• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi còn đôi cánh, Điền Chân rất hâm mộ những thần nữ ăn mặc tinh xảo, nhưng khi đôi cánh không còn, chẳng hiểu sao nàng lại không còn hứng thú đối với những bộ váy áo đẹp. Thay đi thay lại, cuối cùng vẫn mặc một bộ trang phục màu đen, lúc đó mới cảm thấy vừa mắt. Nàng không khỏi tự giễu, đại khái chắc là do khí chất, đã không phải là mỹ nữ thì dù có hóa trang thế nào cũng không được.

Ánh sáng màu lam ấm ấp, Ma thần quay lưng về phía cửa điện, nhìn về phía bậc tháp.

Điền Chân tiến lên, gọi: “Bệ hạ.”

Ma thần lên tiếng “Ừ”, hơi nghiêng mặt.

Điền Chân làm bộ như không biết, đi tới phía bên kia, vén mái tóc dài trên trán hắn, nhìn vào phía nửa mặt bị thương, an ủi: “Bệ hạ vẫn rất là đẹp.”

Ma thần không chút khách khí vạch trần: “Lời nói trái lương tâm.”

Điền Chân thấy mất mặt, kiễng chân nhìn chăm chú, thật cẩn thận nói: “Ta nói thật, chỉ là vết thương nhỏ, không ảnh hưởng gì tới khuôn mặt của bệ hạ.”

Ma thần nhìn nàng: “Có chút thành ý.”

Đừng tưởng vị thần này cuồng vọng bạo lực, thực ra cái gì đều biết hết. Muốn lừa hắn cũng không dễ dàng, Điền Chân cười nói: “Ma nghiệp hộ pháp có lời không tốt, bệ hạ tức giận làm gì.”

Ma thần trực tiếp nhận sai: “Thương tổn cấp dưới cho hả giận, là ta hơi quá”

Điền Chân sờ sờ cằm.

Vị thần này thật nguyên tắc, cũng biết nói đúng sai, đang tiếc bản tính là mạnh mẽ và sát thần, sự quyết định của hắn không khống chế theo nguyên tắc nào, khi đang nổi nóng, đạo đức và nguyên tắc đều dẹp sang một bên, nếu ai dám trêu phải hắn mà không hiểu điều này chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay, hậu quả sẽ làm cho hắn tức giận, sẽ chịu một cái tát làm cho người ta sợ chết khiếp, còn khi hết giận lại chỉ tự phê bình một câu “Là ta hơi quá ” .

Dù cho ngươi có oan uổng, có phẫn nộ, đố ngươi dám cãi lại hắn?

Điền Chân nói: “Vết thương nhỏ, không cần nhiều máu của ta.”

Ma thần ngồi vào đỉnh tháp: “Ta vốn là Tiên thiên thần thể, máu phượng cũng vô dụng.”

Điền Chân giật mình, thảo nào lần trước hắn bị nội thương không chịu dùng thuốc, mà dùng nguyên thần để trị liệu, còn giờ là ngoại thương, chắc cũng chỉ để tự lành. Bình thường nếu là đồ quý cũng không phải là điều tốt, tựa như một cái xe xịn, bình thường phóng nhanh như gió, nhưng nếu hỏng một chút thì khi sửa chắc sẽ rất phiền toái.

Vừa nghĩ, Điền Chân vừa đi tới ngồi xuống cạnh hắn.

Ma thần nhắc nhở: “Phượng hoàng.”

Điền Chân nói: “Ta mệt mỏi, bệ hạ không cho ta ngồi sao?”

Cũng không trách được, ở trong điện trừ bỏ tòa tháp này không có bày biện cái gì, nếu bắt cấp dưới đứng thì cũng hơi quá. Ma thần không quan tâm đến việc này nữa, nhìn nàng một lúc, nói: “Phượng hoàng, ngươi thích ta điều gì?”

Điền Chân nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn là khuôn mặt bệ hạ.”

“Phượng hoàng giảo hoạt, muốn làm cho ta vui” Ma thần hơi hơi chuyển tầm mắt, “Băng Hà con ta có làm chuyện gì, cũng đều vì ta và Ma giới.”

Điền Chân sửng sốt, sau mới phản ứng lại: “Bệ hạ nói đến…”

“Hắn tuy sai, ta chưa trách tội.”

Quả nhiên cái gì cũng biết, Điền Chân nhìn hắn một lúc, sau đó mới nói: “Bệ hạ làm như không biết là được, vì sao lại giải thích với ta?”

Ma thần nói: “Ta có thiên vị hắn, là bất công với ngươi.”

“Bệ hạ quyết định thiên vị hắn ?”

“Con ta vì Ma giới đã trả giá rất nhiều, tương lai Ma giới cần hắn.”

“Bệ hạ giải thích làm ta cảm kích, tuy nhiên câu trả lời của ta làm bệ hạ thay đổi quyết định không?” Điền Chân nói “Nếu ta nói không phục, bệ hạ liệu có xử trí hắn?”

“Có xử trí hay không, vấn đề này ta không cần ngươi trả lời” Ma thần nói “Ta muốn hỏi là, ngươi có nguyện ý vì ta mà tha thứ cho hắn.”

Ai từng nói rằng Ma thần là ngốc, rõ ràng hắn là người thông minh nhất sáu giới đâu! Điền Chân cười rộ lên: “Bệ hạ đã nói như vậy, ta nếu không chịu, chẳng phải chứng minh cảm tình của ta đối bệ hạ là giả bộ?”

“Ta cũng không có ý này.”

“Hắn biết ta khi rời khỏi Ma giới sẽ gặp nhiều nguy hiểm, lần này nếu không nhờ bệ hạ tới đúng lúc, mệnh ta không còn, không còn ngồi đây mà cố chấp” Điền Chân dừng một lúc, lại nói tiếp “Nhưng là bởi vì bệ hạ, ta nguyện ý tha thứ hắn, ta chỉ lo rằng liệu còn có lần sau.”

Ma thần nói: “Sự khoan dung của ngươi, sẽ làm hắn cư xử lại.”

Điền Chân vui vẻ nói: “Ta tin tưởng lời nói của bệ hạ.”

Ma thần nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.

Đại thần, không ngờ rằng nàng thánh mẫu như vậy đi. Điền Chân cố ý nhìn về phía cửa điện, đúng lúc này, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gió vù vù, sau đó là một bóng người oai hùng dừng lại ở cửa đại điện, áo choàng màu tím phất phơ, gặp luồng ánh sáng chiếu từ trụ điện xuống, làm cho bóng dáng đó như kéo dài ra.

Lộ Băng Bà đi vào điện, nhìn không chớp mắt đi, đầu tiên là quì một gối hành lễ, sau đó đứng dậy hỏi: “Phụ hoàng đi núi Ưu Bà lần này, có phát hiện ra cái gì?”

“Một còn rắn thần, không quan trọng.”

“Nghiệt súc nho nhỏ, sao làm phụ hoàng bị thương?”

“Tất nhiên, vết thương của ta là sát trận của Thái thượng kính.”

Vài câu ngắn ngủn, Lộ Băng Hà tìm ra ý trọng điểm: “Thái thượng kính ở bên ngoài sáu giới, núi Ưu Bà làm sao có sát trận?”

Ma thần nói: “Năm đó phụ hoàng ta lấy bản thân mình lập trận, công lực bị quản chế, mới có cơ hội cho bọn hắn, giờ rắn thần chui từ đất mà ra, khiến cho thần lực thay đổi, sát trận bị xúc động.”

Lộ Băng Hà nói: “Nếu thế, núi Ưu Bà là nơi nguy hiểm, phụ hoàng không nên qua đó là tốt nhất.”

Ma thần nói: “Không sao, trận này ta không sợ.”

Lộ Băng Hà nhìn Điền Chân nói: “Con có lời muốn nói, mong phụ hoàng rời xa nàng ra.”

Ai nói khoan dung thì sẽ thay đổi cách cư xử? Điền Chân chút nữa giận đến nội thương, vì tư tưởng thánh mẫu của mình mà không ngừng hối hận.

Ma thần cũng ra vẻ hiểu được, nhắc nhở: “Phượng hoàng không làm gì, con ta, nói năng cẩn thận!”

“Con cũng không phải hoài nghi nàng là gian tế, cũng tin rằng nàng không muốn hại phụ hoàng, nhưng là thiên ý khó dò” Lộ Băng Hà dừng dừng một chút, lại nói, “Thần uy của phụ hoàng bao trùm toàn sáu giới, ai ngờ từ lúc nàng xuất hiện lại liên tiếp bị thương, quả thực quá mức trùng hợp, mặc dù lời đồn không thể tin nhưng cũng không thể không đề phòng.”

Không đợi ma thần nói tiếp, hắn lại nói: “Hai giới Thần Tiên liên minh, dũng tướng nhiều không đếm được, trợ lực của Yêu giới hạn chế, nếu lúc này phụ hoàng bị quay lại Thái thượng kính, Ma giới sẽ sinh biến, cầu phụ hoàng cân nhắc lại.”

Ma thần không nói gì, tầm mắt chậm rãi di chuyển, hiển nhiên là đang cân nhắc.

Vì tương lai Ma giới, lý do vĩ đại như vậy đã được nêu ra, Điền Chân bình tĩnh nhìn hắn, không nói được một lời.

Ma thần sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng mở miệng nói: “Phượng hoàng, trước chuyển ra khỏi tẩm điện.”

Điền Chân cũng đợi thật lâu, nghe vậy đứng lên bước ra ngoài: “Nếu bệ hạ tin tưởng, không cần ra lệnh, ta sẽ không dám bước vào điện này nửa bước..”

.

Đối với việc Điền Chân hai lần ra lại vào sống trong tẩm điện, chúng ma đều thở dài không ngừng. Không thể phủ nhận lúc ấy là nàng giận dỗi mới nói vậy nhưng dù có mặt dày cũng có lòng tự trọng. Hai tháng sau, nàng không chỉ không bước vào tẩm điện, ngay cả lúc nghị sự cũng xin phép không tham gia, rất hợp ý của Lộ đại thiên vương.

Lời tiên đoán liên quan đến tộc Thần Vũ, Điền Chân cũng rất tin nhưng nếu cho rằng thiên ý đó ứng với nàng thì Điền Chân tuyệt đối nghi ngờ, nàng biết năng lực của mình, như là đánh nước tương, chắc ông trời cận thị cũng mới lựa chọn người như nàng. Chấp nhận thiên ý là gì? Ma thần là nhân vật chính, mọi người đều nhìn vào, bản thân nàng tồn tại cũng không dễ, giờ bất hạnh lại là phượng hoàng, theo đuổi đại thần viễn cổ tý nữa mất mạng, Lộ đại thiên vương đối nghịch như vậy chính là ghen tị nàng cướp mất tình thương của cha đi?

Hai tháng không gặp, Ma thần cũng không tỏ vẻ gì, đại thần sống mấy ngàn vạn năm làm sao để ý đến con phượng hoàng xấu xí nàng đây. Cũng may là đãi ngộ của Lộ đại thiên vương đối với nàng cũng không tệ lắm, Điền Chân bất đắc dĩ chấp nhận an bài, an tâm làm một công dân ăn chầu ở trực ở Ma giới.

Thập Phương Hư Dã luôn là nơi hoang dã, vĩnh viễn không nhìn thấy cảnh đẹp và chuyện gì mới mẻ, tuy nhiên cũng là nơi có chút kỳ diệu. Khí hậu thay đổi liên tục, hôm trước là gió xuân ấm áp, ánh nắng rực rỡ, hôm sau lại là tuyết trắng bay bay, hoặc là mưa giông chớp giật.

Bãi cỏ phía sau lưng, chúng ma đang ngồi tán gẫu đã bắt đầu chuyển sang luyện võ, xếp hạng tướng sĩ ở sáu giới. Trải qua vài kinh nghiệm đau thương, Điền Chân không dám đi xa, ngồi một mình dưới gốc cây tránh ánh mặt trời, ngắm mưa phía sơn cốc đối diện.

“Phụ hoàng không cần ngươi ?” Một bóng người nho nhỏ đi tới.

“Tiểu tử xấu xa! Nói cái gì?” Điền Chân nổi giận, kéo một nắm tóc hồng của hắn.

Lộ Tiểu Tàn giãy khỏi tay nàng: “Này! Ta không có trêu chọc ngươi!”

Điền Chân lẩm bẩm nói: “Phụ hoàng ngươi chọc ta, ca ca ngươi chọc ta, ta liền chọc giận ngươi.”

“Nữ nhân thật không phân rõ phải trái, thảo nào bị phụ hoàng đuổi ra khỏi điện” Lộ Tiểu Tàn vận dụng pháp lực thoát khỏi nàng, đôi tay bắt sau lưng “Ngươi giận dỗi hắn phụ lòng, lại không dám mắng hắn, mượn ta phát hỏa.”

Phụ lòng? Điền Chân xấu hổ .

Được rồi, ở chung lâu như vậy, Ma thần thực quân tử, trừ bỏ đã ôm nàng còn đều chưa làm gì cả, không cần phải chịu trách nhiệm gì, trước sau chỉ nói “Ta không thích ngươi”, câu này liệu có được tính là phụ lòng?

“Ca ca ta nói đúng” Lộ Tiểu Tàn nói thầm “Ai bảo ngươi là tộc phượng đâu, lại hại phụ hoàng bị thương, nếu không phải ngươi từng giúp ta, ta cũng sẽ đuổi ngươi đi.”

Điền Chân thở dài: “Được rồi, bọn họ vốn cũng không sai, nếu ngươi mất hứng đi tìm người khác mà trút giận.”

Lộ Tiểu Tàn xoay người bỏ chạy .

Điền Chân bật cười.

Không theo đuổi được Ma thần đại nhân, có đứa con giảo hoạt lợi hại cũng coi như thu hoạch đi?

Trải qua trêu chọc của tiểu tử kia, tình mẫu tử của Điền Chân tràn ra, tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, lười biếng đứng lên, định đi tới xem luận võ, đúng lúc này, nàng chợt thấy bên hông căng thẳng, sau đó liền thấy cảnh vật trước mắt nhanh chóng đi xa, biến mất ở trong tầm mắt.

Vùng này gần với cửa Ma giới, vẫn là nơi phòng thủ của chúng ma, Lộ Đại thiên vương làm việc cẩn thận, ai có thể tiến vào?

Phát hiện thấy đối phương không có ý làm thương mình, phản ứng đầu tiên của Điền Chân là: “Vương?”

“Trừ Vương của ngươi ra, không nhớ tới người khác?” Tiếng cười nhẹ vang ở bên tai “Tiểu phượng hoàng.”

“Văn Tê?” Điền Chân vui mừng kinh ngạc.

Văn Tê kéo nàng nhảy xuống một vùng trong sơn cốc, rồi mới buông tay ra, mỉm cười: “Gặp ngươi thật không dễ dàng, đợi mấy ngày, cuối cùng cũng gặp được.”

Áo choàng trang nhã, trên có hoa văn ẩn hiện. Điền Chân đánh giá hắn vài lần, lại nhìn xung quanh bốn phía: “Một mình ngươi tới?”

“Yên tâm, chỉ có mình ta” Văn Tê cũng đang quan sát nàng “Không còn đôi cánh, quả thật đẹp hơn, suýt nữa ta không nhận ra.”

Điền Chân nghiêm trang giải thích: “Cánh thực vẫn còn, chỉ nhìn không thấy mà thôi, ta vẫn chỉ là một con phượng hoàng xấu xí.”

“Đây thuộc đất của Ma giới, bọn họ sẽ nhanh phát hiện, chúng ta qua bên kia nói chuyện.”

Hắn không vận dụng pháp lực, kéo Điền Chân đi về phía nam, Điền Chân cũng hiểu được lý do, pháp thuật hết thảy chỉ là giả, đơn giản là linh khí trời đất, nếu sử dụng để đi lại, dòng khí xung quanh sẽ thay đổi, tất nhiên cao thủ bình thường không sợ người khác phát hiện, nhưng ở Ma giới có vị thần kia thì cao thủ nào cũng cẩn thận hơn bình thường.

Trốn vào sau núi đá, lấy lá cây rừng che lại, hai người đi theo đường mòn mất mấy dặm mới dừng lại.

Văn Tê thở dài: “Nơi đây đều có phòng thủ, bố trí nghiêm mật, cao thủ cũng khó trà trộn vào, Ma giới thiên vương danh bất hư truyền.”

Lộ đại thiên vương quả thật danh bất hư truyền, nhìn hoàn cảnh của nàng hiện tại cũng hiểu, Điền Chân trêu ghẹo nói: “Ý của ngươi là ngươi không phải cao thủ bình thường?”

Văn Tê nói: “Có người dụ dỗ ta tới, cũng không phải cao thủ bình thường.”

Điền Chân vội nói: “Thật xin lỗi, lần trước là ta lừa ngươi.”

Văn Tê nghiêng người: “Ngươi có vẻ thẳng thắn.”

Điền Chân nói: “Ngươi đừng tức giận, ta không phải cố ý lợi dụng ngươi, chẳng qua lúc ấy là bất đắc dĩ, lại sợ ngươi không đáp ứng, cho nên mới…”

Văn tê bật cười: “Nếu không có ta đáp ứng, ngươi sao lại đi dễ dàng như vậy, tiểu phượng hoàng?”

Điền Chân sửng sốt.

“Ngươi là thật sự là hàng phục Ma giới, ” Văn Tê nói, “Từ tay Ma thần cứu người khác, lại không chết, tuyệt đối không phải là gian tế.”

Điền Chân giật mình nói: “Ta đến từ tộc thần vũ, Lộ đại thiên vương càng để ý, nếu ta thật sự là gian tế làm sao sống sót tới giờ.”

Văn Tê nhìn nàng sau một lúc lâu, nói: “Cho là bị sa bẫy, mới chạy tới núi Ưu Bà tìm người.”

Điền Chân bất đắc dĩ cười: “Cái gì đều không thể gạt được ngươi.”

“Lúc ấy thử thăm dò, đã biết ngươi không đúng, lúc gặp Triều Hoa Quân mới biết là thật” Văn Tê nghiêm mặt nói, “Ngươi cho thị vệ của ta là hạng người nào, đêm đó ngươi rời đi một mình, bọn họ đều báo cho ta, chỉ muốn để cho ngươi đi đâm ra lại thành sai, ngươi cũng biết dẫn tới bao nhiêu chuyện?”

Điền Chân vội hỏi: “Cái gì?”

“Triều Hoa Quân có ý giấu diếm cho ngươi, lúc đó Thần giới vẫn chưa hạ lệnh truy sát. Đêm đó Hằng Nguyệt Thần nữ cũng đi núi Ưu Bà, ta cũng không để ý, ai ngờ nàng lại chết vào tay Ma thần, Nguyệt Vương báo cho Thần đế, việc này liên lụy tới ngươi, giờ Thần đế ra lệnh tróc nã phản nghịch, Vương của ngươi vì thế cũng bị trách phạt.”

“Nguyệt vương sao lại biết chuyện liên quan đến ta?” Điền Chân đột nhiên nhớ ra, “Là thị nữ kia, Nguyệt Lâm! Nàng không chết, là nàng nói ra đi !”

Văn Tê nói: “Phượng hoàng ngốc, đạo lý đơn giản này cũng không hiểu? Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc…”

Điền Chân đau đầu nói: “Gió xuân lại thổi a.”

Văn tê bật cười: “Lúc này còn có tâm tư ba hoa, nhổ cỏ không nhổ tận gốc tất nhiên sẽ có hậu hoạn vô cùng, ta lần trước quên không dặn ngươi, biến thành người không giống như trước kia, sau này làm việc gì cũng phải suy xét.”

Rõ ràng là Hằng Nguyệt Cơ muốn hại nàng, hiện tại đã chết, cái gì sai đều rơi xuống đầu nàng, Điền Chân tức giận: “Ngươi không hỏi vì sao nàng ta chết?”

“Chuyện đã phát sinh, không cần hỏi lại lý do” Văn Tê một tay nắm lấy cánh tay nàng, thản nhiên nói, “Chỉ cần tiểu phượng hoàng nói nàng phải chết, nàng nên chết.”

Điền Chân cảm động, Ma thần đại nhân là thần, quen đứng trên cao nhìn xuống mà phán đoán mọi chuyện, coi trọng lý do, đối với đúng sai thật rõ ràng. Còn ở trước mắt hắn, chuyện phát sinh ở trên người nào mới là quan trọng, nguyên tắc đúng sai có vẻ không quan trọng, nếu thiên vị, sẽ có cách bênh vực.

“Khó có dịp gặp mặt, tối nay chúng ta ai cũng đừng vội trở về” Văn Tê kéo nàng bước đi “Sắc trời đã muộn, tìm một chỗ chậm rãi nói chuyện đi.”

Điền Chân đầu tiên cảm thấy một đêm không về cũng hơi sợ, nhưng cho rằng hai cha con thần kia đều bảo nàng tránh xa họ ra một chút, chắc chuyện nàng có về hay không cũng sẽ không để ý, vì thế bỏ qua mọi băn khoăn, đi theo hắn hàn huyên.

Đêm nay cũng không an tĩnh, sấm chớp lóe lên, cắt ngang bầu trời đêm, Thập Phương Hư dã mưa gió mãnh liệt, thỉnh thoảng có tia lửa chớp xuống, đốt cháy cây cối phía đỉnh núi xa xa.

Sấm chớp làm ảnh hưởng đến dòng khí, lại có lợi cho việc giấu kín hành tung. Thời tiết này muốn tìm người đã khó lại càng khó hơn, để phòng ngừa, Điền Chân vẫn không cho Văn Tê sử dụng pháp lực, hai người tìm một khối đá to để tránh mưa, đốt lên một đống lửa.

“Phát hiện có người ngoài tiến vào, Lộ Băng Hà chắc sẽ trang bị thêm thủ vệ…”

“Ta có thể đi vào được, sẽ nắm chắc khả năng đi ra ngoài.”

Váy áo ướt sũng, gió lạnh thổi qua, tiếng nói cùng thân thể Điền Chân phát run: “Vậy là được rồi.”

Văn Tê thấy thế ôm nàng vào lòng sưởi ấm, Điền Chân biết tu vi của hắn cao thâm, không sợ lạnh, nghĩ rằng hôm nay giận dỗi muốn đi dã ngoại một đêm, giờ mới biết chỉ có mình nàng cùng đống lửa này cũng không chịu được, giờ cũng không còn gượng ép.

Văn Tê nói: “Chuyện của ngươi ta nghe Triều Hoa Quân nói, biến thành hình người là được rồi, việc tu hành cứ từ từ, ban đầu bao giờ chẳng khó.”

Điền Chân cười nói: “Ngươi không cần an ủi ta, ta biết ta là thể chất thấp kém nhất.”

Văn Tê mỉm cười, không nói thêm lời nào, ngửa mặt nhìn ra đêm đen bên ngoài.

Điền Chân nói: “Văn thiếu cung đại nhân, suy nghĩ chuyện gì?”

“Suy nghĩ năm đó lúc gặp rủi ro, cũng là ở Thập Phương Hư dã, thời tiết cũng như thế này, ta trốn một mình trong sơn động, chỉ sợ kinh động tới kẻ thù, không dám vận dụng pháp lực, đến ngày lộ diện cũng khó nói, ai ngời ngoảnh lại đã trải qua gần ngàn năm, ta vẫn có thể trở về Tiên giới” Văn tê nói tới đây, bỗng mỉm cười, “Ngày đó ta bị thương, suýt nữa chết dưới ta Lộ tiểu thiên vương, lúc ấy ta cơ hồ muốn buông tay, may nhờ có ngươi cứu giúp, tiểu phượng hoàng.”

Cuộc sống lang bạc kỳ hồ, người bình thường chịu được vài chục năm đã hiếm, vị Tiên sĩ này có thể nhẫn nhịn hơn một ngàn năm, Điền Chân vừa cảm phục vửa cảm động: “Cứu ngươi chính là vô tình, ngươi thắng là do chính ngươi, gặp hoàn cảnh như vậy vẫn còn kiên trì, nếu là ta sợ còn không bằng một phần vạn.”

Văn Tê nói “Ở lại Ma giới, chính là đối nghịch với hai giới Thần Tiên, Ma giới tuy mạnh, cũng chỉ có mình hắn. Lời tiên đoán của Thánh vô danh ngươi cũng nghe nói rồi, nếu quả thật ứng nghiệm, hắn sẽ lại bị phong ấn, hai vị thiên vương sẽ có thể giận cho đánh mèo với ngươi, thân là phản nghịch Thần giới, lúc đó ngươi sẽ trông cậy vào ai?”

“Điều ngươi nói, ta đều hiểu” Điền Chân lắc đầu nói, “Dù cho ta có trở về, tộc Nguyệt liệu có buông tha ta?”

“Hằng Nguyệt Cơ không phải chết vào tay ngươi, Thần đế cùng Nguyệt vương không dám xuất binh Ma giới, nên giận chó đánh mèo với ngươi, lúc này ngươi chủ động quay về chịu tội, tất nhiên Triều Hoa Quân vẫn có năng lực bảo vệ ngươi chu toàn.”

“Là Vương kêu ngươi đến gặp ta?”

“Chính xác hắn cũng mời ta đi thuyết phục ngươi, nhưng ta đến không phải vì nghe lời hắn.”

“Ta sẽ không quay về Thần giới.”

Văn Tê gật đầu, “Ta biết, ngươi có thể theo ta đi Tiên giới.”

Điền Chân trầm ngâm nói: “Phản bội Ma giới chịu tội rất nặng, một khi để lộ sẽ làm Ma thần nổi giận dánh tới Tiên giới, Tiên đế có chịu thu lưu ta?”

“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta đã có an bài” Văn Tê xoa xoa đầu nàng “Xưa đâu bằng nay, ta ở Tiên giới cũng có tiếng nói.”

Điền Chân kêu lên: “Này này, ta không phải là phượng hoàng, đừng sờ đầu ta nữa!”

Văn Tê cười rộ lên, ngược lại còn vỗ thêm mấy cái vào đầu nàng: “Chuyển sang hình người liền quên bản thể, trong mắt ta, ngươi chính là phượng hoàng, mang lại may mắn cho ta đâu.”

“Tình cảnh của ta hiện tại còn mang vận may cái gì? Chỉ thêm liên lụy tới ngươi.”

“Vậy đến lượt ta bảo vệ ngươi .”

Ánh chớp lóe lên, lời nói bên tai càng thêm ôn nhu. Điền Chân thấy không được tự nhiên, vội lựa thế thoát ra khỏi lòng hắn, ra vẻ như thêm củi lửa: “Có vẻ cơn mưa tối này không tạnh được…”

VănTê đem nàng lại vào lòng mình: “Ta không lập tức mang ngươi đi, chính là hỏi ý của ngươi trước, ngươi định tính thế nào?”

Điền Chân nói: “Ta… còn suy nghĩ đã.”

Văn Tê nhíu hạ, lập tức mỉm cười: “Cũng được, khi nào suy nghĩ thông suốt, lúc nào cũng có thể đến Tiên giới tìm ta.”

Vừa mới dứt lời, một trận cuồng phong thổi đến, đập mạnh vào mặt.

Không khí lạnh lan tràn khắp lòng, mang theo sự tức giận mạnh mẽ, Điền Chân nhịn không được, thân mình run run, giương mắt nhìn về phía trước.

Nhận thấy không khí xung quanh khác lạ, Văn Tê cũng không còn tươi cười, chậm rãi buông nàng ra, đứng lên che ở phía trước, tay phải nắm lại, vận công đề phòng.

Vừa khéo, trên đỉnh đầu có một tia chớp phá ngang, lóe lên ánh sáng như ban ngày.

Trong phút chốc, cảnh vật bốn phía trông thấy vô cùng rõ ràng.

Dưới ánh sáng của tia chớp, một dáng người cao lớn đang đứng lạnh lùng phía trên cao, tóc dài rủ xuống, áo đen viền vàng cùng trang sức trên đầu lóe ra.

Điền Chân sợ tới mức nhảy dựng lên: “Bệ hạ!”

Kim loại cũng dẫn điện nha, ngươi mặc như vậy ra ngoài không sợ bị sấm đánh?

Màn mưa dày đặc bị thần lực đẩy ra, tạo thành một không gian tạnh ráo, tiếng sấm nổ vang, tia chớp hình rắn xuyên qua tầng mây, trong không gian mờ ảo như vậy, thân hình kia càng phát ra sự lạnh lùng đáng sợ.

Ánh sáng lúc tối lúc sáng, Ma thần đứng yên tại chỗ, tay phải đưa về phía sau, áo choàng hơi hạ, tay trái cũng đã nâng lên.

“Phượng hoàng thay đổi thất thường!” Hai con mặt hẹp dài nheo lại, cuồn cuộn sát khí.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK