi không khỏi tự đề cao mình quá rồi.”
Tương khán lưỡng bất yếm,
Chỉ hữu Kính Đình Sơn
(Độc tọa Kính Đình sơn – Lý Bạch).
Ta thấy núi xanh đẹp biết mấy, núi nhìn ta chắc cũng nghĩ như vậy. Một tay sao vỗ nên kêu? Ta rảnh rỗi, ngươi nói một câu, ta nói một câu, như vậy mới có câu chuyện nhàn thoại của chúng ta.”
“Nhàn thoại không hại gì, chỉ cần không nói xàm nói bậy là được. Ta ngược lại cũng nghe được vài chuyện về ngươi.”
“Ai không có chuyện để người khác nói? Ai không nói sau lưng người khác? Nhàn thoại lưu truyền lâu rồi sẽ thành thần thoại, nhưng không biết ngươi nghe được chuyện gì?”
“Ta biết ngươi có một đại ca rất bản lĩnh.”
“Hắn chính là Trần Bạch Trần, Thiên Thượng Nhân Gian Trần Bạch Trần.”
“Ôi chà.”
“Sao ngươi lại thở dài?”
“Kỳ thực hắn còn có rất nhiều ngoại hiệu, Tụ Lý Càn Khôn, Chưởng Trung Nhật Nguyệt, Thủ Thượng Thiên Hạ, Võ Lâm Đệ Nhất Nhân… Những biệt hiệu này, đều là do võ lâm đồng đạo đặt cho hắn, tất cả đều để nói rõ một việc.”
“Hắn là kẻ vô đối vô địch trong thiên hạ.”
“Chí ít, địa vị của hắn trong võ lâm vô cùng cao, người người tôn kính. Ta vốn dĩ ban đầu cũng không phục, cố ý đến khiêu chiến với hắn ở Hám Động Sơn, lúc ấy vừa đúng lúc hắn bị bắt giam.”
“Ồ, ta còn nhớ lúc đó là do Trần Bạch Trần thống lĩnh đệ tử Tam Chiêm, Tam Hợp liên kết với Bạch Liên Giáo phản Thanh phục Minh. Kết quả trận chiến đó đại thắng, nhưng Nhị đương gia và Tam đương gia bị trúng phục kích, hắn tự ra đầu thú, chỉ để đổi lấy hai mươi mốt huynh đệ bị quan binh bắt giữ…Nhưng không biết kết quả có đổi được hay không?”
“Đổi được, nhưng hắn lại bị giam trong nhà ngục, có thể bị hành quyết bất cứ lúc nào. Khi ta lên tới Hám Động Sơn, nhìn thấy một đám huynh đệ, có người là nhân vật nổi tiếng trong giang hồ, ví dụ như Năng Miêu đại đạo Thái Hắc Diện, Nhất Liễu Đạo Nhân, Bách Liễu hòa thượng, Bạch Cực sát thủ Ứng Trung Lương, Hắc sam tiểu yêu Chung Anh Lượng, Thất Tuyệt Sưu Hồn Cửu Tuyệt Tiên Hà Nguyên Lang, Bách Tẫn Can Đầu Long Đại Khai, Thiên Nhận Phong Tẩu Phan Đại Hợp… lần lượt đều cố tình phạm tội, giả vờ thất thủ bị bắt, giam vào đại lao…”
“Gì chứ? Bọn họ đều thích bị ngồi tù à?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng sau này mới hiểu, thì ra bọn họ cố tình phạm tội, trà trộn vào nhà ngục, để tìm cách chăm sóc cho đại ca của bọn họ – cũng chính là đại ca sau này của ta – Trần Bạch Trần”.
“Chà, đây gọi là hắn sống có nghĩa với người khác, thì người khác trung thành với hắn. Sau đó, ngươi cũng bị hắn thu phục luôn phải không?”
“Hắn không thu nhận ta, là ta tự mình khâm phục hắn. Với Thôn Ngư Thần Công, ta tự tin không ai nhanh bằng ta, nhanh bằng ta cũng không linh hoạt bằng ta, linh hoạt bằng ta cũng không tuyệt bằng ta – Chỉ có điều khi đụng phải Đan Thủ Đại Phách Quan của hắn, thì mọi công phu của ta đều trở nên vô dụng. Giống như một chú cá mắc cạn, đừng nói làm gì hắn, ngay cả việc bảo vệ tính mạng cũng khó, cá lớn cách mấy cũng như nhau. Ta tự tin trí tuệ hơn người, nhưng khi gặp hắn, toàn bộ đều vứt đi, như ếch ngồi đáy giếng.”
“Nghe nói Trần Bạch Trần, mười tám môn võ nghệ đều tinh thông, bất luận đấu trí đấu lực đấu công phu, từ ngạnh công đến nội công, khí công đến nhuyễn công, thậm chí khinh công, đều không ai so được với hắn?”
“Đại khái cũng chỉ có mình hắn thôi. Ôn Bố Thiết Tác là tuyệt kỹ độc môn của Trương Lão Côn Tử ở Hà Bắc, nhưng gặp phải Trần đại ca, thì lập tức bại. Trương Lão Côn Tử còn phải bái Trần đại ca làm thầy, chuyên luyện Thấp Bố Côn Pháp nữa! Khóa Hải Phi Thiên của Đôn Hoàng tiên nữ Trần Tuyên Nhi nổi tiếng lợi hại, nhung Trần đại ca cũng sử dụng Khóa Hải Phi Thiên, nhưng chỉ có thứ Trần đại ca biết mà Trần đại tỷ không biết, chứ không có thứ gì Trần đại tỷ biết mà Trần đại ca không biết. Tuyệt diệu hơn nữa là Thoát Phát đại sư…”
“Thoát Phát đại sư? Đó là một người rất kỳ lạ! Nghe nói hắn thời thanh niên tóc đã rụng hết, vì vậy nên mới đi làm hòa thượng, không biết có phải người này không?”
“Ngươi đã biết hắn, vậy chắc cũng biết bí kỹ do hắn sáng tạo ra chứ?”
“Đương nhiên là biết. Hắn sáng tạo ra Đỉnh Thiên Lập Địa thập tam thức, toàn bộ dùng đầu làm vũ khí. Chiêu thức của hắn, không ai theo nổi, không ai học được, cũng không ứng phó nổi. Cuối cùng phải xem Tụ Lý Nhật Nguyệt, Thủ Thượng Thiên Hạ Trần Bạch Trần ứng phó thế nào.”
“Hắn không cần ứng phó.”
“Ồ.”
“Chính là vì Thoát Phát đại sư không thể ứng phó nổi hắn.”
“Trần Bạch Trần dùng võ công gì? Không ngờ lại có thể khắc chế được Đỉnh Thiên Lập Địa?”
“Hắn cũng dùng Đỉnh Thiên Lập Địa.”
“Gì chứ?”
“Chỉ có điều, Đỉnh Thiên Lập Địa của hắn có mười sáu thức, nhiều hơn Thoát Phát đại sư bốn thức, đó chính là bốn thức mà Thoát Phát đại sư bao năm lao tâm khổ tứ nghĩ mãi không ra.”
“Bội phục bội phục! Trần Bạch Trần quả nhiên danh bất hư truyền! Chẳng trách ngươi ngày sau cũng trở thành Tứ đương gia của Hám Động Sơn.”
“Ta bội phục hắn, không phải chỉ vì võ nghệ không bằng hắn, mà ta còn kính trọng nhân cách của hắn. Lần thứ nhất, ta chính thức khiêu chiến với hắn, sau ba trăm chiêu vẫn không làm gì được, ta biết ta thua chắc rồi, nhưng hắn lại không đánh bại ta, mà còn giả vờ trúng một chiêu của ta và lùi lại, miệng còn nói ta nhường hắn. Ta không nhận cái tình này của hắn, nói thẳng với hắn rồi lập tức cáo từ. Trước lúc rời đi, ta vẫn còn chút không cam tâm, liền đột ngột xuất thủ, dùng Ngư Thiểm Bộ Pháp tiếp cận hắn, rồi dùng Kinh Đào Chỉ liên tiếp điểm ba đại trọng huyệt, năm đại yếu huyệt của hắn.”
“Ngươi… ngươi thật quá đáng.”
“Ta biết ta thẹn quá hóa giận, ta cũng chỉ muốn đánh vài chiêu cho bõ tức mà thôi. Không ngờ, hắn thật sự không né tránh, một lúc bị ta điểm trúng tám huyệt đạo, còn làm ra vẻ không việc gì, luôn miệng nói, ‘xuất thủ nhanh thật, đa tạ thủ hạ lưu tình’. Hắn làm vậy, thứ nhất là vì muốn bắc thang cho ta leo xuống, thứ hai là vì sợ huynh đệ của hắn nhìn thấy hắn bị ám toán như vậy, sẽ nhất tề xông lên gây phiền phức cho ta. Câu nói đó của hắn là để bảo vệ ta, giữ thể diện cho ta, lúc này ta mới biết võ công của hắn cao đến mức nào, tu vi thâm sâu tới mức nào.”
“Lợi hại lợi hại.”
“Điều làm ta bội phục hắn hơn chính là tinh thần quật cường của hắn, rõ ràng biết làm không được nhưng vẫn làm. Sự nghiệp phản Thanh phục Minh của hắn, không chỉ là không khuất phục trước quyền thế, biết địch nhân không tự nhiên mà thua, người yếu phải tự làm cho mình mạnh mẽ, không thể chỉ trông chờ vào những kẻ văn nhân mà khôi phục được giang sơn, vì vậy nên hắn đã liên kết với anh hào các nơi, tổ hợp mọi người, nâng cao ý thức của mọi người, cùng nhau liên thủ, phản kháng sự thống trị của ngoại tộc. Việc đó không phải ai cũng làm được, chính vì vậy mà hắn đã quyết định làm.”
“Chẳng lẽ… Chà…”
“Chẳng lẽ cái gì?”
“Chẳng lẽ ngươi bị hắn ảnh hưởng sâu sắc đến vậy sao?”
“Đúng vậy, không những phương thức tu luyện võ công, mà ngay cả nhân cách hành sự của ta cũng chịu ảnh hưởng từ hắn. Có bóng dáng của một người, chịu ảnh hưởng của một người, chưa chắc đã là điều xấu. Chỉ cần cuối cùng có thể đi theo đúng phương hướng của mình, có phong cách riêng của mình, như vậy là được.”
“Có ai không bị người khác ảnh hưởng chứ? Việc đó có vấn đề gì đâu? Mô phỏng không phải xấu, đó chính là sự khởi đầu, chỉ cần sau này có thể phá bỏ vỏ bọc, phá kén thành bướm. Nếu không, ngay từ đầu là mô phỏng, đến sau cùng lại là bắt chước, thì thật bi ai. Sống dưới cái bóng của người khác, cuối cùng chỉ là một người không có bóng của chính mình. Ảnh hưởng của Trần Bạch Trần đối với ngươi ban đầu là rất tốt, nhưng không biết vì sao về sau ngươi lại mất hết ý chí, từ bỏ mọi chuyện công danh võ nghệ như vậy?”
“Đây cũng là do ảnh hưởng của Trần đại ca.”
“Điều này thì ta không hiểu rồi. Dựa vào con người của hắn, sao có thể để ngươi tâm tình nguội lạnh, thoái ẩn sơn lâm, ẩn thế lánh đời, không màng thế sự như vậy?”
“Hắn đương nhiên không biết ta sẽ làm như vậy. Mà cho dù có biết, thì hắn cũng không quản nổi nữa.”
“Sao lại nói như vậy?”
“Bởi vì lúc ấy, hắn đã qua đời rồi.”
“… Nói vậy, bởi vì hắn qua đời, mà ngươi đã mất hết ý chí?”
“Đúng vậy. Ngươi có biết hắn chết thế nào không?”
“Nghe nói… Nghe nói… Hình như là…”
“Súng.”
“Súng?”
“Hỏa dược.”
“Hỏa dược?”
“Đúng vậy, hỏa dược và súng. Lúc đó, khi đối kháng với quân Thanh, đã bắt đầu có người dùng thuốc nổ và hỏa khí. Trần đại ca vừa nhìn thấy, lập tức thở dài, nói, ‘thôi rồi’. Lúc đó ta không hiểu, nên có hỏi. Trần đại ca nói, ‘súng đạn xuất hiện, vậy sau này, những kẻ khổ công luyện võ như chúng ta đều không còn tác dụng nữa. Người Trung Quốc chúng ta cũng phải phát triển súng đạn, nếu không, sau này không biết còn phải chịu bao nhiêu áp bức của ngoại tộc! Những người luyện võ như chúng ta, không sợ đối phương võ nghệ cao cỡ nào, chỉ sợ người ta dùng những thứ võ công không cần phải luyện, để phá công phu của chúng ta.’ Quả nhiên, sau này súng đạn càng lúc càng phổ biến, Trần đại ca võ công cái thế, vậy mà cũng bị súng bắn chết. Một thân võ nghệ lại chết dưới họng súng vô tình. Ngươi nói, danh gia võ học tuyệt thế như Trần đại ca, mà cũng địch không lại hỏa khí, vậy thì chúng ta còn luyện võ công làm gì!”
“Vì vậy mà ngươi mới trở nên chán nản buông xuôi như vậy sao?”
“Trần đại ca sinh thời hào hiệp trượng nghĩa, giúp người không hề tính toán, nhưng lại không có kết cục tốt đẹp, vậy ngươi kêu ta làm sao tin có báo ứng? Ta từ nhỏ đã luyện võ, ít đọc văn thơ, cũng muốn tìm thứ để chứng minh cho câu nói, ‘thiện ác đáo đầu chung hữu báo’. Nhưng ta lật tới lật lui, cuối cùng chỉ thấy, ‘thiên đạo bất công, thường dữ thiện nhân’. Nếu phải chờ tới lúc ác nhân gặp ác báo, không bằng tự mình đi chủ trì trượng nghĩa. Thay vì chờ ông trời thu thập hắn, chi bằng chúng ta chém hắn một phát cho xong. Còn về phần ta, dù sao thì thiên hạ đã không có chuyện công đạo, không có chỗ công bằng, vậy ta quản nó làm gì? Cũng quản được bao nhiêu đâu? Nên ta không để ý tới nữa.”
“Vậy thì ngươi sai rồi.”
“Nhân sinh tại thế, vốn không nhất định phải cố sức làm tất cả những việc đúng.”
“Ngươi từng nói, sự tiến bộ bắt đầu từ chỗ sai. Điều đáng quý của Trần đại ca chính là, bất luận sinh tử vinh nhục, hắn đều cố sức làm việc mình phải làm, cho dù không làm được cũng làm. Không phải chúng ta đã từng nói, ‘hiệp đạo’ đã không còn đất tồn tại hay sao? Trần đại ca chính là một vị hiệp giả. Hắn không nhất định cần có hảo báo, thiện quả, hắn chỉ làm những việc hắn nên làm, làm được bao nhiêu tốt bấy nhiêu, ai có thể làm toàn bộ? Trong quá trình thực hiện, nhân cách của hắn ngày càng thăng hoa. Ánh sáng nhân cách này đã ảnh hưởng tới ngươi, ảnh hưởng tới biết bao nhiêu người khác nữa. Nếu ngươi vì cái chết của hắn mà dễ dàng từ bỏ, vậy thì ngươi căn bản đã không lĩnh ngộ được con người và khổ tâm của hắn rồi.”
“Ta biết dụng ý của ngươi. Ngươi đang an ủi ta, khích lệ ta. Ngươi có thể nói, Trần đại ca tuy chết rồi, nhưng tinh thần của hắn vẫn chưa chết. nhưng ta không thể vì vậy mà nhẹ nhõm hơn được. Bao nhiêu kẻ phóng hỏa giết người, hại dân hại nước, nhưng đêm đến vẫn kê gối cao mà ngủ. Bọn họ cả đời hưởng vinh hoa phú quý, tự tại khoái lạc biết bao nhiêu? Trần đại ca chết rồi, ta đương nhiên không phải vì vậy mà từ bỏ bản thân, cam tâm trở thành người xấu xa như bọn chúng, nhưng ít nhất ta cũng đã nhìn kỹ, đã hiểu rõ, đã thông suốt rồi. Nếu muốn làm nhân vật chính của câu chuyện, còn không bằng ngồi bên cạnh mà nghe. Là người trong câu chuyện thì phải trả giá, cái giá đó không phải ai cũng đảm đương nổi. Ta biết ngươi cũng là hiệp giả, ngươi còn muốn dùng võ công tuyệt thế để mưu cầu danh vị tuyệt thế, còn ta? Chỉ muốn du hí nhân gian, tiêu dao tự tại, lúc vui thì kể chuyện cho người ta nghe, lúc buồn thì nghe người khác kể chuyện, chỉ muốn làm một người nhàn nhã yên bình mà thôi.”
“Hồ Đại Tạo Hóa, ngươi đừng chấp mê bất ngộ, làm ô nhục thanh danh lão tứ Sảng Hiệp của Hám Động Sơn mà Đại đương gia Trần Bạch Trần tán thưởng nhất.”
“Lương Khoái huynh, ngươi muốn hành hiệp, đó là chí nghiệp của ngươi. Ta muốn làm người nhàn nhã, đó là con đường của ta. Trời đất bao la, đường ai nấy đi, ‘nhĩ tẩu dương quan đạo, ngã hành độc mộc kiều’.”
“Hồ Chí đệ, mau giở Thôn Ngư Thần Công của ngươi đỡ lấy Chiết Sát Cửu Thức và Phi Tinh Thần Tiễn của ta.”
“Lương huynh, ngươi đừng đuổi theo ta nữa, chúng ta nói đến đây rồi, chẳng lẽ còn buộc phải chiến một trận sao?”
“Nếu có thể đánh ra hào khí của ngươi trong quá khứ, Lương mỗ ta nguyện phụng bồi tới cùng.”
“Ha ha, nếu như vậy, chúng ta sẽ trở thành nhàn thoại của người đời sau rồi.”
“Đây gọi là ‘nhàn thoại trong nhàn thoại’ mà!”