• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc quan sát, cặp chị em sinh đôi bị vây quanh bên kia dẫn đầu hành động, các cô đi tới bàn Hứa Chanh.

Hai người đồng thanh nói: "Có phiền chúng tôi ngồi ở đây không?"

Quả không hổ là sinh đôi, không chỉ động tác bước đi hay tướng mạo giống nhau, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng không khác nhau chút nào.

Hứa Chanh không quá để ý, muốn ngồi thì ngồi đi.

Bất quá cậu cũng biết, hai người này lại đây khẳng định không đơn thuần là muốn ngồi chung bàn, không chừng là vì chuyện vừa rồi nên mới tìm đến cậu.

Trong hai chị em sinh đôi, người tóc dài chấm eo tên Trân Châu, người tóc ngắn ngang vai tên Minh Châu, thật ra ý nghĩa không khác nhau lắm, chỉ là đọc lên nghe không giống mà thôi.

Sau khi mấy cổ ngồi xuống, Minh Châu nói: "Vừa nãy thấy anh tâm sự với đầu bếp rất say sưa."

Trân Châu nói: "Chúng ta có thể hợp tác."

Minh Châu: "Nếu được, hy vọng anh có thể nói cho chúng tôi biết nội dung cuộc trò chuyện, ngược lại tôi cũng có thể nói phát hiện của chúng tôi cho anh nghe."

Trân châu: "Suy xét thử xem."

Điều kiện bày ra rõ ràng, Hứa Chanh nghĩ nghĩ.

"Vậy nói phát hiện của mấy cô trước đi."

Hai chị em liếc nhìn nhau, Minh Châu nói: "Toàn bộ khách trọ trong khách sạn Lâm Trung chỉ có nhóm người chơi chúng ta."

Trân Châu: "Không có bảo vệ."

Minh Châu: "Bên ngoài trời tối rồi."

Trân Châu: "Không có quản chế*."

Minh Châu: "Có thú dữ lui tới, vừa nãy có một người mới suýt bị tha đi."

Trân Châu: "Chỉ có lễ tân, đầu bếp."

Sau đó hai người họ dừng lại, ánh mắt đồng thời nhìn Hứa Chanh, ý bảo tới phiên anh.

*Gốc là監控: ý hai chị em là không có ai giám sát và điều hành khách sạn, chỉ có một chị lễ tân với mấy ông đầu bếp thôi.

Hứa Chanh sửng sốt, cậu không nghĩ đối phương trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà đã biết được nhiều tin tức đến thế. Nghĩ vậy, cậu cảm thấy mình hời rồi.
.

||||| Truyện đề cử: Mặt Trăng Trong Vòng Tay Tôi |||||


Cậu ho một tiếng, đem cuộc nói chuyện khi nãy lặp lại cho hai chị em nghe.

Hàn Tiếu trơ mắt nhìn ba người nói chuyện, nhóc luôn cảm thấy mình lơ mơ cẩu thả, chẳng giúp được gì.

Hai chị em suy ngẫm, các cô vốn dĩ cũng tính lên tầng 2, tầng 3 nhìn thử xem, nhưng mấy người mới đi theo các cô có hơi nhiều. Hơn nữa, Cường Tử trước đó cũng nói phân công hợp tác, tuy các cô biết đối phương cũng không có ý tốt, nhưng hiện tại mới là đêm đầu tiên, không phải là lúc để phát sinh xung đột.

Vậy nên, các cô không đi, chỉ mang theo người mới ra ngoài xem xét.

Không ngờ mới đến giờ này thôi mà bên ngoài đã tối rồi. Vả lại, xung quanh đám cỏ cây tươi tốt luôn mang đến cảm giác như có gì đó cứ nhìn chằm chằm đoàn người bọn họ suốt.

Hai chị em này có thể sống sót trong trò chơi lâu như vậy, đương nhiên không ngốc. Cảm giác bị nhìn trộm mãnh liệt như thế, khiến các cô càng thêm tin rằng xung quanh khách sạn có thứ gì đó đang ẩn núp.

Vì thế các cô lợi dụng đám người mới để họ đi dạo một vòng ở bên ngoài, quả nhiên có một thứ gì đó không kiềm chế nổi mà tha một người mới đi. Cũng may, tuy các cô lợi dụng người ta, nhưng các cô không phải loại người thấy chết mà không cứu, người mới kia trừ bỏ bị kinh hách thì vẫn được cứu về an toàn.

Nếu đã xác định được bên ngoài có thứ gì đó, thì sau khi trời tối bọn họ không nên tiếp tục ở bên ngoài. Vài người thương lượng rồi quay về, sau khi vào nhà ăn, ban đầu hai chị em tìm mãi mới bắt chuyện được với NPC thứ hai từ khi vào khách sạn đến nay, ai ngờ đối phương hình như rất ghét giao lưu với các cô nên từ chối nói chuyện.

Vì thế, hai người để người mới đi, nhưng câu trả lời nhận được cũng là không nóng không lạnh, không có tin tức hữu dụng.

Hiện tại, lấy được tin tức từ chỗ Hứa Chanh.

Nơi này từng xảy ra hoả hoạn, mà tầng 2 với tầng 3 vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi xảy ra hoả hoạn, nhưng tầng 4 lại không có vấn đề gì. Đầu bếp cực kỳ kiêng kỵ vụ tai nạn này, không muốn trao đổi.

Xuất phát từ lễ phép, Hứa Chanh còn uyển chuyển nói cho hai chị em biết, buổi tối tốt nhất đừng đến tầng 2 và tầng 3.

Lý do vì sao, hai chị em biết, đối phương nhất định là đã phát hiện được gì đó rồi. Các cô cũng không tiếp tục truy hỏi.

Suy cho cùng, Hứa Chanh có manh mối giấu các cô, các cô cũng có manh mối giấu Hứa Chanh.

Lúc sau, hai chị em đứng dậy rời đi.

Hứa Chanh để ý, tất cả người mới đều vây quanh hai chị em, trong tám người mới chỉ có hai cô gái, những người khác đều là con trai.

Nói thật, hai chị em này khá xinh, được người theo đuổi, vây quanh là chuyện bình thường, nhưng không một ai có sức kháng cự lại làm người ta không khỏi suy đoán lung tung.

Nhưng trong lúc nói chuyện vừa rồi, Hứa Chanh cũng không cảm thấy có gì lạ. Cậu quay đầu nhìn mắt Hàn Tiếu, cách đối phương nhìn hai chị em kia cũng rất bình thường.

Vậy thì, sáu người đó thật sự chỉ là ham mê sắc đẹp đơn thuần thôi sao?

Hứa Chanh đang tự hỏi thì bị một luồng mùi hương cắt ngang, cậu quay đầu nhìn, thì ra là bữa tối đã xong rồi. Nhóm đầu bếp đang mang bữa tối ra ngoài, gọi các người chơi tới tự lấy.

Mùi hương này, Hứa Chanh cũng cảm thấy hơi đói.

Cậu đứng dậy đi qua, cầm mâm đồ ăn, lấy vài món rồi đi.

Mới ngồi xuống ăn được mấy miếng, liền thấy Hàn Tiếu bưng một đống đồ ăn đi tới. Nhìn bộ dáng của đối phương, hình như vẫn còn chê ít.

Hứa Chanh nhìn mâm đồ ăn của cậu nhóc, lại nhìn lại của mình, trầm mặc không nói.

Mùi vị quả thật không tệ, bất quá Hứa Chanh vì lý do dạ dày nên vẫn luôn phải kiêng khem. Dù những món này ăn khá ngon, nhưng cậu cũng không có cảm giác thèm ăn.

Thương tích trong phó bản sau khi trở về hiện thực sẽ khỏi hẳn, nhưng đau đớn lại không giảm. Giống như bệnh của Hứa Chanh vậy, trò chơi không thể giúp cậu chữa khỏi, chỉ có thể giúp cậu giảm bớt một chút. Nếu cậu tự tìm đường chết, vậy thì trò chơi cũng mặc kệ.

Nếu không phải vì trò chơi cấm mang thuốc vào phó bản, có lẽ Hứa Chanh sẽ đem thuốc của cậu tới phó bản để uống.

Hàn Tiếu ăn no căng nằm dài trên ghế, vuốt bụng vỗ cái chách.

Hứa Chanh cạn lời nhìn bộ dạng không có tiền đồ của cậu nhóc.

Thời gian dùng cơm trôi qua rất nhanh, thời điểm Hứa Chanh xem lại đồng hồ, kinh ngạc nhận ra đã là 8 giờ 07 phút, nói cách khác, hai người họ ăn cơm hết hai tiếng đồng hồ.



Bất quá, vừa rồi Hàn Tiếu ăn nhiều như vậy, hai tiếng cũng không tính là lâu... ha.

"Éc, no quá đi." Hàn Tiếu có chút đau khổ ôm bụng, cảm thấy mình ăn nhiều quá rồi.

Hứa Chanh lại cạn lời, "Ai biểu cậu ăn nhiều như vậy."

Hàn Tiếu cười thẹn thùng, "Không phải do quá thơm hả, em nhịn không nổi."

Hứa Chanh cười một tiếng, "Đi thôi, về phòng."

"Ok ok, lão đại chờ em với!"

Tuy vẫn còn hơi căng, nhưng Hàn Tiếu không muốn ở lại nhà ăn một mình.

Hai người vào thang máy, khi thang máy sắp đóng cửa, hai cô người mới kia vội vàng vọt lại.

Hứa Chanh nhanh tay lẹ mắt ngăn thang máy đóng cửa, lúc này hai nữ sinh mới đuổi tới kịp.

"Cảm ơn, cảm ơn." Các cô cảm kích nói.

Hứa Chanh không nói chuyện, chỉ lui vào trong.

Thang máy đi thẳng một đường lên trên, trong lúc đó, bọn họ cũng không hề giao lưu với nhau.

Thang máy đột nhiên dừng ở tầng 3, Hứa Chanh tưởng người chơi khác bấm chờ. Nhưng khi thang máy mở ra, bên ngoài lại không có ai.

Hai nữ sinh dồn lại gần nhau, trên mặt mang vẻ sợ hãi.

Các cô chưa từng lên tầng 3, nên khi nhìn thấy cảnh tượng ở tầng 3, mặt mũi ai nấy đều trắng bệch.

Hứa Chanh nhìn nhìn, xác nhận không có ai khác. Cậu không nói lời nào, im lặng đóng thang máy.

Thang máy chậm rãi đi lên, thời điểm sắp đến tầng 4, đèn thang máy lại nháy nhanh mấy cái.

Dọa hai cô gái hét lên một tiếng, cả người run lẩy bẩy.

Hàn Tiếu thương hương tiếc ngọc, cậu nhóc an ủi mở miệng: "Đừng sợ đừng sợ, cái này là lỗi bình thường thôi. Chờ xíu là hết rồi."

Nhưng nhóc vừa dứt lời, thang máy liền hoàn toàn tối sầm.

Ui oa.

Lúc này, đừng nói hai cô gái kia, ngay cả Hàn Tiếu cũng muốn hét lên. Nhưng có hai em gái ở đây, nhóc vẫn ráng nhịn xuống. Chẳng qua, biểu tình khổ không nói nổi, hiển nhiên nhóc cũng rất sợ.

Hứa Chanh nhíu mày, cậu trước hết ấn nút cầu cứu, nhưng không có chút phản ứng nào.

Hơn nữa, thang máy đột nhiên tối sầm, nhưng không dừng lại.

Cậu ngẩng đầu nhìn bảng hiển thị trong thang máy, đồng tử co rụt.

Không nghĩ tới thang máy lại chậm rãi hạ xuống tầng 3, sau một tiếng đing, thang máy bất động.

"Lão, lão đại, chúng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Hàn Tiếu sợ đến lắp bắp.

Hứa Chanh cũng không biết, nhưng trước mắt xem ra bọn họ vẫn an toàn. Theo lý mà nói, hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy, ngay đêm đầu đã gặp nguy hiểm đâu... ha?

Hứa Chanh đột nhiên mất tự tin, nói sao thì trong phó bản trước, cậu cũng là người phải sống trong phòng nguy hiểm vào đêm đầu tiên. Nhưng mà, vận khí của cậu hẳn là sẽ không tệ đến mức đấy đâu nhỉ?

Trong lúc Hứa Chanh đang âm thầm nghi ngờ vận khí của mình, Hàn Tiếu bên cạnh lại cảm thấy đột nhiên nóng quá.



Không biết có phải do cậu nhóc khẩn trương hay không, nhưng lại nóng đến đổ mồ hôi ướt lưng.

Cậu nhóc duỗi tay ra sau lưng quơ một cái, sau đó nhóc phát hiện, không phải ảo giác.

Cậu nhóc nhịn không được mở miệng hỏi: "Mọi người có cảm thấy thang máy càng ngày càng nóng không vậy?"

Hứa Chanh nghi hoặc quay đầu, có hả? Cậu không thấy gì hết.

Một trong hai cô gái bên kia, Hứa Chanh nhớ lại hồi đối phương tự giới thiệu nói cô tên Diệp Tử, là một cô gái hay ngại.

Diệp Tử nghe vậy, cũng nói: "Xem ra không chỉ có mình tôi cảm thấy nóng, tôi còn tưởng mình bị ảo giác không chứ."

Cô gái tên Bình Bình lại khó hiểu nói: "Có hả? Tớ không thấy nóng mà."

"Hả?"

Hai người nói nóng trợn tròn, Hàn Tiếu nhìn về phía Hứa Chanh, hỏi cậu: "Lão đại anh thì sao? Có nóng không?"

Hứa Chanh lắc đầu, lại phát hiện bây giờ quá tối, bọn họ nhìn không thấy, mở miệng nói: "Không thấy."

Hay thiệt, chuyện này làm hai người kia hoài nghi, có phải do mình căng thẳng quá nên mới thấy nóng hay không.

Nhưng Hứa Chanh không cảm thấy hai người thấy nóng bị ảo giác, liên tưởng đến hành động trên bàn cơm khi nãy của Hàn Tiếu.

Hứa Chanh hỏi: "Tiểu Hàn, vừa nãy cậu đói bụng lắm hả?"

Hàn Tiếu chợt nghe Hứa Chanh gọi Tiểu Hàn nên không kịp phản ứng lại, lát sau mới nhớ mình từng giới thiệu bản thân là Tiểu Hàn, vội vàng trả lời: "Vẫn ổn mà, chỉ là hồi nãy tự nhiên cảm thấy đồ ăn ngon quá nên muốn ăn nhiều thêm chút."

Nghe Hứa Chanh hỏi như vậy, Hàn Tiếu đột nhiên cảm thấy không ổn, cậu nhóc sợ hãi hỏi: "Chẳng lẽ là do đồ ăn có vấn đề?!"

Hứa Chanh nói: "Chưa chắc."

Nhưng ngoại trừ đồ ăn, bọn họ hoàn toàn không hề chạm vào vật nào khác.

Nghe Hứa Chanh hỏi vậy, Bình Bình cũng mở miệng.

"Hồi nãy Diệp Tử cũng ăn rất nhiều, tôi còn tưởng cổ đói. Nói như vậy thì, nhờ tôi đang trong kỳ giảm cân, tuy cảm thấy đồ ăn rất thơm ngon, nhưng vẫn cắn răng không ăn quá nhiều." Bình Bình bất ngờ nói: "Mấy món đó quá nhiều thịt, một miếng thịt thôi cũng có nhiều calo lắm đó."

Hàn Tiếu giật miệng, không biết nên nói gì.

Hứa Chanh cũng sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK